Chương 265: Dừng lại đi! Hàn Phi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để không ảnh hưởng đến diễn xuất của các diễn viên và không bỏ sót cảnh quay đẹp nào, đạo diễn Trương không cho người quay phim vào hành lang mà bố trí hơn 30 máy quay chuyển động đời mới nhất trên sàn, để quay cuộc rượt đuổi thú vị này từ các góc độ khác nhau.

Lúc này, mọi người đang căng thẳng xem màn hình trong phòng điều khiển chính mới xây ở tầng 1, người đóng thế Bạch Hiển là một vận động viên chạy nước rút đã nghỉ hưu, cũng là thành viên cấp cao của Câu lạc bộ Parkour Tân Hỗ, anh ta có thể đã hiểu nhầm ý của đạo diễn Trương, không thực hiện theo đúng kịch bản, không những không giảm tốc độ, mà thậm chí còn vượt quá mức hiệu suất.

Khi người đóng thế Bạch Hiển lao xuống cầu thang với tốc độ tối đa, đạo diễn Trương cảm thấy không đúng, vốn muốn nói dừng lại, nhưng một màn khiến người ta trố mắt đứng nhìn đã xuất hiện.

Hàn Phi người xông lên trước, bắt đầu tăng tốc! Động tác bộc phát siêu mạnh cùng nhanh nhẹn linh hoạt đó đã làm cho đạo diễn Trương ngẩn ra, tố chất thể chất của diễn viên hài nào có thể mạnh mẽ đến vậy? Có thể vứt bỏ người đam mê parkour từ nền tảng vận động viên nước rút trong hành lang không?

Không yêu cầu cuộc rượt đuổi dừng lại, đạo diễn Trương chỉ cần xem màn hình thay đổi nhanh chóng, trái tim cũng tăng nhịp theo.

Cả hai bên đều không theo kịch bản, cuộc rượt đuổi lẽ ra phải dừng lại ở tầng 4, cuối cùng bác sĩ không đuổi theo kẻ sát nhân nữa.

Nhưng lúc này việc làm cho đạo diễn Trương kinh ngạc hơn nữa lại phát sinh, Hàn Phi trực tiếp chạy qua tầng bốn, sau đó vượt qua lan can tầng ba, nhảy xuống tầng 2, nếu những điều này có thể được giải thích là do không thể dừng lại hoặc quá chuyên tâm, thì động thái tiếp theo của Hàn Phi hoàn toàn vượt quá sự mong đợi của mọi người.

Đứng vững trên mặt đất, Hàn Phi trong màn hình lấy ra cây gậy ba-ton kim loại từ dưới trang phục diễn, hắn tùy ý vung vẩy, chỉ nghe thấy tiếng răng rắc, cây gậy kim loại đã thành hình rồi.

"Cậu ấy lấy cái gì ra vậy?"

Nhân viên phụ trách đạo cụ cũng sửng sốt, anh và đạo diễn Trương nhìn nhau, hai người đã làm phim mấy chục năm rồi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy một diễn viên đi vào đoàn phim với chiếc gậy ba-ton luôn mang theo bên người.

Không chờ đến khi kết thúc giao tiếp bằng mắt, trong phòng đã vang lên tiếng cảm thán, Hàn Phi đang cầm trong tay một cây gậy kim loại đung vẩy trong máy quay, bắt đầu lên tầng đuổi theo bác sĩ!

"Oh, shit?!"

Đạo diễn Trương cũng ngẩn ra, nhân viên trong phòng đều đang nhìn ông, không biết nên làm thế nào?

Hàn Phi đang cầm một cây gậy ba-ton và một vận động viên đã nghỉ hưu khỏe mạnh gặp nhau ở hành lang, người đóng thế Bạch Hiển, mu bàn tay run rẩy, trong tay áo của anh ta xuất hiện một con dao được làm bằng chất liệu kim loại.

Trong đầu đầy nghi vấn, đạo diễn Trương nhìn mũi dao, ông có thể chắc chắn trong kịch bản không có cảnh này, trái tim đập nhanh, đạo diễn Trương đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ: "Chẳng lẽ người đóng thế kia muốn giết Hàn Phi? Anh ta chính là tên tội phạm truy nã mà cảnh sát vẫn luôn truy lùng!"

Khi suy đoán này hiện lên trong đầu, đạo diễn Trương lập tức hét lên: "Mau! Đi cứu Hàn Phi!"

Nhìn thấy Hàn Phi trong màn hình đang điên cuồng chạy lên tầng, mặt đầy sát khí, tay cầm gậy ba-ton đuổi theo diễn viên đóng thế, các nhân viên có mặt đều cho rằng đạo diễn Trương đã nói nhầm, rõ ràng là phải cứu diễn viên đóng thế mới đúng chứ! Nếu còn không cứu, ước chừng bác sĩ trong bộ phim thật sự sẽ bị Hàn Phi giết chết!

Cửa phòng mở ra, mọi người vội vã lên tầng, trợ lý của đạo diễn Trương cũng lập tức thông báo cho cảnh sát khu vực xung quanh, tất cả mọi người đều hành động.

Giữa tâm bão, Hàn Phi nắm chặt cây gậy ba-ton kim loại, nhìn diễn viên đóng thế giữa tầng hai và tầng ba, so với con dao giấu trong tay của diễn viên đóng thế, Hàn Phi quan tâm hơn đến con quỷ đứng sau lưng anh ta.

Đột nhiên gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, Hàn Phi cảm thấy mình nên biểu lộ ra vừa căng thẳng vừa lo sợ, nhưng có lẽ thật sự là do chơi quá nhiều trò chơi chữa bệnh đó, tâm trạng hắn không chút gợn sóng, không hề có một chút sợ hãi nào, đại não rất tự nhiên bắt đầu suy nghĩ về các biện pháp đối phó.

So với những sát thủ giết người và quỷ quái trong thế giới tầng sâu, người đóng thế trước mặt bị Cánh bướm mê hoặc giống như một tờ giấy trắng, điều thực sự cần chú ý là thứ phía sau lưng diễn viên kia.

"Ngực thở gấp, ánh mắt lờ đờ, tư thế tay cầm dao của anh ta cũng không đúng, anh ta là một kẻ sát nhân chẳng lẽ không hiểu những điều này sao!"

Cơ chân căng thẳng, như dây cung đã kéo căng, sau khi đạt tới cực hạn, Hàn Phi lao về phía đối phương!

Lực của cánh tay lớn truyền động cho khớp khuỷu tay, đồng thời bàn tay đang cầm gậy vung lên vung xuống!

"Bụp!"

Tiếng xương gãy phát ra từ cổ tay của diễn viên đóng thế, anh ta đã cố hết sức tránh rồi, nhưng vẫn không tránh được đòn tấn công của Hàn Phi.

Việc thành thục như vậy của đối phương căn bản không giống như một diễn viên, mỗi góc độ ra tay đều cực kì lắt léo, kinh nghiệm chiến đấu thực tế đến không thể tin được.

Tay phải của anh ta hoàn toàn mất cảm giác, diễn viên đóng thế thậm chí còn nghĩ rằng cánh tay và con dao giấu trong tay áo của anh ta đã rơi xuống đất.

Sau khi đánh xong vào cánh tay phải có vũ khí, khi đối phương còn chưa kịp phản ứng lại, Hàn Phi lại tấn công tiếp vào đầu gối của diễn viên đóng thế!

Sau khi bị đánh trúng, diễn viên đóng thế trực tiếp quỳ xuống đất, đến chạy cũng không thể nữa.

Tư duy mạch lạc và rõ ràng, trước tiên để đối thủ mất khả năng phản kháng, sau đó mất khả năng chạy trốn, tư duy chiến đấu như ma quỷ của Hàn Phi thật sự khiến diễn viên đóng thế sợ hãi.

Lùi lại liên tục, diễn viên đóng thế tay phải buông thõng vô thức chạy lên tầng, thậm chí không dám nhặt con dao rơi.

Nhìn con dao trên mặt đất, Hàn Phi không có dự định đụng vào, không thể lưu lại dấu tay hắn trên đó.

Hành vi của Hàn Phi có vẻ bạo lực hơn, trên thực tế hắn biết rất rõ, dao găm, dao đạo cụ rất khó được coi là phòng vệ chính đáng, những cảnh máu me cũng sẽ bị những kẻ có dã tâm chụp lại lợi dụng, mà sự lo lắng ở phương diện này đối với gậy ba-ton là tương đối nhỏ.

Nói về tính sát thương, bị gậy đập vào bộ phận trọng yếu, cũng có thể gây gãy xương, rất ít người có thể chịu đựng được nỗi đau của việc xương đập vào thịt.

Cầm chặt gậy ba-ton truy đuổi lên trên, hai bên tiếp tục bộc phát tiềm lực, tốc độ cũng không chậm hơn so với lúc chạy xuống, chỉ khác là thân phận của kẻ đuổi bắt và kẻ trốn chạy đã thay đổi.

Khi diễn viên đóng thế bỏ chạy trở lại, bóng quỷ đằng sau anh ta đã biến mất tăm.

Đối phương lặng lẽ xuất hiện, khi biến mất cũng không để lại dấu vết, tất cả dường như chỉ là ảo giác của Hàn Phi, trong cả tòa nhà hình như cũng chỉ có hắn có thể nhìn thấy nó.

Kì thực thông thường mà nói, xác suất diễn viên đóng thế giết chết Hàn Phi là rất cao, nhưng không ai nghĩ rằng một người đam mê parkour xuất thân là vận động viên chạy nước rút lại không đuổi kịp Hàn Phi ở hành lang, họ cũng không ngờ Hàn Phi lại cảnh giác và quyết đoán như vậy.

Tình thế đảo ngược, nhưng diễn viên đóng thế lúc này lại gặp phải tình huống khác với Hàn Phi, chạy xuống tầng là lối ra, chạy lên tầng là cùng đường!

Anh ta chạy hết tốc lực, nhưng Hàn Phi lại theo sau anh ta như hình với bóng, cảm giác áp chế không thể tả, như thể dù chạy trốn ở đâu cũng sẽ bị phát hiện.

Từ tầng chín chạy xuống tầng hai, từ tầng hai lại đuổi lại lên tầng chín, tiếng bước chân điên cuồng vang lên như tiếng trống.

Tiểu Đồng đang nằm trong một căn phòng của tầng chín, không cẩn thận bị huyết tương nhân tạo dính vào miệng, cậu ta vừa đứng dậy khỏi mặt đất liền nghe thấy âm thanh bên ngoài.

"Sao lại trở lại rồi?"

"Bùm!"

Cánh cửa đang đóng lại bị bật ra, diễn viên đóng thế bị gãy tay lao vào phòng, mặt mày tái mét, trán lấm tấm mồ hôi vì đau.

Khi anh ta quay người định đóng cửa, cánh cửa đang khép hờ đã bị đá tung ra!

Cánh cửa đóng sầm vào tường, diễn viên đóng thế lao về phía Tiểu Đồng, dường như anh ta muốn bắt Tiểu Đồng làm con tin.

Cây gậy ba-ton kim loại chém ngang tường, Tiểu Đồng chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy Hàn Phi với vẻ mặt đằng đằng sát khí xuất hiện ở cửa.

Với đôi mắt lạnh lùng và nụ cười hung dữ nơi khóe miệng, người đàn ông trước mặt dường như vừa chui ra từ một động quỷ.

"Mẹ kiếp?!"

Tiểu Đồng không kìm được mà ôm chặt lấy diễn viên đóng thế, hai người bắt đầu cùng nhau lùi về phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro