Chương 263: Cảnh quay nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người phụ nữ mặc áo cưới vẫn còn sống, Huỳnh Long nhìn thấy nguy cơ trong đó, nhưng Hàn Phi lại nhìn thấy cơ hội từ nó, đối phương có thể liên thủ với người giấy quản lý cửa hàng, vậy cũng có thể là sự giúp đỡ cho mình.

Hàn Phi không biết gì về tòa nhà chết chóc, cần một người dẫn đường ở đó, người phụ nữ mặc áo cưới chính là một lựa chọn vô cùng tốt.

"Huỳnh Long, nếu lần sau cô ta quay lại, anh phải tìm cách giữ lấy cô ta nhé, khách hàng này rất quan trọng với chúng ta."

Sau khi dặn dò Huỳnh Long xong, Hàn Phi lại đi đến bên cạnh giá hàng, trên đế đèn ở đó có thắp một cây sáp trắng.

Hàn Phi cũng không nói gì, chỉ im lặng nghe tiếng gào khóc và sám hối của khuôn mặt người trên sáp trắng.

Khi ngọn nến cháy được một nửa, Hàn Phi liền thổi tắt: "Đừng nói là tao không cho mày cơ hội. Nếu mày không nghe lời, thì đến ngọn nến cũng không thể làm được nữa đâu."

Là người quản lý, Hàn Phi trước giờ đều thưởng phạt phân minh.

Sau khi kiểm tra các loại hàng hóa khác nhau trong cửa hàng và huấn luyện một cách đơn giản cho nhân viên, Hàn Phi vào kho của cửa hàng tiện lợi rời khỏi trò chơi.

Cởi mũ bảo hiểm trò chơi ra, Hàn Phi đến sức lực động đậy cũng không có.

Ánh nắng ban mai chiếu vào nhà qua những khe hở trên rèm cửa, Hàn Phi tận hưởng giây phút yên bình và thư thái này.

"Lại sống thêm được một ngày, thật tốt."

Sau khi chìm vào giấc ngủ say, Hàn Phi không biết mình đã ngủ bao lâu cho đến khi có tiếng gõ cửa.

Trước khi mở mắt, tay hắn đã vô thức nắm chặt gậy ba-ton dưới gối, khi ý thức đã tỉnh, thì cơ thể đã tạo ra tư thế tốt nhất để chống lại kẻ thù.

"Hàn Phi! Hàn Phi!"

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Lệ Tuyết và một người mặc thường phục khác, tiếng gõ cửa càng lúc càng nhanh, nếu còn không mở cửa ra, Hàn Phi cảm thấy có lẽ họ sẽ trực tiếp phá cửa xông vào.

"Em ra đây!" Mở cửa, Hàn Phi nhìn Lệ Tuyết được vũ trang đầy đủ cùng hai người cảnh sát kia, hơi nghi hoặc: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đã mười giờ rồi, quá một tiếng so với thời gian đã thỏa thuận rồi, chúng tôi còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện gì." Thấy Hàn Phi không sao, cảnh sát ngoài cửa đều thở phào nhẹ nhõm: "Tối qua Hoàng Doanh lại bị tấn công, đối phương từng là bệnh nhân được Hoàng Doanh điều trị. Trong quá trình điều trị, Hoàng Doanh đã đích thân thanh toán một số chi phí y tế vì hoàn cảnh gia đình của bên kia không tốt, theo lý mà nói là có ơn với đối phương, nhưng ai biết được rằng sau khi bệnh nặng hơn, đối phương lại dễ dàng bị Cánh bướm mê hoặc, tấn công Hoàng Doanh."

"Hoàng Doanh lại bị tấn công?" Hàn Phi cảm thấy Cánh bướm thật sự đã gấp gáp rồi, bản thân hết lần này tới lần khác phá hoại kế hoạch của đối phương ở thế giới tầng sâu, đêm qua còn đập tan âm mưu của nó ở Ngõ Súc Sinh, mối thù giữa hai bên ngày càng lớn, nó cũng ngày càng coi trọng hắn và Hoàng Doanh.

"Đợt này cậu cũng phải chú ý an toàn, hành động của Cánh bướm ngày càng nhiều hơn và điên loạn hơn, cảm giác nó đang dần mất đi lý trí." Vẻ mặt Lệ Tuyết nghiêm nghị: "Một tên siêu tội phạm đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên loạn, không còn có thể phân loại đơn giản theo mức độ nguy hiểm nữa."

"Em có thể đoán được tại sao nó lại phát điên." Lời nói của Hàn Phi khiến cảnh sát chú ý.

"Cậu biết nguyên nhân thật sự sao?"

"Em đã từng nhìn thấy một bóng quỷ nhiều lần trong tòa nhà nơi Nhện sinh sống, bóng quỷ đó rất có thể là Cánh bướm, khi khoảng cách của nó càng ngày càng gần em, em cũng dần dần thấy rõ tướng mạo của nó." Hàn Phi kể ra chi tiết hình dáng độc giả mà Nhện đã miêu tả.

Người bình thường nhìn thấy một bóng quỷ xuất hiện bên cạnh, lại còn càng ngày càng gần, tuyệt đối sẽ không bao giờ quan sát đối phương kỹ như Hàn Phi, cảnh sát nghe hắn miêu tả thì cảm thấy hắn quả thực ở một khía cạnh nào đó khá lợi hại.

Sau khi thu thập tất cả thông tin tướng mạo người đó, Lệ Tuyết đối chiếu với cơ sở dữ liệu, không ai phù hợp với mô tả của Hàn Phi, có điều vẫn rất coi trọng những thông tin mà hắn cung cấp, chuẩn bị để khôi phục nhân vật chuyên sâu trước khi tiếp tục tìm kiếm.

Bởi vì còn phải quay phim, Hàn Phi cũng không ở trong phòng quá lâu, sau khi tắm rửa qua loa, thì ngồi xe cảnh sát đi đến ngoại ô phía bắc Tân Hỗ.

Khi Hàn Phi đến, các diễn viên khác đều đã bắt đầu quay phim.

Đạo diễn Trương cũng biết Hàn Phi không có thói quen tăng ca, đồng thời khả năng gặp phải nguy hiểm vào buổi tối cũng gia tăng, nên cố gắng sắp xếp cảnh quay của Hàn Phi vào ban ngày.

Cảnh đầu tiên của ngày hôm nay vốn là cuộc rượt đuổi và đánh nhau giữa Hàn Phi và Bạch Hiển, nhưng vì Hàn Phi đến muộn nên chỉ có thể hoãn lại.

Nhìn thấy Hàn Phi từ trong xe cảnh sát bước ra, các nhân viên hiện trường cũng tỏ vẻ hiểu rõ Hàn Phi bề ngoài là một diễn viên, nhưng thực chất có thể là thám tử tư, nhiều nhân viên thậm chí còn nghi ngờ Hàn Phi là nội gián của cảnh sát và quay phim chỉ là một sở thích.

Mang theo lời xin lỗi, Hàn Phi đi tìm đạo diễn Trương.

Đạo diễn Trương, người luôn nổi tiếng với những yêu cầu khắt khe đối với diễn viên, không những không khiển trách sau khi nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của Hàn Phi mà còn tóm lấy Hàn Phi và chủ động tìm cảnh sát lý luận.

Nói Hàn Phi là diễn viên của mình, hợp tác điều tra vụ án cũng nên vừa phải, điều này khiến Hàn Phi rất xấu hổ, thật sự không dám nói là vì chơi game thâu đêm suốt sáng đến mệt mỏi như vậy.

"Hàn Phi, cậu nghỉ ngơi một chút trước đi, ngủ một giấc rồi điều chỉnh trạng thái." Đạo diễn Trương thấy Hàn Phi đến người quản lý cũng không có, đi đến đâu cũng chỉ có một mình, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu, một diễn viên tốt như vậy, tại sao mình không phát hiện ra sớm hơn?

"Không cần đâu, em có thể chịu được."

"Tôi là đạo diễn, cậu nghe tôi đi." Đạo diễn Trương yêu cầu trợ lý đưa Hàn Phi về nơi nghỉ ngơi tạm thời, đồng thời chuẩn bị đợi đến chiều sẽ quay các cảnh của hắn.

Vào phòng nghỉ ngơi, Hàn Phi nhìn thấy các diễn viên khác đang ghi nhớ kịch bản, cũng không quấy rầy, đi tới giường trong góc, trong tay áo giấu một cây gậy ba-ton, xoay người rồi ngủ thiếp đi.

"Gan cũng thật lớn, chạy vào đoàn phim ngủ." Ca sĩ thần tượng trạc tuổi Hàn Phi, cậu ta nổi tiếng hơn Hàn Phi rất nhiều, lượng fan của cậu ta cũng hoàn toàn không cùng đẳng cấp, nhưng trong đoàn phim "Tiểu thuyết gia Huyền Nghi", cậu ta đã bị Hàn Phi đè bẹp.

Đều cùng đến muộn, đạo diễn Trương đã mắng cậu ta trước mặt rất nhiều người, kết quả bây giờ Hàn Phi đến muộn, đạo diễn Trương không những không phê bình, còn chủ động để Hàn Phi đi nghỉ ngơi trước.

Liên tục so sánh mình với người khác sẽ chỉ khiến người ta tức chết, Tiểu Đồng lặng lẽ đọc kịch bản, trong lòng ngày càng mất cân bằng.

Cậu ta cảm thấy mình ưu tú hơn Hàn Phi rất nhiều, thậm chí có thể nói Hàn Phi và cậu ta hoàn toàn không thể so sánh được, tuy hai người bằng tuổi nhưng cậu ta hơn Hàn Phi rất nhiều, bất kể gia cảnh, số lượng fan hâm mộ, giá trị thương mại hay gu thời trang, ít nhất thì cậu ta tự nghĩ mình như vậy.

"Diễn xuất của cậu ta tốt như vậy sao?" Tiểu Đồng liếc mắt nhìn Hàn Phi, cuối cùng cũng không đi tới, mà cầm kịch bản rời đi.

Khi tiếng đóng cửa vang lên, đôi mắt đang nhắm nghiền của Hàn Phi đột nhiên mở ra: "Không phải là Tiểu Đồng chứ? Cánh bướm đó còn mê hoặc ai đến động thủ với mình đây? Một nhân viên nào đó? Hay những người xa lạ khác?"

Khoảng một giờ chiều, Hàn Phi bước ra khỏi phòng, bắt đầu ăn cơm, sau đó vào phòng thay đồ trang điểm.

Đạo diễn Trương có lòng tốt muốn Hàn Phi ngủ nhiều hơn một chút, nên ông đã sắp xếp các cảnh quay của Hàn Phi vào chập tối.

Khi mặt trời sắp lặn, Hàn Phi đã trang điểm xong tiến vào địa điểm quay phim, không ngừng tìm kiếm hình bóng của Cánh bướm, đáng tiếc bên kia dường như đã biết tâm thế này của hắn.

Càng đi tìm, ngược lại càng không thấy xuất hiện, nó sẽ đợi khi Hàn Phi buông lỏng nhất mới tiếp cận.

"Ngõ Súc Sinh bị phá hủy, Nhện từng biết về Cánh bướm đã tái sinh, nó bây giờ chắc chắn sẽ rất lo lắng. Nó đã tấn công Hoàng Doanh hai lần, tiếp theo rất có khả năng sẽ ra tay với mình."

Hàn Phi ghi nhớ lại tướng mạo của tất cả nhân viên làm việc, nhờ vào khả năng ghi nhớ siêu việt, chỉ cần là người từng xuất hiện bên cạnh Hàn Phi một lần, hắn liền ghi nhớ khuôn mặt và tên của đối phương.

Trước đây, Hàn Phi sống trong thế giới của riêng mình, khép kín, sợ hãi với xã hội và không giao du với mọi người.

Còn hắn bây giờ sẽ quan tâm đến bất cứ ai xung quanh mình, dẫu sao đối phương có thể là một tên sát nhân biến thái muốn giết chết hắn.

Sáu giờ tối, mặt trời đã lặn, tiếng chuông gió lúc có lúc không vang lên trong tòa nhà, Hàn Phi cũng phải bắt đầu quay cảnh cuối cùng của ngày hôm nay.

Hàn Phi đóng vai nhà văn, đã thành công giết chết vai sinh viên đại học do Tiểu Đồng đóng, hắn cần chọn một trong hai mươi lăm phương pháp giấu xác được ghi lại trong "Nhà đồ tể" để giấu xác của sinh viên.

Chính khi giấu xác chết, Bạch Hiển, người đóng vai bác sĩ bắt đầu nghi ngờ nhà văn, một cuộc rượt đuổi và đánh nhau ác liệt bắt đầu.

Cảnh này là cao trào đầu tiên của "Tiểu thuyết gia Huyền Nghi", tất cả các nhân viên đều nâng cao tinh thần làm việc, sau khi điều chỉnh các thiết bị khác nhau, họ vào vị trí tương ứng của mình.

Hàn Phi và các diễn viên khác cũng đã đến.

Nhìn bốn phía xung quanh, giữa đám người, Hàn Phi thấy một bóng người xa lạ.

Phía sau Bạch Hiển, có một người mặc trang phục giống hệt Bạch Hiển, anh ta có vẻ là một diễn viên đóng thế mới đến.

Giá trị tồn tại của anh ta là thay Bạch Hiển hoàn thành một số cảnh quay nguy hiểm.

Theo chỉ dẫn của đạo diễn Trương, bên trong tòa nhà lập tức trở nên yên tĩnh, một bầu không khí bất an không thể giải thích bắt đầu lan rộng trong tòa nhà, bầu không khí này chính là cái mà đạo diễn Trương đang mong muốn, nhưng lại không phải do ông ấy tạo ra.

Trong không khí lặng lẽ xuất hiện một mùi thối kì lạ, không thể tìm ra nguồn gốc, nhưng lại thực sự tồn tại.

Chuông gió lầu bốn khẽ lay động, tiếng chuông gió ngắt quãng giống như một đứa trẻ đang cười quái dị.

Gió đêm thổi vào trong tòa nhà, vải đen che kín điện thờ trên cầu thang khẽ đung đưa, "Thần" ẩn nấp trong góc ẩm ướt lúc này như mở mắt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro