Chương 249: Tập hợp tại nhà đồ tể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn bóng dáng của Ngô Tội, Hàn Phi một hồi lâu cũng không rời tầm mắt, hắn lấy điện thoại của mình từ trong túi áo ra, chức năng ghi âm vẫn luôn được mở.

Hắn đã nghe đến vài lần câu nói đó của Ngô Tội là "Ông nói rằng tôi chính là Cánh bướm, ông không thắng được Cánh bướm là vì tôi, ông không thua Cánh bướm cũng là vì tôi."

Vốn dĩ cuộc đời của Nhện không có bất kì vướng bận gì, cho đến khi Ngô Tội xuất hiện.

Ông ấy đang bảo vệ đứa trẻ mồ côi này, cũng muốn giết chết đứa trẻ này, sự phức tạp của đa nhân cách được thể hiện một cách sinh động trong cách thể hiện với Ngô Tội.

"Ngô Tội? Vô Tội? Hoặc có thể nói là 'tội của tôi'."

Cùng là hai chữ nhưng lại có cách giải thích khác nhau, Hàn Phi không biết tại sao Nhện lại đặt một cái tên như vậy cho đứa trẻ, hắn cho đến hiện tại vẫn không thể hiểu được rất nhiều quyết định của nhà văn.

"Xem ra muốn biết rõ chân tướng, vẫn phải tìm thấy nhà văn ở thế giới tầng sâu mới được. Có điều hôm nay cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, Nhện cuối cùng cũng không thua Cánh bướm, có một nguyên nhân rất quan trọng chính là ông ấy đã giữ vững trái tim của mình, trước đây cuộc đời Nhện không hoàn chỉnh, trong cuộc đời thiếu vắng tình yêu và sự che chở."

"Theo cách nói của Ngô Tội, Nhện không dám yêu, cũng không dám che chở thứ gì, ông ấy giống như một người ngoài cuộc đứng ở ngã ba của các thế giới khác nhau, ghi lại mọi thứ một cách lạnh lùng, vì tính cách này ông ấy mới có thể viết ra được cuốn sách như Ngõ Súc Sinh."

"Có điều sau này Ngô Tội xuất hiện, Nhện bắt đầu xem xét lại bản thân, cán cân mang hai thế giới trong mắt ông ấy lại nghiêng một lần nữa. Cũng chính bởi vì Ngô Tội, vì vậy sau này mới có Nhà đồ tể nơi ghi lại cảnh giết hại lẫn nhau của các nhân cách."

"Hai quyển sách, một quyển viết về thế giới trong mắt, một quyển viết về thế giới trong nội tâm."

Cầm kịch bản của mình, Hàn Phi nhìn về phía cuối hành lang trống trải, hoàn toàn suy xét từ góc độ của Nhện: "Nhện không giết Cánh bướm, cũng không hại đứa trẻ mồ côi mà ông nhận nuôi. Có thể từ góc độ của người cha, không bại chính là thắng."

Tiếng gió bên tai vang lên, Hàn Phi liền cất điện thoại.

Hắn lặng lẽ nhìn chiếc chuông gió giống như Ngô Tội lúc trước, sau đó hắn nghĩ đến căn phòng của nhà văn ở thế giới tầng sâu.

Với ý tưởng thử xem sao, hắn bước lên ghế và chạm vào trần nhà xung quanh chiếc chuông gió bằng cả hai tay.

Sau khi tìm kiếm cẩn thận, Hàn Phi đã mở ra một ngăn bí mật bị che giấu!

Nếu như không phải đã tìm kiếm qua phòng của nhà văn ở thế giới tầng sâu, nếu như không phải là phát hiện cùng một vị trí, đồ vật được treo trong thế giới tầng sâu và trong hiện thực, Hàn Phi nhất định sẽ không thể phát hiện ra ngăn bí mật được che giấu như vậy.

Sau khi tháo tấm vách ngăn, không thấy xác con bướm nào rơi xuống, trong ngăn giấu kín chỉ có một tấm ảnh đen trắng.

Quanh bàn ăn đặt mười cái ghế, trên bàn bày mười bộ đồ ăn, nhưng trong bức ảnh chụp lại chỉ có hai người Nhện và Ngô Tội.

Hai người ngồi ở hai bên bàn ăn, yên lặng nhìn nhau.

"Đây có được coi là ảnh gia đình không?"

Trong hiện thực không có bản thảo của Nhện trong ngăn bí mật, chỉ có bức ảnh này.

Hàn Phi lau bụi trên bức ảnh, hắn chợt phát hiện trên ghế ở bàn ăn có viết số, hầu hết các số đều được đánh dấu bằng bút đỏ, chỉ có ghế số 3, số 5, số 9 là không được đánh dấu.

"Nhân cách phụ số 3 là bác sĩ, số 5 là giáo viên, số 9 là độc giả, chẳng lẽ ngay từ đầu Cánh bướm đã ẩn nấp trong ba nhân cách này."

Hàn Phi nghĩ còn có khả năng khác, ban đầu Cánh bướm chỉ muốn dụ dỗ một nhân cách phụ nào đó của Nhện, nhưng không ngờ Nhện lại đa nhân cách, rồi rơi vào cuộc chiến giữa ý thức và nhân cách.

Tấm ảnh này là manh mối rất quan trọng đối với Hàn Phi, khi tiến vào thế giới tầng sâu, hắn có thể đặc biệt nhắm vào ba nhân cách này.

Cất kĩ bức ảnh đi, giờ nghỉ trưa kết thúc, Hàn Phi bắt đầu cảnh quay buổi chiều.

Với sự hiểu biết ngày càng nhiều về Nhện, nhân vật Hàn Phi đóng ngày càng xuất sắc hơn, vị trí của hắn trong bộ phim chỉ là vai phụ, nhưng trung tâm của bộ phim đang dịch chuyển dần về phía hắn.

Hàn Phi người diễn viên này mang một cảm giác thần bí lại có sức hút đặc biệt, khi hòa mình vào thế giới nhân vật, những gì hiện ra trước mắt mọi người không phải là một nhân vật đơn lẻ mà là cả một thế giới chìm trong bóng tối.

Khi mặt trời xuống núi, tầng bốn lại nổi lên tiếng chuông gió một lần, cư dân trong tòa nhà bắt đầu khóa trái cửa phòng.

Theo quan điểm của họ, chuông gió đã trở thành một lời nhắc nhở, đại diện cho những điều không tốt.

Kết thúc một ngày quay phim, Hàn Phi người không bao giờ làm thêm giờ, chào đạo diễn và rời đi trong một chiếc xe cảnh sát.

Trong xe, Hàn Phi hỏi Lệ Tuyết về một số kỹ thuật sử dụng dao. Trong xã hội hiện đại, ngay cả cảnh sát cũng hiếm khi sử dụng dao, họ học cách giật dao trong tay tội phạm nhiều hơn, vì vậy sự giúp đỡ của Lệ Tuyết với Hàn Phi cũng có hạn, cô chỉ nói cho Hàn Phi một số kỹ năng chiến đấu nâng cao.

Có được năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, Hàn Phi có thể chạm vào oán niệm và chấp niệm, kĩ năng cận chiến cũng rất hữu ích cho hắn.

Buổi tối 8 giờ, Hàn Phi trở về nhà, kiểm tra toàn bộ căn phòng một lượt, sau khi xác định không có người bên trong mới khóa lại cửa chính và cửa sổ.

Sau khi tìm kiếm trên mạng nhiều video dạy thực tế chiến đấu của các loại dao, Hàn Phi đã đặt mua một con dao nặng không có lưỡi, con dao không thể chém người mà chỉ dùng để luyện tập.

Tủ lạnh chứa đầy nước và thức ăn hút chân không, trong nhà có đủ các loại thiết bị tự vệ, ai đến nhà Hàn Phi cũng không nghĩ hắn là một diễn viên, mà sẽ nghĩ là hắn đang chuẩn bị cho ngày tận thế.

Vào lúc nửa đêm, sau khi kết nối các đường dây khác nhau xong, Hàn Phi nằm trên giường đội mũ bảo hiểm trò chơi lên.

Sắc máu bao phủ thế giới, ý thức của Hàn Phi bị rút khỏi cơ thể.

Khoang mũi lại ngửi thấy mùi thịt quen thuộc, Hàn Phi vừa mở mắt ra, trên mặt đất đầy vết máu đập vào mắt, mấy con mắt đồng thời nhìn về phía hắn.

"Quản lý cửa hàng!" Nhân viên cửa hàng một mắt Huỳnh Long ngồi dưới đất, chiếc áo khoác của nhân viên cửa hàng tiện lợi anh ta đang mặc đã bị nhuộm đen bởi máu, trên tàn hồn có hằn một số dấu răng và vết thương khó có thể xóa được.

Lý Tai nằm bên cạnh anh ta, gối đầu lên đàn tế của Khóc, trong linh hồn mảnh mai xuất hiện rất nhiều vết thương, máu trên người đều đông lại, giống như một lớp áo giáp đen mỏng manh.

Có thể thấy cả hai đã trải qua bao nhiêu cuộc đấu trong vài ngày ngắn ngủi này, máu me toàn thân cũng không diễn tả hết được trạng thái của họ.

"Hai người làm thế nào mà tìm được nơi này?" Hàn Phi nắm lấy tay Huỳnh Long, hắn vẫn luôn rất quan tâm đối phương, vốn chuẩn bị sẽ đi tìm bọn họ sau khi đăng nhập vào game.

"Hai người chúng tôi quanh quẩn ở bên ngoài khu vực này, ngày hôm qua số lượng quái vật trong ngõ đột nhiên tăng nhanh, chúng tôi đành phải chạy vào bên trong ngõ, cuối cùng khi không còn đường trốn thì được cô ấy cứu về đây." Lý Tai yếu ớt nằm trên mặt đất, cong môi ra hiệu Hàn Phi cẩn thận người phụ nữ trong bếp, anh ta có chút sợ Từ Cầm.

"Sau khi tôi đi, Từ Cầm ra ngoài cứu hai người?" Hàn Phi rất kinh ngạc, nhưng Từ Cầm trước đây cũng đã từng cứu cháu trai của Mạnh Thi, như vậy cô ấy đối với cư dân của cư xá Hạnh Phúc vẫn rất tốt.

"Thật ra lúc đầu tôi cũng không chịu đi cùng cô ấy, nhưng tôi không thể đánh lại cô ấy được." Lý Tai nhấc đàn tế trên đất lên: "Có rất nhiều linh hồn và âm khí sót lại được thu thập trong đàn tế, tuy rằng mọi người đã bị thương một chút, nhưng sức mạnh cũng đã được cải thiện đáng kể. Những con quái vật trong con ngõ chứa một loại âm khí đặc biệt, cực kỳ hống hách và tàn bạo, nơi này đơn giản là thiên đường đối với em trai tôi, Lý Họa đã ăn hết trên đường đi, và hình thể đã tăng vọt. Tôi đoán cậu có thể không nhận ra nó vào lần tới nếu gặp.

Lý Tai và Lý Họa là một thể hợp nhất, người anh duy trì lý trí, người em duy trì sức chiến đấu.

Nghe thấy Lý Tai nói như vậy Hàn Phi cũng nhìn sang Huỳnh Long, đối phương đột nhiên hiểu ý Hàn Phi, trong một mắt còn lại của anh ta xuất hiện một khuôn mặt thú mang đầy vết máu.

Dưới sự tăng cường của mặt thú, hơi thở phát ra của Huỳnh Long càng trở nên tàn bạo và hung ác, nếu bị người nhân viên một mắt nhìn chằm chằm trong thời gian dài, thần trí cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Thực lực của toàn bộ hàng xóm và đồng nghiệp đều tăng lên, nhìn Huỳnh Long và Lý Tai, Hàn Phi cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

"Trò chơi này chơi cho tới bây giờ, cũng coi như đã có chút tác dụng chữa trị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro