Chương 242: Hy vọng không tên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôn luận của kẻ điên không thể suy nghĩ sâu xa, nhưng vì để điều tra rõ bản thể của Cánh bướm, Hàn Phi không chỉ đi sâu suy xét lời nói trên tường, còn chuẩn bị ghi nhớ lại hết từng chữ một.

Khi hắn đọc được hơn một nửa, cửa phòng khách bị mở ra, Từ Cầm từ bên ngoài đi vào.

"Người sống bên trong tòa nhà bị thiếu mất vài người, tình hình không được tốt, chúng ta nhanh chóng nghĩ cách kiếm được mặt nạ, sau đó đi khỏi đây."

"Muốn đi bắt buộc phải dùng đến mặt nạ sao?" Hàn Phi hơi nghi hoặc: "Nhà máy máu thịt của Ngõ Súc Sinh đã bị phá hủy, quy tắc ở đây chắc cũng đã phát sinh thay đổi."

"Người quản lý của Ngõ Súc Sinh là một bí ẩn, toàn bộ quy tắc đều là ông ấy đặt ra, chỉ cần ông ấy chưa chết, chúng ta vẫn phải tuân thủ quy tắc của ông ấy." Từ Cầm nhắc đến điểm mấu chốt nhất, trong tất cả kiến trúc đặc biệt của thế giới tầng sâu đều có người quản lý, trước khi người quản lý chết, bọn họ kiểm soát tất cả mọi thứ bên trong kiến trúc, bọn họ là người đặt ra quy tắc, cũng là người thực hiện quy tắc.

"Tất cả mọi người đều không biết người quản lý là ai sao?"

"Chưa từng có ai gặp ông ấy, cũng chính là không có ai sau khi biết ông ấy rồi mà vẫn còn sống sót, từ đó có thể thấy ông ấy đáng sợ như thế nào." Từ Cầm nói ra lo lắng của cô ấy: "Có thể kiểm soát cả một khu vực rộng lớn như này, độc lập ở đây, người quản lý Ngõ Súc Sinh chắc là vô cùng hùng mạnh."

"Em hiểu rồi, vậy thì tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?"

"Đến phòng của nhà văn xem xem, nếu thực sự không hoàn thành được nhiệm vụ, vậy thì chỉ đành giết chết người phát hành nhiệm vụ." Từ Cầm rất thẳng thắn, trên cơ thể người phụ nữ này có sức hấp dẫn đặc biệt.

Ba người lặng lẽ ra khỏi phòng, dưới sự dẫn dắt của Từ Cầm, bọn họ tránh được tất cả cạm bẫy dọc đường, đến một căn phòng nào đó ở tầng 4.

"Ở đây chính là phòng của nhà văn?"

Đẩy cửa phòng ra, sau khi nhìn thấy khung cảnh bên trong phòng, Hàn Phi ngây người ra.

Căn phòng của nhà văn ở thế giới tầng sâu không giống với trong hiện thực, trên tường, trong tủ, trên bàn, khắp nơi đều bày tiêu bản của bướm.

Nhà văn dường như dùng tất cả các loại bướm trên toàn thế giới để làm thành tiêu bản, thu thập hết trong căn phòng của mình.

Căn phòng của nhà văn trong hiện thực không có bất kì thứ gì liên quan đến bướm, nhưng trong thế giới tầng sâu lại hoàn toàn khác, dường như toàn bộ manh mối quan trọng đều bị nhà văn bảo lưu ở trong thế giới tầng sâu.

"Xem ra nhà văn cũng đã dự đoán được, Cánh bướm nhất định sẽ xóa hết tất cả những gì liên quan đến nó." Trong hiện thực Cánh bướm làm việc càng kĩ lưỡng hơn, không chỉ xóa hết những dấu vết liên quan đến sự tồn tại của chính mình, mà còn giết hết toàn bộ những người muốn điều tra bí mật, không lưu lại bất kì mầm mống nào.

Cũng chỉ có trong thế giới tầng sâu, Hàn Phi mới có thể nhìn thấy căn phòng thực sự của nhà văn, nhìn thấy con người thật của ông ấy.

Bút danh của nhà văn là Nhện, nhưng căn phòng ông ấy lại không có bất kì vật phẩm nào có liên quan đến nhện, ngược lại khắp nơi đều là sách và tiêu bản liên quan đến bướm.

Ông ấy nghiên cứu về bướm đã đến bước mê muội, ông ấy không chỉ truy xét những con bướm có hình dạng, mà còn tìm các đồ vật có ngoại hình tương tự với con bướm, và những câu chuyện kì lạ cũng như truyền thuyết có liên quan đến nó.

"Nhìn thấy những thứ này, có phải cưng cho rằng chủ nhân của căn phòng là một nhà côn trùng học không?" Từ Cầm đi theo Hàn Phi vào trong phòng: "Đừng để bị mê hoặc bởi bề ngoài, nghề nghiệp và cuộc sống bình thường của chủ nhân căn phòng không liên quan gì đến loài bướm, ông ấy bắt đầu phát điên từ một giai đoạn nào đó."

Đứng ở bên trong căn phòng, tùy tiện nhìn về nơi nào đó, đều có thể nhìn thấy hoa văn xinh đẹp trên cánh bướm, nhưng nhìn lâu, lại có cảm giác buồn nôn và đáng sợ không thể giải thích được.

Đường vân trên cánh bướm đó giống như những con mắt tà ác, rình mò nội tâm người sống.

Sau khi lục soát xong phòng khách, Hàn Phi đi vào thư phòng, khoảnh khắc mở cửa ra, hắn lại bị làm cho kinh ngạc.

Trên tường của cả căn phòng đều bị vẽ đầy những hoa văn nào đó, đứng ở giữa căn phòng, giống như bị cái cánh khổng lồ của một con bướm quấn quanh.

Đôi cánh ảo mộng xán lạn, lúc này mang đến cho Hàn Phi một cảm giác ngạt thở, hắn không thể tưởng tượng nổi nhà văn làm thế nào mà có thể làm việc ở đây.

"Nhà đồ tể chính là nội tâm của Nhện, những hoa văn này chắc đều là một thứ nào đó trong nội tâm nhà văn thể hiện ra."

Lật tìm kệ sách, mở ngăn kéo ra, Hàn Phi tìm rất lâu sau đó phát hiện ra một sự việc rất kì lạ.

Trong căn phòng của nhà văn chất đầy các loại sách khác nhau, nhưng duy nhất lại không có những quyển sách do ông tự mình viết.

"Những người trong toà nhà này chỉ biết đến nhà văn, nhưng lại không biết bút danh của nhà văn là Nhện, cảm giác hơi kì lạ." Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa, Hàn Phi phát ra một bất thường khác.

Vị trí treo chuông gió ở cửa sổ của nhà văn trong hiện thực, thì ở đây lại treo một thứ trông giống như bùa hộ thân.

Hàn Phi giẫm lên ghế định lấy cái bùa hộ thân xuống, khi hắn không cẩn thận chạm vào trần nhà, bất ngờ phát hiện vị trí nào đó của trần nhà bị đào rỗng một lớp.

Hai tay dùng lực, Hàn Phi gỡ ra một tấm ván gỗ phủ đầy sơn, hàng loạt xác bướm từ trên đầu rơi xuống.

"Cuối cùng ông ấy đã giết bao nhiêu bướm?"

Trong những cái xác bướm đó, Hàn Phi tìm thấy một bản thảo viết tay.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công phát hiện vật phẩm nhiệm vụ ẩn là Hi vọng không tên, khiếm khuyết."

Bản thảo này không có tên, cũng không có mục lục, càng giống tùy bút hơn.

Thổi bay cái cánh khiếm khuyết của con bướm, Hàn Phi mở bản thảo ra xem.

"Không biết bắt đầu từ khi nào, thế giới trong mắt mình đã phát sinh thay đổi, mình ghi chép lại tất cả những gì bản thân nhìn thấy, đây rõ ràng là hiện thực, nhưng tất cả mọi người sau khi đọc đều nói chỉ là một câu chuyện."

"Có thể bạn sẽ thắc mắc tôi rốt cuộc đã nhìn thấy cái gì? Chuyện này phải bắt đầu nói đến từ một giấc mơ..."

Một nửa phía trước của bản thảo cũng gần giống với nhân cách phụ số 8, Cánh bướm xuất hiện trong giấc mơ, muốn thông qua nhà văn để tiến vào hiện thực.

Có điều khác với nhân cách phụ số 8, bất luận là trong giấc mơ, hay là trong hiện thực, Cánh bướm đều không thành công giết chết nhà văn.

Ông ấy thoát khỏi sự truy sát của Cánh bướm hết lần này đến lần khác, cuối cùng thậm chí ngược lại còn muốn giết chết nó.

Trong khi không ngừng tiếp xúc, nhà văn dần dần phát hiện ra một chuyện, Cánh bướm là có thật, nó đến từ một góc sâu nhất trong giấc mơ, cái góc đó dường như liên kết với một thế giới tràn đầy tuyệt vọng và đau khổ.

Đối phương xuất hiện dưới hình dạng con bướm, có điều phía sau cánh của con bướm, nhà văn dần dần nhìn thấy bóng dáng của một con người.

Nhà văn lúc đầu nghi ngờ đối phương giống như mình, đều là người có thể nhìn thấy một thế giới khác, nhưng cùng với việc tiếp xúc trở nên nhiều hơn, ông bắt đầu lay động, ông cảm thấy Cánh bướm hình như chính là bay ra từ thế giới tràn đầy tuyệt vọng và đau khổ.

Hàn Phi cảm thấy mình ngày càng gần với việc tìm thấy bản thể của Cánh bướm, khi hắn đọc bản thảo viết tay, thậm chí đã ghi nhớ lại.

Đọc đến cuối, khi Hàn Phi đang tập trung nhất, hắn đột nhiên phát hiện nửa phần sau quan trọng nhất của bản thảo bị xé mất, dường như có người đã đến đây trước hắn một bước.

"Có thể tìm đến đây chỉ có các nhân cách khác, có thể là ai mang phần còn lại đi?"

Hiện tại có hai lựa chọn trước mắt Hàn Phi, giết hết tất cả mọi người tìm bản thảo, hoặc là chia sẽ bí mật này với tất cả nhân cách phụ khác trong tòa nhà.

"Thế nào? Có manh mối gì không?" Từ Cầm chỉ vào chiếc mặt nạ trên mặt mình, Hàn Phi đột nhiên hiểu ý của cô ấy.

"Trong thời gian ngắn chắc là không tìm thấy nhà văn được, chúng ta hãy lên một kế hoạch khác đi."

Bản thảo là vật phẩm nhiệm vụ hệ thống giám định ra, Hàn Phi đặt nó vào trong ô vật phẩm, cuối cùng hắn nhìn lướt qua căn phòng bị bao bọc bởi hoa văn cánh bướm, sau đó cùng với Từ Cầm đi đến căn phòng của nhân cách phụ số 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro