Chương 225: Chỉ số may mắn của mình là chín

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi thân thể rơi xuống, ý thức như đông cứng, Hàn Phi đột nhiên có một cảm giác rất quen thuộc.

Sau khi hắn đội mũ bảo hiểm trò chơi lên, khi huyết mạch đông đặc trong thế giới, cơ thể cũng sẽ có cảm giác mất trọng lượng này.

"Chẳng lẽ Nhện đã từng nhìn thấy thế giới đó trong hiện thực, khung cảnh được miêu tả trong cuốn sách của ông ấy, nơi hư cấu trong ý thức của ông ấy, kì thực là thế giới tầng sâu?"

Hộp đen được ẩn giấu ở ba nơi, sâu trong tim, sâu trong tâm trí, và sâu trong cơn ác mộng.

Hàn Phi không biết tại sao lại nghĩ ra điều này, cố gắng hết sức khống chế thân thể, mọi việc thuận theo yêu cầu của đạo diễn, an toàn đi qua chỗ trống của cành cây, sau đó đáp xuống lưới an toàn.

Khi thân thể chạm vào lưới an toàn, Hàn Phi dường như đột nhiên cảm giác được điều gì đó, hắn bất giác liếc mắt nhìn một nơi nào đó ở tầng bốn.

Phía sau cửa sổ, có một thứ nhợt nhạt đang đứng, trông giống như con người.

Cơ thể hắn nảy lên trên lưới an toàn, khi hắn lại nhìn về phía tầng bốn, thứ đó đã biến mất.

Lưới an toàn bắt đầu được hạ xuống, đạo diễn và nhân viên làm việc đồng thời chạy đến.

"Hàn Phi! Cậu không bị thương chứ!"

"Quá hoàn hảo! Đây là cảnh quay đẹp nhất mà tôi từng thấy!"

"Biểu hiện của cú ngã đã làm tôi vô cùng kinh ngạc! Cuối cùng phải trải qua những gì mới có thể làm ra biểu cảm đó!"

"Không có gì để bắt bẻ!"

Các nhân viên vội vã chạy đến, nhưng Hàn Phi cứ nhìn chằm chằm vào tầng bốn, cho đến khi đạo diễn Trương nắm lấy tay hắn, hắn mới định thần lại.

"Hàn Phi, tay cậu lạnh quá! Cậu không sao chứ?"

"Không sao, cảnh quay dùng được là được, em không muốn nhảy lại lần nữa." Hàn Phi từ trên lưới an toàn đứng dậy xoa xoa tay.

Hắn thậm chí còn không nhăn mày trước một động tác nguy hiểm như vậy, nhưng chỉ là liếc nhìn qua thứ đó, mà tay hắn trở nên lạnh lẽo, đây dường như là phản ứng bản năng của cơ thể, nhịp tim của hắn dường như ngừng đập ngay lúc đó.

Những sai sót của diễn viên đóng thế trước đó vẫn không thể tìm ra nguyên nhân, có điều nhân viên cũng không truy đến cùng nữa, ai cũng muốn ghi lại bước nhảy kinh điển của Hàn Phi.

Các diễn viên khác cũng đi đến bên cạnh Hàn Phi, ngay cả Lý Hoài Danh đức cao vọng trọng cũng cảm thấy Hàn Phi rất giỏi, ít nhất về mặt chuyên môn, ông đã lâu không gặp một diễn viên như vậy.

"Công nghệ ngày càng tiến bộ, công việc của các diễn viên không quá vất vả. Đó là một điều tốt, nhưng tôi thấy rằng một số diễn viên trẻ thiếu cảm giác đó trong các vai diễn họ đóng. Không phải kỹ năng diễn xuất kém mà là thiếu một chút cảm giác." Lý Hoài Danh nhìn thấy Hàn Phi thì rất xúc động: "Trước khi gặp cậu, tôi vẫn không hiểu bọn họ thiếu cái gì, bây giờ thì tôi đã hiểu."

Hàn Phi muốn đứng lên, nhưng Lý Hoài Danh xua tay: "Hãy nghỉ ngơi thật tốt, sau này tôi rất mong tiếp tục hợp tác với cậu trong tương lai."

"Lão Lý, lúc trước khi em hỏi anh, không phải anh nói sau này sẽ bớt nhận vai sao? Anh không thể thiên vị như vậy được?" Bạch Hiển đưa hai chai nước cho Lão Lý và Hàn Phi, anh vỗ vỗ vai Hàn Phi: "Cú nhảy này của em được định sẵn sẽ trở thành kinh điển, cậu em à, hiện tại áp lực của anh rất lớn đấy! Anh còn muốn dựa vào vai diễn này để bứt phá vua điện ảnh, kết quả bây giờ anh lại có cảm giác gây trở ngại?"

"Mọi người đừng nói như vậy." Hàn Phi xua xua tay, cho rằng mình cũng không làm được việc gì lớn lao, chỉ là dốc sức diễn tốt vai Nhện.

Nhưng có thể là bởi vì sinh tồn trong thế giới tầng sâu, dốc sức theo Hàn Phi hiểu khác với những người khác.

Sau khi quay cảnh quan trọng đầu tiên của Tiểu thuyết gia huyền nghi xong, toàn bộ bộ phim sẽ chuyển từ thực tế đến tầng sâu của ý thức, sau đó sẽ là cuộc đấu tay đôi giữa chín nhân cách.

Sau khi trò chuyện với các diễn viên khác, Hàn Phi một mình chạy đến góc tường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lệ Tuyết, kể cho đối phương nghe tất cả những gì mình nhìn thấy khi ngã xuống.

Cảnh sát đã bố trí bốn phía xung quanh, bất kể đối phương là thứ gì, gã cũng sẽ không có cách nào rời khỏi sân tập thể nhà máy chế biến thịt.

Buổi quay vào ngày đầu tiên đã kết thúc suôn sẻ, mặc dù những điều kỳ lạ thường xuyên xảy ra, nhưng kết quả vẫn tốt.

Hàn Phi còn phải mất một khoảng thời gian mới từ ngoại ô phía bắc trở về thành phố, hắn nóng lòng muốn về nhà chơi game, cho nên sau khi đóng máy, cũng không xen vào việc sắp xếp theo dõi của cảnh sát.

Hắn cùng một cảnh sát mặc thường phục, quay trở về thành phố.

So với những việc phải xử lý ở thế giới tầng sâu, mọi thứ gặp phải trong hiện thực chẳng khác gì một kỳ nghỉ.

Hàn Phi mua một đống đồ ăn ngon, sau đó mở máy tính lên, tìm xem video của một bác sĩ chuyên về phẫu thuật khâu vết mổ.

Vừa ăn vừa xem, Hàn Phi cũng không cảm thấy có gì, chỉ là vội vàng học vì có thể tối nay phải khâu vết thương trên vai.

"Những nhóm có yêu cầu không cao về độ căng như cơ bắp có thể sử dụng cách khâu số 8, khi khâu cơ bắp, chú ý độ căng của chỉ không quá mạnh, để không làm tổn thương cơ bắp... Thịt bò của nhà này mùi vị thật ngon, thích hợp uống rượu, tiếc là buổi tối mình phải chơi game, không thể uống rượu được."

Khi thất nghiệp, ngày nào Hàn Phi cũng ở nhà, một ngày giống như một năm, nhưng hiện tại hắn cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

Còn chưa tạm biệt tử tế với nhân gian, đã đến 0 giờ nửa đêm rồi.

"Con súc sinh bị cái đói làm mờ mắt, nhất định đang đi tìm thức ăn, khả năng cao là nó sẽ không canh giữ cái xác."

Chuẩn bị tâm lý xong, Hàn Phi kết nối các đường dây khác nhau, rồi đội mũ bảo hiểm chơi game lên.

Máu rơi xuống, thành phố bao phủ trong bóng tối lập tức đông cứng lại, lần này Hàn Phi thử trải nghiệm cảm giác đó nhiều hơn, quả thực có chút tương tự như khi ý thức Nhện rơi xuống.

Mở mắt ra, mùi hôi thối xộc vào khoang mũi, cơn đau dữ dội lập tức khiến khuôn mặt Hàn Phi biến dạng.

Nghiến răng nghiến lợi, hai chân Hàn Phi yếu ớt quỳ trên mặt đất, thân thể nghiêng sang một bên dựa vào bãi rác.

Vai bị cắn trông rất đáng sợ, nếu không tiến hành khâu lại vết thương sẽ ngày càng nghiêm trọng.

"Thật may là con quái vật mặt lợn đó không canh giữ cái xác..." Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có tiếng bước chân từ ngã ba đầu ngõ truyền đến: "Chỉ số may mắn của mình là chín, chắc không xui xẻo như vậy đâu?"

Những suy nghĩ trong đầu Hàn Phi còn chưa biến mất, hắn đã nhìn thấy một người phụ nữ đeo mặt nạ lợn từ trong góc đi ra!

Cơ thể đầy đặn của cô ta đầy những mạch máu dày, chiếc tạp dề quanh eo được buộc bằng một vòng tròn hình răng người, cảm giác như một số thợ săn thích thu thập răng của con mồi.

Da đầu Hàn Phi tê dại, hiện tại hắn căn bản chạy không thoát, càng không có sức giãy giụa.

"Chắc là năng lực bị động của trò trốn tìm phát huy tác dụng, nó cách mình rất xa, còn chưa phát hiện ra mình trốn ở trong đống rác."

Hiện tại Hàn Phi đang suy nghĩ có nên diễn một vai xác chết không, nhưng hắn quả thực không có tự tin để lừa được mũi của mấy con súc sinh, bọn chúng hẳn là rất nhạy cảm với sinh vật sống có thể ăn được.

Hắn miễn cưỡng đứng lên dựa vào tường, đau đớn và sợ hãi điên cuồng hành hạ Hàn Phi, khi hắn gần như tuyệt vọng, một cánh cửa nhỏ cách bãi rác không xa đã được mở ra.

Thỉnh thoảng khi đi qua ngõ có vài cánh cửa nhưng hầu hết các cửa đều bị khóa chặt, trước đó Hàn Phi đã định đạp cửa một cách thô bạo khi bị đuổi theo nhưng cuối cùng cũng không mở được.

"Trong phòng có người?"

Cửa mở đúng lúc, như cố ý chờ Hàn Phi đi qua.

Trước khi đầu hắn đưa ra quyết định, cơ thể đã di chuyển đến đó, hắn dùng hết sức lực cuối cùng trốn vào cửa phòng.

Một con trăn đen chui ra từ bóng tối sau cánh cửa, lại âm thầm đóng cửa lại, rồi yếu ớt nằm lên trên chân Hàn Phi.

"Mày vẫn luôn đợi tao sao? Sau khi tao đi, mày vẫn luôn trốn ở đây à?"

Trong tình thế tuyệt vọng, Hàn Phi đã ôm lấy con trăn khổng lồ màu đen, hậu quả là nó lại tác động vào vết thương khiến hắn đau đến nhăn mặt.

"Tao luôn cho rằng mày là đồ ngốc, là tao đã trách nhầm mày rồi, tao xin lỗi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro