Chương 228: Bước đầu tiên về phía đồ tể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đồ tể lúc nửa đêm là một nghề nghiệp ẩn cực kỳ hiếm gặp trong game "Cuộc sống hoàn hảo", đổi nghề cực kỳ khó, để có được công việc này phải trải qua rất nhiều bài kiểm tra, nhưng điều này cũng chứng tỏ giá trị của công việc này.

Độ khó đạt được và cường độ nghề nghiệp tỉ lệ thuận với nhau, muốn trở thành đồ tể lúc nửa đêm, vậy thì phải chạy đến bản đồ ẩn thực hiện các nhiệm vụ ẩn cực kì khó mới được, điều này gần như không ai có thể làm được trong game "Cuộc sống hoàn hảo".

"Đánh giá của hệ thống cuối cùng là có tác dụng gì? Có cảm giác như bây giờ nó đang chấm điểm cho mình vậy, để xem mình có phù hợp với nghề hay không."

Sau khi để con mèo đen đi, Hàn Phi cũng không dám ở lại chỗ cũ, hắn ghi nhớ vị trí ngã ba đường này, rồi đi tiếp về phía trước.

"Nhiệm vụ hệ thống phát ra tưởng chừng rất đơn giản, chỉ cần mình dùng con dao trong tay sát sinh, nhưng mình nghĩ cho dù hoàn thành nhiệm vụ, cũng không chắc đạt được nghề đồ tể lúc nửa đêm, hệ thống này vừa vô dụng, vừa nham hiểm, còn đặc biệt thích chơi trò nhân tính."

Nếu không biết lai lịch của Ngõ Súc Sinh, Hàn Phi có thể lựa chọn theo sở thích của bản thân, nhưng hắn biết chuyện về Nhện trong hiện thực, vì để nhập vai Nhện, hắn còn chạy đến tận tập thể của nhà máy chế biến thịt để trải nghiệm cuộc sống trước đây của Nhện.

Cùng với việc không ngừng đi sâu tìm hiểu, Hàn Phi sẽ suy nghĩ về một vấn đề khi đưa ra lựa chọn.

Nếu Nhện rơi vào trường hợp này, ông ấy sẽ làm như thế nào?

Không bị tám nhân cách phụ quấy rầy, Hàn Phi đứng từ góc độ nhân cách chính của Nhện để xem xét.

"Ngõ Súc Sinh là cuốn sách đầu tiên được viết bởi Nhện nhằm ghi lại thế giới trong mắt mình, trong thế giới của ông, làm theo ý tưởng của ông, có thể mới là giải pháp tốt nhất..."

Trong đầu Hàn Phi đang suy nghĩ vấn đề, hắn còn chưa đi xa, con trăn khổng lồ màu đen liền nhanh chóng kéo hắn lùi về sau, dường như nó nhìn thấy cái gì đó.

"Tao không nghe thấy tiếng bước chân mà?"

Từ sự tín nhiệm đối với con trăn khổng lồ màu đen, Hàn Phi quyết đoán lùi về sau.

Chờ một hồi lâu, sau khi không thấy có bất thường, Hàn Phi và con trăn khổng lồ màu đen mới tiếp tục đi vào con ngõ nhỏ.

Mùi máu tanh trong không khí rõ ràng trở nên nồng nặc, con ngõ nhỏ lầy lội đầy vết máu và bẩn thỉu, giẫm lên trên dính nhơm nhớp, cho dù là rất cẩn thận, cũng sẽ phát ra âm thanh "lách tách, lách tách".

"Dưới đất và trên tường đều là vết máu chưa khô, trong con ngõ này cách đây chưa lâu đã từng phát sinh một cuộc thảm sát vô cùng thê thảm.

Hàn Phi vốn muốn rời xa nơi thị phi, chọn một con đường khác, nhưng người giấy màu máu trong tay hắn lại có phản ứng, dường như vị trí Từ Cầm ở chính là ở phía trước.

"Những vết máu này có liên quan đến Từ Cầm?"

Trong đầu chỉ vừa xuất hiện ý nghĩ này, bước chân đã bất giác đi về phía trước. Trong Ngõ Súc Sinh hiểm họa khắp nơi, cái tên Từ Cầm đối với Hàn Phi và con trăn khổng lồ màu đen lúc này, có cảm giác an toàn một cách kì lạ.

Vì để không phát ra tiếng động, Hàn Phi đi rất chậm.

Mùi máu tanh và hôi thối trong không khí nồng nặc đến mức làm cho người ta nghẹt thở, khi Hàn Phi đi qua một ngã rẽ, đôi mắt hắn hơi nheo lại.

Một con quái vật mặt lợn cao lớn gục trên đống rác, trên bụng có một lỗ thủng lớn, ngực vẫn còn hơi nhấp nhô.

Mặt nạ trên mặt đầy vết nứt, bị hư hại nghiêm trọng, dưới mặt nạ có tiếng khóc như một đứa trẻ.

Tiếng khóc rất yếu ớt, con quái vật mặt lợn dường như sắp chết.

"Là ai làm nó thành ra như vậy?" Khi nhìn thấy con quái vật mặt lợn đang ngắc ngoải, con ngươi của Hàn Phi giảm bớt, cơ bắp chân căng cứng, trực tiếp lấy dao chặt xương ra.

Sát sinh mới hoàn thành nhiệm vụ, trước mắt là một cơ hội vô cùng hoàn mỹ.

Quái vật mặt lợn yếu ớt đến không chịu đựng nổi, bị thương nặng như vậy, nó thậm chí không thể động đậy, đây đúng là một cơ hội trời cho.

"Lỗ lớn trên bụng là một vết rách, vũ khí mà Từ Cầm sử dụng là dao ăn, cũng có nghĩa là không phải Từ Cầm làm nó bị thương, mà là thứ khác." Chậm rãi tới gần, con dao trong tay Hàn Phi cũng khẽ run lên, một nhà sáu mạng đều muốn trả thù, lòng căm thù của họ gần như cô đọng lại thành thực chất, khiến lưỡi dao trở nên sắc bén hơn.

Lặng lẽ đến gần, bộ não của Hàn Phi nhanh chóng hoạt động, suy nghĩ về tất cả những chi tiết có thể đã bị bỏ qua.

"Quái vật không phải bị Từ Cầm làm bị thương, vết máu dạng phun ra, cả con ngõ đầy mẩu vụn máu thịt, có thể thấy nó dường như bị thứ gì đó đuổi giết đến đây. Đối phương hoàn toàn hưởng thụ khoái cảm của sự hành hạ, một kẻ thích hành hạ quái vật mặt lợn, chẳng lẽ lại tốt bụng để con mồi đi?"

Hàn Phi chưa kịp ra khỏi ngõ, hắn đã thấy một cánh cửa gỗ bên cạnh quái vật mặt lợn bị thương đẩy ra.

Một con quái vật mặt lợn với chiều cao gần ba mét và một nhãn cầu bị mù đã xuất hiện.

Phần dưới của chiếc mặt nạ bị hư hỏng, lộ ra một khuôn mặt lợn xấu xí, nó cầm một con dao chặt xương dày ở tay phải và kéo một đầu người dùng sợi dây dài buộc lại xuyên qua ở tay trái.

"Là nó?!"

Hai mắt Hàn Phi lập tức đỏ lên, vết thương trên vai và cánh tay là nhờ con quái vật mặt lợn này ban cho!

Hắn đã cố gắng hết sức, cuối cùng mới nhân lúc đối phương không chú ý, làm mù một mắt của đối phương.

"Hình như nó lại mạnh hơn một chút thì phải?" Trong mắt Hàn Phi hiện lên một tia nguy hiểm: "Chỉ cần có thể giết chết con quái vật mặt lợn đang hấp hối, mình cũng coi như đã hoàn thành một nhiệm vụ. Đáng tiếc, việc thoát game có một hạn chế khác, đó là phải ở đây đủ ba tiếng đồng hồ, hiện tại còn chưa đủ thời gian."

Ngay khi Hàn Phi nhìn thấy đối phương, trong đầu đã nảy ra kế đoạt đồ ăn nơi miệng hổ.

Hắn muốn giết người đàn ông mặt lợn trên mặt đất bằng chính con dao của mình, trong khoảnh khắc hoàn thành nhiệm vụ, thì thoát khỏi game.

Nếu không phải thời gian của trò chơi phải đáp ứng yêu cầu, có lẽ lúc này hắn đã lẻn ra sau con quái vật mặt lợn rồi.

"Không thể thoát khỏi game, cho dù mình có cướp được cái đầu người, với tình trạng sức khỏe hiện tại của mình cũng khó lòng thoát thân." Hàn Phi như con rắn độc ẩn mình trong bóng tối, hai mắt dán chặt vào lưng quái vật mặt lợn, hắn có thể giải cứu con mèo bị thương, cũng có thể giết quái vật mất nhân tính mà không từ bất kì thủ đoạn nào.

"Mình cần có một cơ hội."

Quái vật mặt lợn kéo theo đầu người đi ra từ căn nhà cũ bên cạnh, nó nhìn xung quanh, sau đó độc ác giẫm mạnh lên chỗ vết thương của con quái vật khác kia.

Nó dường như hi vọng đối phương phát ra tiếng kêu thê thảm hơn, để thu hút một vài thứ kéo đến.

Liên tiếp mấy đạp xong, máu tràn ngập đống rác.

Rõ ràng là súc sinh có khuôn mặt lợn, nhưng máu vẫn đỏ tươi như máu của con người, điều này dường như đang nói với Hàn Phi, bọn chúng cũng từng là con người.

Vết thương rách ra, quái vật mặt lợn gục ngã trên đất dần dần ngừng giãy giụa, đồng tử của nó giãn ra, ngón tay nắm chặt cũng từ từ buông lỏng.

Bỏ cái đầu người xuống, quái vật mặt lợn khiếm khuyết dường như rất hài lòng, miệng nó gào thét, rồi giơ chiếc dao chặt xương trong tay lên.

Nó dùng chính con dao trong tay mình chặt đầu của đồng loại, sau đó giam cầm linh hồn biến dạng xấu xí của đối phương trong con dao của mình.

"Những con quái vật mặt lợn cũng sẽ tàn sát lẫn nhau? Hay là con quái vật mặt lợn kia bởi vì mặt nạ bị khiếm khuyết, nên mới công kích bất kì vật gì một cách bừa bãi?"

Hàn Phi yên lặng quan sát mọi thứ, ánh mắt lạnh lùng không pha chút cảm xúc, sát khí nồng nặc được kỹ năng diễn xuất bậc thầy che giấu hoàn hảo.

Con dao chặt xương đã giơ lên, con quái vật mặt lợn nhếch mép cười, khi nó chém mạnh con dao chặt xương vào cổ con quái vật trên mặt đất, con quái vật mà Hàn Phi vốn tưởng nó đã bỏ cuộc lại đột ngột di chuyển sang một bên.

Con dao chặt xương nặng nề chém vào bả vai con quái vật, ngay lúc con dao chặt xương bị mảnh xương cắm vào, con quái vật mặt lợn với đồng tử giãn ra hét lên một tiếng kêu thảm thiết!

Cơ thể nó giãy lên như một con cá, rồi vươn tay lấy ra một con dao ngắn giấu sẵn trong bụng.

Năm ngón tay bóp chặt con dao ngắn, rồi dùng sức đâm vào ngực con quái vật mặt lợn kia.

Quá đột ngột, ai cũng không thể ngờ được quái vật sắp chết kia lại phản kháng.

Quái vật với mặt nạ khiếm khuyết quyết đoán buông lỏng bàn tay đang nắm chặt con dao chặt xương, nhưng nó vẫn chậm một bước, dao ngắn đâm xuyên qua ngực nó, trực tiếp rạch thành một vết thương dài.

Con quái vật dưới đất kia quá yếu ớt, nếu không thì chỉ cần một nhát cũng có thể đâm thủng tim đối phương.

Con quái vật với chiếc mặt nạ khiếm khuyết căn bản không ngờ tới bị tấn công, trong cơn thịnh nộ, nó đã chộp lấy đồng loại trên mặt đất và đập mạnh vào tường.

Hai con "quái vật" có kích thước cơ thể đáng kinh ngạc đang tàn sát lẫn nhau, mặt đất trong con ngõ nhỏ dường như đang rung chuyển.

Miệng không ngừng phát ra tiếng gào thét, quái vật với lỗ thủng lớn trên bụng biết mình không có cách nào sống sót nữa, vì vậy nó cố gắng hết sức tạo ra tiếng động lớn, muốn thu hút càng nhiều nguy hiểm đến gần hơn, nó muốn kéo "người" giết chết mình cùng xuống địa ngục.

Sau một hồi đấu tranh hấp hối giãy giụa, con quái vật mặt lợn kia cuối cùng cũng bị con dao chặt xương chặt mất đầu, con dao ngắn mà nó sở hữu cũng bị bẻ gãy bởi con dao chặt xương.

Khi con dao ngắn vỡ nát, bốn vong hồn than khóc bị ép buộc hút vào lưỡi dao chặt xương.

Trên con dao chặt xương xuất hiện thêm vài vết máu, thoạt nhìn đã khiếp sợ, khí tức lạnh lẽo toát ra càng thêm nồng đậm, hận ý bám trên đó càng ngày càng mãnh liệt.

Một cước đá bay cái đầu của đồng loại, quái vật mặt lợn một mắt che vết thương trên ngực và bụng, phun ra mấy ngụm máu về phía xác đồng loại.

Nó cảm thấy vẫn còn chưa hả giận, lại liên tục đập gãy xương của đối phương.

Trút cơn giận cũng không làm vết thương của nó được cải thiện, sau khi vết thương càng thêm rách toạc ra, nó dựa vào tường, cầm lấy con dao chặt xương trên tay chuẩn bị rời đi.

Máu chảy ròng ròng trên mặt đất, nó không để ý rằng đằng sau nó có một ánh mắt lạnh lùng đang dõi theo mình.

"Mình đã tìm thấy con mồi thích hợp nhất."

Hàn Phi lặng lẽ đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, nhìn cái đầu bị chặt của quái vật mặt lợn, hắn đưa tay cởi bỏ chiếc mặt nạ mặt lợn của đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro