Chương 224: Hành động mà diễn viên đóng thế cũng không dám dễ dàng thử nghiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu cho rằng trên đời này có quỷ không?"

"Em không biết trên đời này có quỷ không, nhưng em cảm thấy bên trong tòa nhà chắc là không có quỷ đâu, chỉ là có một vài người đang giả thần giả quỷ mà thôi."

Hàn Phi cùng đạo diễn Trương đi vào căn phòng ở tầng bốn của Nhện, bọn họ mở cửa ban công ra, tỉ mỉ kiểm tra xung quanh.

"Đạo diễn Trương, khi hai người họ nhảy chúng tôi đều ở bên cạnh, căn bản không hề có bàn tay nào!" Người của tổ đạo cụ với khuôn mặt khổ sở, nếu như là do đạo cụ có vấn đề thì sao, vậy thì bọn họ sẽ phải chịu trách nhiệm.

"Cho tôi xem camera giám sát một chút." Đạo diễn Trương kiểm tra camera giám sát, bất kể là nhìn ở góc độ nào, cũng đều không có sự xuất hiện của tay người.

Ông ấy xem một hồi lâu, ngược lại lại phát hiện diễn viên đóng thế khi nhảy, đều có một động tác nghiêng đầu, dường như là vô thức liếc nhìn về một nơi nào đó.

Đi đến mép ban công, đạo diễn Trương nhìn xuống bên dưới, không phát hiện bất kì bất thường nào.

"Đúng là kì lạ." Gọi tổ quay phim đến tiếp tục quay ở đây, đạo diễn Trương lấy điện thoại của mình ra liên hệ diễn viên đóng thế mới.

Ông ấy đã gọi nhiều cuộc điện thoại, đáng tiếc Tân Hỗ không có diễn viên đóng thế đủ tiêu chuẩn, những người đóng thế làm việc với đạo diễn Trương đến từ các tỉnh khác, nhanh nhất cũng phải đợi đến chập tối mới đến được.

"Hay là chúng ta quay cảnh tiếp theo trước?" Bạch Hiển cũng đi vào, ông ấy nghe thấy những tiếng thảo luận của tổ phim, muốn ổn định lại cảm xúc của mọi người, nhanh chóng bắt tay vào công việc.

"Quay vào ban ngày đã không thành công, quay cảnh nguy hiểm như thế này vào ban đêm, sẽ càng khó khăn hơn." Đạo diễn Trương hơi lo lắng, lúc này không còn cách nào khác: "Chúng ta đi quay cảnh chín người các cậu chứng kiến cái chết vậy, tâm trạng của Tiểu Đồng đã điều chỉnh lại chưa?"

Bạch Hiển hơi bất lực: "Trước giờ cậu ấy luôn được xưng là thiên tài, mọi người vẫn luôn ca tụng cậu ấy. Kết quả màn biểu diễn của Hàn Phi hôm đó đã khiến cậu ấy chịu chấn động lớn. Đều là người bằng tuổi, hiện tại cậu ấy có hơi kích động, vì vậy muốn đột phá kỹ năng diễn xuất của mình."

"Làm gì có chuyện diễn xuất lại có thể dễ dàng đột phá như vậy? Nhưng thật tốt khi cậu ấy có suy nghĩ này, anh bảo cậu ấy nhanh chóng đến đi, thật ra nhân vật của cậu ấy cũng không phức tạp." Một số đạo diễn coi trọng tình tiết, một số lại thích dựng những cảnh lớn, còn hầu hết các bộ phim của đạo diễn Trương đều lấy diễn viên làm nòng cốt, ông ấy rất coi trọng diễn viên.

Khi đạo diễn Trương và Bạch Hiển đang nói chuyện, Hàn Phi đứng trên ban công, hắn nhắm mắt lại, trong đầu nhấn công tắc ghi nhớ.

Cảm xúc và ý thức thuộc về hắn từ từ lắng đọng trong sâu thẳm tâm trí, hắn cẩn thận nhớ lại từng câu từng chữ trong sách của tác giả.

Kịch bản được xử lý xong vào ngày hôm sau, thêm vào cảm xúc cá nhân của người viết kịch bản và bác sỹ tâm lý, trong khi bản gốc là do đích thân Nhện viết.

Tất cả các nhân vật, tất cả các tình tiết, tất cả các câu chuyện đều là nhận thức của Nhện về thế giới.

Trong cuốn sách của ông ấy, ẩn giấu con người chân thật nhất của ông.

Nhà máy chế biến thịt bên cạnh sân tập thể đã được khôi phục lại, nếu không nhìn tòa nhà lớn bỏ hoang từ xa, cảnh tượng mà Hàn Phi nhìn thấy lúc này chắc sẽ giống với Nhện.

Ngón tay vuốt ve trang sách ố vàng, Hàn Phi muốn nhập vai Nhện, nhưng chuyện xảy ra đêm qua đột nhiên hiện lên trong đầu.

Ngõ Súc Sinh thực sự đầy những xác chết bốc mùi, giống như một mê cung mà bạn không bao giờ có thể thoát ra được. Mọi ngóc ngách đều có thể gặp phải những con quái vật có cơ thể là người nhưng khuôn mặt lợn, chúng bị cái đói ép buộc, chúng...

Nghĩ đến đây, đầu óc Hàn Phi đột nhiên đau nhói, không biết là dây thần kinh nào bị ảnh hưởng, liền vươn tay che đầu.

Con quái vật bị mổ rách bụng, vỡ vụn, tàn nhẫn, vung vẩy chiếc dao chặt xương trong tay.

Khi con dao sắc bén chuẩn bị chém vào đứa trẻ, khuôn mặt của một con lợn bị chế ngự bởi cơn đói đã lộ ra dưới lớp mặt nạ vỡ vụn.

Với đôi mắt đỏ bừng lồi ra, Hàn Phi nhìn thấy vẻ mặt dưới chiếc mặt nạ lợn.

Nét mặt của quái vật quả thực giống như súc sinh, nhưng nét mặt gớm ghiếc và xấu xa đó, Hàn Phi chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt người.

"Những con quái vật trong Ngõ Súc Sinh đều giống nhau sao? Những con quái vật đầu tiên đến từ đâu?"

Mở quyển sách trong tay ra, Hàn Phi mở ra nội tâm của Nhện.

"Bọn chúng đeo mặt nạ mặt lợn, không biết có phải vì mặt nạ đã đeo lâu ngày, nên dù có tháo mặt nạ ra, bọn chúng vẫn là những con quái vật."

"Tôi thường thấy người ta nuốt một miếng lớn một thứ gì đó, thứ đó chảy ra thứ dầu mỡ màu vàng, béo khỏe thơm ngon. Ông lão trong tòa nhà nói rằng đó là thời gian, nhưng con quỷ dưới gầm giường nói rằng đó là thiện ý."

"Khi không thể tìm thấy thứ đó nữa, bọn chúng bắt đầu xẻ thịt của nhau, mồm miệng đầy dầu mỡ ăn chỗ ngon béo nhất, dường như không quan tâm đến cơ thể đã dị dạng của mình."

"Thỉnh thoảng tôi cảm thấy thế giới này thật dễ hiểu, nhưng tôi lại phát hiện bản thân dần dần bắt đầu nhìn thấy một thế giới khác."

"Hai thế giới này nằm liền nhau trong mắt tôi, giống như đêm và ngày."

"Tôi dần dần không biết mình thuộc về nơi nào, tôi bị lạc trong con ngõ nhỏ, tôi nhìn thấy ngày càng nhiều người đồng hành đeo mặt nạ lên, dường như chỉ cần làm như vậy, ngoài cái đói ra, thì sẽ không còn đau khổ nữa."

"Cán cân mang hai thế giới bắt đầu nghiêng, cơ thể tôi từ từ trượt sang một bên, không biết là do tôi đã ôm lấy một thế giới nào đó hay là một thế giới nào đó đã bỏ rơi tôi."

Lời văn của Nhện rất đặc biệt, giống như một người điên đang cuồng loạn, nếu không vào Ngõ Súc Sinh của thế giới tầng sâu, Hàn Phi cũng rất khó hiểu được bí mật ẩn giấu sau những dòng chữ.

"Những con quái vật mặt lợn đó dường như cũng là con người! Chúng đeo mặt nạ mặt lợn trong một thời gian dài, sau đó chính chúng lại trở thành những con quái vật mặt lợn!"

Nghĩ đến đây, Hàn Phi lại phát hiện ra một vấn đề khác: "Tại sao bọn chúng lại đeo mặt nạ mặt lợn? Có phải ở trong Ngõ Súc Sinh, chỉ cần đeo mặt nạ lên thì sẽ không bị tấn công nữa? Như vậy cũng không đúng! Trong sách có nhắc tới quái vật mặt lợn sẽ xẻ thịt lẫn nhau!"

Hàn Phi không hiểu được, hắn cảm thấy có cơ hội, nhất định phải lấy được một cái mặt nạ.

Cầm cuốn "Ngõ Súc Sinh" lên, Hàn Phi đã hoàn toàn nhập vai Nhện, hắn bắt đầu phối hợp với đạo diễn Trương và đối thoại với các diễn viên khác.

Hàn Phi phát huy toàn bộ thực lực của mình, kĩ năng diễn xuất có thể dùng từ khủng bố để miêu tả, quên lời, tạm ngừng, trường hợp này căn bản không tồn tại, tất cả các cảnh quay của riêng hắn đều chỉ diễn một lần, đạo diễn Trương với biệt danh nghiêm khắc cũng không tìm được ra bất kì vấn đề nào.

Diễn viên đóng chung với hắn, từ người mới cho đến diễn viên kỳ cựu đều áp lực rất lớn, một lần NG do lỗi của bản thân mình cũng không sao, cười cười cho qua, nhưng hết lần này đến lần khác đều NG do mình, thì cho dù là người độ lượng đến đâu cũng không cười nổi.

Tám diễn viên còn lại trước đây có phần khinh thường Hàn Phi, giờ chỉ cần phát hiện mình chung cảnh với Hàn Phi, lập tức tranh thủ thời gian để bồi dưỡng cảm xúc, đọc đi đọc lại lời thoại của mình vài lần.

Vì sự tồn tại của Hàn Phi, hiệu quả quay của toàn bộ đoàn phim đã được cải thiện ở một mức độ nhất định.

Hoàng hôn sắp buông xuống, đoàn phim đã lấy đèn chiếu sáng ra từ trước, tiếng chuông gió trong phòng biên kịch vang lên, cuối cùng diễn viên đóng thế thứ ba cũng đến hiện trường quay.

Đạo diễn Trương đích thân kiểm tra tất cả các thiết bị an toàn, sau đó giải thích những yếu tố cần thiết của hành động và hiệu ứng mong muốn cho diễn viên, rồi đưa diễn viên lên ban công trên tầng bốn.

Khác với hai lần trước, lần này Hàn Phi cùng rất nhiều nhân viên khác cũng lên tầng 4, ai cũng muốn tận mắt chứng kiến xem có chuyện gì linh dị hay không.

Thay quần áo và trang điểm xong, khi Hàn Phi bước ra ban công, quay lưng về phía mọi người.

Diễn viên đóng thế thay Hàn Phi mặc quần áo giống hắn leo lên ban công, bắt đầu những chuẩn bị cuối cùng.

Tất cả các vị trí đều được sắp xếp xong, sau khi nhận được lời nhắc nhở, diễn viên đóng thế hít một hơi thật sâu, đầu nghẹo sang một bên, giống như đang nhìn về một nơi nào đó, sau đó hướng về nơi đã thương lượng, liền nhảy xuống.

Khi bắt đầu nhảy thì không có bất kì vấn đề gì, nhưng khi bật lực ra, diễn viên đóng thế đó rõ ràng đã thu lại một chút lực.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Liên tiếp ba người diễn viên đóng thế đều có vấn đề, trời sắp tối rồi, mọi người đều nhớ đến những lưu truyền kia trong tòa nhà, còn có các chuyện liên quan đến nhà văn Nhện.

"Người có sao không? Bị thương có nghiêm trọng không?" Đạo diễn Trương vội vàng nhìn diễn viên đóng thế, vết thương của người bên kia tuy không nghiêm trọng nhưng hình như đã để lại chút bóng đen tâm lý.

Khi anh ta nhìn lại tòa nhà, vẻ mặt có chút sợ hãi: "Đạo diễn, lúc em nhảy xuống, cảm giác như có người túm lấy chân của em thì phải?"

Nghe anh ta nói lời này, cả phòng im lặng, mọi người đều nhìn về phía đạo diễn Trương.

Ba diễn viên đóng thế đến từ những nơi khác nhau và không quen biết nhau, nhưng lại đã đưa ra một tuyên bố giống hệt nhau.

Cảm giác như có một thế lực trong bóng tối ngăn cản đạo diễn Trương quay câu chuyện về Nhện.

"Đạo diễn ..." Bạch Hiển bước ra: "Hay là chúng ta thử dùng công nghệ giả lập thì sao? Bây giờ công nghệ rất tiên tiến, chắc chắn là còn chân thật hơn cả thật."

"Chân thật hơn cả thật, thì cũng vẫn không phải là thật." Đạo diễn Trương khẽ thở dài, đang cùng tổ đạo cụ nghĩ cách, Hàn Phi bước ra ngoài.

"Cậu cũng muốn thuyết phục anh sao?"

"Không phải." Hàn Phi yên lặng nhìn chằm chằm gian phòng tầng bốn, nói: "Đừng tìm người thay thế nữa, để em nhảy đi."

Giọng hắn không lớn, nhưng ngay khi nói câu này, mọi người trong phòng đều kinh ngạc nhìn hắn.

"Không được, đùa gì vậy? Hoàn toàn không được!" Đạo diễn Trương từ chối mà không hề nghĩ ngợi gì.

"Thể lực của em tốt hơn những diễn viên đóng thế bình thường, em có một số kinh nghiệm thực hiện các động tác nguy hiểm." Hàn Phi không nói dối, trong nhiệm vụ người quản lý của Kim Sinh, hắn đã trực tiếp nhảy từ tầng bốn xuống điều hòa bên ngoài tầng ba, không có bất kì thiết bị bảo vệ an toàn nào.

Nếu thực sự nói về việc đóng phim hành động nguy hiểm, Hàn Phi quả thực có kinh nghiệm hơn hầu hết các diễn viên đóng thế, xét cho cùng thì diễn xuất của hắn không có NG, chỉ có thành công.

Những diễn viên khác bên cạnh cũng kinh ngạc trước lời nói của Hàn Phi, giờ họ rốt cuộc hiểu được người thanh niên không có bất kì công ty nào đứng sau lại đi được đến hiện tại.

Một số ít diễn viên thậm chí không muốn đọc lời thoại, nam diễn viên này đã dám thực hiện những hành động mà diễn viên đóng thế không dám thử một cách dễ dàng.

Thế nào là kính nghiệp? Thì đây chính là kính nghiệp!

"Trời sắp tối rồi, đạo diễn, để em thử xem." Hàn Phi muốn biết rốt cuộc ba người đóng thế đã nhìn thấy cái gì, hơn nữa tối nay hắn phải quay về chơi game, cứ tiếp tục kéo dài cũng không giải quyết được vấn đề.

Sau khi kiểm tra thể lực của Hàn Phi, đạo diễn Trương cuối cùng cũng đồng ý, nhưng thực ra trong lòng cũng đang đổ mồ hôi hột.

Hợp đồng rõ ràng không yêu cầu diễn viên làm những việc nguy hiểm như vậy, Hàn Phi là diễn viên đầu tiên chủ động làm những việc này, đạo diễn Trương đã làm phim nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong lòng ông ấy bắt đầu ngưỡng mộ một diễn viên.

Những điều cần thiết trong hành động Hàn Phi đã ghi nhớ kĩ, sau khi tất cả các thiết bị an toàn được kiểm tra bốn lần, Hàn Phi bắt đầu cảnh quay này.

Không sử dụng diễn viên đóng thế, hắn đi trong phòng của Nhện, mọi thứ đã được khôi phục, lúc này hắn chính là Nhện.

Ranh giới của hiện thực đã bị mơ hồ, khi ý thức và linh hồn rơi xuống, Nhện sẽ tự tay giết chết nhung nhớ hiện tại của chính mình, đưa nhân cách chính vào sâu trong ý thức, bắt đầu trò chơi tử thần với những nhân cách khác.

Bước lên mép ban công, Hàn Phi chậm rãi duỗi hai tay ra.

Không căng thẳng, không hoảng sợ, Hàn Phi hoàn toàn thay thế thành Nhện.

Sau khi nhận được lời nhắc nhở của đạo diễn, Hàn Phi nhìn về phía mục tiêu, nhưng chính vào lúc này, ánh mắt của hắn như bắt được cái gì.

Khẽ quay đầu, có một chiếc gương ở đâu đó trên tầng ba, trong gương dường như có một người khác đang chuẩn bị nhảy lầu.

Tận mắt nhìn thấy rồi, nhưng trong lòng Hàn Phi lại không bị ảnh hưởng chút nào, hắn đã nhìn thấy quá nhiều chuyện kinh thiên động địa, cảnh tượng trong gương thậm chí không dấy lên được một tia sóng yếu ớt trong lòng hắn.

Vươn người nhảy ra!

Linh hồn rơi xuống, nhận thức đang tách rời, thân thể bị cành cây va vào, gió thổi vù vù vào tai.

Nhưng cho dù trong trường hợp này, Hàn Phi biểu hiện vẫn như cũ giống như nhà văn trước kia, trên mặt không lộ ra vẻ sợ hãi, chỉ là có chút bi thương.

Máy quay đã ghi lại được cảnh tượng hoàn hảo này, Hàn Phi đã khiến mọi người trên trường quay cảm thấy khó tin.

Hắn đã làm được những điều mà những diễn viên đóng thế không dám dễ dàng thử nghiệm, hắn đã làm tốt hơn bất kỳ diễn viên đóng thế nào.

Người ta thậm chí còn nhìn thấy hình bóng của Nhện trên cơ thể hắn.

Đau khổ, nhưng không tuyệt vọng; đôi mắt đầy bi thương, nhưng dường như cũng tin chắc vào điều gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro