Chương 272: Giết bao nhiêu lần cũng không chết?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con mèo này trông cũng thật là thú vị, nếu mình không nói chắc cũng không ai biết cơ thể nó có chứa các thành phần của mèo."

Hàn Phi nhận nhiệm vụ ẩn nhận nuôi thú cưng, nhưng hắn không chắc sau này sẽ là ai nuôi ai.

Chủ nhân cửa hàng thú cưng có thể giam cầm oán niệm cỡ trung, nghĩa là thực lực của nó phải trên oán niệm cỡ trung, một mình Khóc cũng không thể khống chế được đối phương.

Để đảm bảo rằng sẽ không có bất ngờ xảy ra, Hàn Phi đã mời tất cả những người hàng xóm trong đàn tế ra ngoài.

Đánh lẻ không được thì đánh hội đồng, đánh hội đồng không thành thì gọi thêm người thân, dù sao đối phương cũng là "nhà sư có thể bỏ chạy, nhưng ngôi chùa sẽ không thể chạy theo".

Tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng bao trùm cửa hàng thú cưng, Lý Tai mảnh khảnh vươn vai để em trai Lý Họa ra ngoài.

Sau khi theo Hàn Phi ra khỏi Ngõ Súc Sinh, thực lực của những người hàng xóm đã có sự thay đổi về chất.

"Thịt! Tôi muốn ăn thêm thật nhiều thịt!" Lý Họa hai mắt đỏ bừng, làn da ngăm đen đầy vết máu, toàn thân toát ra một tia tai họa cùng bất trắc.

Một nắm đấm to hơn đầu người lớn bị đập xuống dữ dội, Lý Họa lao thẳng về phía con quái vật mặt mèo như thể giết một vị thần, trong đầu anh ta căn bản không có chút sợ hãi nào.

Những người hàng xóm đã từng sống trong phòng riêng của họ, không có bất kỳ thông tin liên lạc nào, họ không biết nhiều về nhau, nhưng với sự giúp đỡ của Hàn Phi, những người hàng xóm xa lạ đã dần chấp nhận nhau và bắt đầu biết cách phối hợp với nhau, đây là một cảnh tượng cực kỳ hiếm ở trong thế giới tầng sâu.

Đầu tiên Lý Họa va chạm chính diện với quái vật mặt mèo, Khóc sử dụng tuyệt vọng quấy nhiễu đối phương, hạn chế phạm vi di chuyển của đối phương, trong khi đó Huỳnh Long đứng bên cạnh Hàn Phi, hai tay tích lũy sức mạnh, sẵn sàng bắt lấy quái vật bất cứ lúc nào, cuối cùng để hắn có thể chém ra nhát dao kết liễu.

Sự phối hợp của cư dân trong cư xá Hạnh Phúc là không chê vào đâu được, nhưng họ vẫn đánh giá thấp sự khủng khiếp của con quái vật đó.

Mỗi sợi lông trên cơ thể đối phương đều ẩn chứa nguyền rủa, trái tim và linh hồn của nó cũng được khâu lại với nhau, điều này có chút giống với Từ Cầm bản thể tụ hợp nguyền rủa.

Chỉ là Từ Cầm hoàn toàn được tạo ra từ nguyền rủa, nhưng nó được tạo ra từ tàn hồn của vô số động vật và con người.

Tuyệt vọng của Khóc chủ yếu là đối với oán niệm, tuyệt vọng trong nội tâm con quái vật này rất ít, phần nhiều là nỗi oán hận với con người.

Nếu để mặc không quản con quái vật này, có thể một ngày nào đó trong tương lai nó sẽ đột phá, trở thành một hận ý đáng sợ và thuần chất hơn cả oán niệm.

"Bùm!"

Quái vật mặt mèo và Lý Họa va vào nhau, máu thịt bay tứ tung.

Tia máu trên cơ thể con quái vật đứt ra rất nhiều, những mảnh cơ thể bị cắt xén của động vật rơi ra, bên trên những thân thể bị cắt xén đó có thể nghe thấy tiếng rên yếu ớt.

Tình hình của Lý Họa cũng không khá hơn là bao, lưng và ngực của anh ta có vết thương sâu do quái vật mặt mèo cào phải.

Thông qua vết thương trên ngực Lý Họa, thậm chí còn có thể nhìn thấy Lý Tai đang ngủ trong cơ thể của Lý Họa.

Cả con quái vật và Lý Họa đều bị thương, nhưng vết thương trên cơ thể anh ta vẫn tiếp tục mở rộng, trong khi vết thương trên cơ thể con quái vật mặt mèo đang nhanh chóng hồi phục.

Về khả năng hồi phục cơ thể, Lý Họa hoàn toàn bị con quái vật nghiền nát.

Gần như miễn nhiễm với khả năng tấn công tinh thần và cảm xúc, linh hồn thể xác cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ và sức mạnh của nó vượt xa bất kỳ ai có mặt tại đây, nó hồi phục cực nhanh sau khi bị thương, con quái vật này trừ chỉ số thông minh tương đối thấp ra, có thể nói không có bất kì khuyết điểm nào.

"Huỳnh Long, anh cũng ra giúp đi!" Hàn Phi ôm đàn tế lui xuống nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vị trí trái tim của quái vật mặt mèo, tia máu ở đó còn chưa khâu xong, có một cái lỗ nhỏ.

"Con quái vật này là chủ nhân của cửa hàng thú cưng, ưu thế địa lý, không thể kéo dài thêm nữa, phải tốc chiến tốc thắng."

Để con trăn khổng lồ màu đen ẩn hiện trong bóng tối chui vào trong quỷ văn, thân nhiệt của Hàn Phi lập tức giảm xuống, chịu đựng cơn đau mà người bình thường không thể chịu nổi, để nâng cao thể lực và khả năng chống lại.

Âm khí bao phủ bên ngoài cơ thể, Hàn Phi đã sử dụng thành thạo các loại dao, nắm chặt chuôi dao.

Hắn đặt đàn tế trong tay xuống, tập trung, nhìn chằm chằm vào con quái vật mặt mèo bị ba người hàng xóm bao quanh.

Hơi thở chậm lại, tay cầm con dao của Hàn Phi từ từ điều chỉnh lại vị trí, khi con quái vật bị Lý Họa đánh một lần nữa và mất thăng bằng, hắn đột ngột nhảy ra ngoài.

Đồng tử thu nhỏ nhìn chằm chằm vào trái tim con quái vật, Hàn Phi xẹt qua giữa khe hở của ba oán niệm, sau đó dứt khoát vung dao!

"Tái sinh!"

Một lưỡi dao sáng chói xuất hiện ngay lập tức, như thể một dải ngân hà chém ngang ngực con quái vật.

Máu bắn tung tóe, những vết thương trong tim của con quái vật bị xé toạc, những linh hồn bị giam cầm trong cơ thể của nó chạy trốn ra ngoài.

"Vậy mà lại không giết được nó?" Hàn Phi nhìn hồi lâu mới tìm được cơ hội này, nhưng bởi vì con quái vật hình như rất ít giết người, dao tái sinh không giết chết được nó.

Tay ôm chặt ngực bị rách, tốc độ của quái vật mặt mèo ngày càng chậm.

Nhìn vết thương trên người nó ngày càng nhiều, khi Hàn Phi cho rằng thắng bại đã định, cái miệng nứt nẻ của con quái vật đột nhiên nở một nụ cười giống hệt con người.

Nó nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, cảm giác rất kỳ quái, giống như nửa đêm tỉnh dậy, đột nhiên phát hiện sư tử mình nuôi đang mỉm cười nhìn mình bên giường.

Cái miệng phủ đầy lông thú từ từ mở ra, con quái vật mặt mèo lại bắt đầu nói những lời kỳ lạ.

"Nếu bạn thường xuyên chơi với thú cưng, bạn phải chú ý vệ sinh, không những phải tắm rửa cho thú cưng thường xuyên mà mình cũng phải rửa tay, tắm rửa, thay quần áo kịp thời!"

Nói xong, nó dùng hai tay nắm lấy vết sẹo trên ngực, sau đó xé thật mạnh!

Bên tai vang lên tiếng lột da kinh hoàng, quái vật mặt mèo lột sạch bộ lông đầy sẹo, lộ ra thân hình mới tinh.

Màu máu trên bộ lông sáng hơn, móng vuốt và răng nanh của nó sắc hơn!

"Vết thương lành lại rồi?" Nhìn quái vật mặt mèo, Hàn Phi cảm thấy khó tin, ngoại trừ vết thương bị dao tái sinh chém, tất cả vết thương trên người quái vật đều biến mất, cảm giác như được lấy lại sinh mệnh mới.

"Cởi bỏ một lớp da, nghĩa là có thêm một cái mạng?" Hàn Phi nhìn bác sĩ thú y bên cạnh, đối phương hiển nhiên biết chuyện này nhưng không nói với Hàn Phi: "Anh tạo ra quái vật gì vậy?"

Lúc này bác sĩ thú y trốn trong góc, run rẩy, vẻ mặt đầy sợ hãi, như thể sợ đến mất hết can đảm.

Sau khi xé rách một lớp da, hận ý trong nội tâm quái vật mặt mèo càng rõ ràng, nó trở nên như thế này, hẳn là liên quan đến bác sĩ thú y, không biết nó đã phải chịu bao nhiêu đau đớn hành hạ.

Con quái vật hiện tại tốc độ quá nhanh khiến Lý Họa và Huỳnh Long không thể theo kịp, vết thương trên cơ thể họ cũng dần tăng lên.

Trong ba người hàng xóm chỉ có Khóc là chưa bị thương, đứa trẻ trông có vẻ dễ dàng bị bỏ qua nhất, đang dần khép mình trong tuyệt vọng và tiếng khóc.

Khi mọi người chú ý đến nó, nó đã sắp xây dựng xong một cái lồng giam bằng tuyệt vọng.

Lý Họa và Huỳnh Long miễn cưỡng chống đỡ, Khóc cũng đang ở thời điểm quan trọng, ba người hàng xóm không thể phân tâm, bác sĩ thú y vốn trốn trong góc tường dần dần chuyển động cơ thể.

Gã ngưng tụ tất cả hơi thở của mình và che khuôn mặt bằng những mảnh vỡ còn lại của chiếc mặt nạ.

Kế hoạch của bác sĩ thú y rất tốt, lợi dụng lúc hỗn chiến, gã tìm cơ hội bỏ trốn, để đạt được mục đích, gã chỉ nói cho Hàn Phi biết những thông tin có hạn.

Nhìn cửa phòng càng ngày càng gần, trong mắt bác sĩ thú y lóe lên một tia hung ác, gã lặng lẽ quay đầu liếc nhìn lại, lúc này Hàn Phi lại một lần nữa nắm chặt con dao trong tay.

"Giết đi, cậu có giết nó bao nhiêu lần nó cũng không chết được đâu."

Bác sĩ thú y nguyền rủa Hàn Phi, nhìn hắn cầm dao đồ tể lại sợ hãi, nhưng lần này hắn không có lao về phía yêu quái mặt mèo, mà là lao về phía gã!

"Tôi?"

Phòng vệ tâm lý của bác sĩ thú y và cánh tay của gã đã bị chặt đứt, khi gã cảm thấy đau nhói từ tận linh hồn, khuôn mặt của gã hiện lên một biểu cảm khó hiểu.

Hiện tại xem ra Hàn Phi nhất định phải giết gã trước.

"Cậu, cậu điên rồi à!"

Hàn Phi đã chặn cửa lại, bác sĩ thú y yếu ớt phải né về phía trung tâm của căn phòng để chạy thoát.

Nhưng đúng lúc này, Huỳnh Long vốn đang tấn công con quái vật mặt mèo, bất ngờ đưa tay ra và đánh vào mặt bác sĩ thú y, chiếc mặt nạ vốn đã nứt nay vỡ tan tành.

Hơi thở dồn dập của bác sĩ thú y thoát ra ngay lập tức, gã lập tức nhận ra điều chẳng lành.

Cảm nhận được hơi thở của bác sĩ thú y, con quái vật mặt mèo dần dần ngừng tấn công người khác, đôi mắt đỏ rực của nó nhìn chằm chằm gã.

Khi bác sĩ thú y còn chưa kịp phản ứng lại, Huỳnh Long và Hàn Phi lần nữa tấn công gã, ép đến một vị trí trong phòng, quái vật mặt mèo kia cũng xông về phía gã.

Một người một thú gặp lại nhau, Khóc cũng hoàn thành bước cuối cùng của chiếc lồng tuyệt vọng, từng sợi tơ dệt từ tuyệt vọng nhốt bác sĩ thú y và quái vật mặt mèo vào bên trong.

Bác sĩ thú y muốn dùng Hàn Phi giữ chân con quái vật để có thời gian chạy trốn, trong khi Hàn Phi lại muốn dùng bác sĩ thú y làm mồi nhử để lừa con quái vật vào lồng.

"Lúc trước anh ép Từ Cầm tới bước đường như vậy, anh cho rằng tôi đã quên mối thù này rồi sao?" Hàn Phi nhìn bác sĩ thú y bị quái vật mặt mèo đơn phương chèn ép trong lồng tuyệt vọng: "Tôi vốn là muốn cho anh cơ hội để lập công chuộc tội, nhưng tôi thực sự không ngờ rằng anh còn không bằng một con quái vật có tình nghĩa."

Để cho quái vật mặt mèo giải phóng hận ý bên trong, Hàn Phi lại mở đàn tế của Khóc ra, từng đôi mắt ở nơi sâu nhất trong cửa hàng thú cưng mở ra.

Ứng Nguyệt, người đã nhận món quà của Hàn Phi, cũng đồng ý với lời mời của hắn, cùng hắn rời khỏi cư xá Hạnh Phúc lần này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro