Chương 277: Con quỷ mà bạn đang nói đến, nó có giống tôi không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phi và Nhện đã có những trao đổi sâu sắc, hắn biết rằng sau khi Cánh bướm nhìn chằm chằm vào một người, nó sẽ tiêu diệt mục tiêu về mặt tinh thần trước, Cánh bướm giỏi nhất trong việc sử dụng các ám thị tâm lý và giấc mơ.

Hàn Phi không biết trên thế giới này có quỷ hay không, nhưng hắn biết Cánh bướm đã rất nỗ lực để thuyết phục hắn rằng trên thế giới này có quỷ, đồng thời phát sinh sự hãi với quỷ thần.

Tập thể nhà máy chế biến thịt nơi Nhện từng sinh sống đầy những điện thờ, những người già chưa dọn ra khỏi toà nhà đều tin rằng có sự tồn tại của quỷ thần, đây có thể là một kiệt tác của Cánh bướm.

Để đối phó với Nhện, Cánh bướm thậm chí còn tạo ra một bầu không khí đáng sợ cho toàn bộ tòa nhà.

Trong mắt Cánh Bướm, tất cả con người đều là đối tượng để lợi dụng, nhân tính và trái tim con người chỉ là đồ chơi trong tay nó.

Khi Hàn Phi thoát khỏi trò chơi, bắt đầu vô thức nghĩ về Cánh bướm, điều đó cho thấy nó đã ra tay với hắn.

Theo kinh nghiệm trước đó của Nhện, Cánh bướm sẽ đi vào giấc mơ của Hàn Phi và trở thành cơn ác mộng không thể thoát khỏi.

Theo lý thuyết thì phải như vậy, nhưng sau khi Hàn Phi tỉnh dậy vào buổi trưa mới nhận ra rằng đêm qua mình không hề mơ thấy Cánh bướm.

"Cánh bướm không xuất hiện trong giấc mơ của mình, đêm qua mơ thấy Từ Cầm, chẳng lẽ sự tồn tại của chiếc hộp đen đã ngăn cản sự xâm nhập ý thức của Cánh bướm?"

Không ai có thể khống chế được giấc mơ của mình, Hàn Phi cũng thấy rất kỳ lạ, hắn quyết định đợi đến đêm nay khi lên giường sẽ thử lại.

"Vào lúc Cánh bướm tấn công Nhện, Nhện càng lún càng sâu, cuối cùng dùng chín nhân cách của mình để bẫy Cánh bướm vào trong sâu thẳm ý thức."

"Hoàn cảnh của mình dường như hoàn toàn trái ngược với Nhện, Cánh bướm căn bản không thể tiến vào giấc mơ của mình được."

Cả Hàn Phi và Nhện đều có những phương pháp riêng để đối phó với Cánh bướm, chiến trường cuối cùng của Cánh bướm có thể nằm ở Hoàng Doanh.

"Cánh bướm có thể dùng anh Hoàng làm hung thủ đứng sau giả lợn ăn hổ, chắc chắn sẽ nhắm vào anh Hoàng một cách điên cuồng. Anh ấy không đủ kiên định và can đảm, có vẻ như anh ấy sẽ phải tập thể dục nhiều hơn đây." Hàn Phi cảm thấy trước đây mình nói đúng, Hoàng Doanh quá nhu mì, như vậy là nhõng nhẽo, không có lợi cho sự trưởng thành của anh ấy.

"Anh ấy ở chỗ mình được đào tạo an toàn, còn hơn bị mất tính mạng ở chỗ của Cánh bướm."

Vừa hay Hàn Phi hôm nay chuẩn bị đi mua máy chơi game, hắn quyết định tiện đường đến thăm Hoàng Doanh.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Hàn Phi báo cáo hành trình của mình cho cảnh sát, sau đó đi đến thành phố thông minh Tân Hỗ.

Khoảng cách "Cuộc sống hoàn hảo" chính thức open-beta đã không còn mấy ngày, quảng cáo của họ có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi, có thể được mô tả là choáng ngợp.

Nhìn thấy những người xung quanh đang bàn luận sôi nổi về trò chơi, Hàn Phi thực sự có chút ngưỡng mộ, những trò chơi tập trung vào tính chất xã hội và con người như "Cuộc sống hoàn hảo" rất thích hợp để chơi cùng bạn bè. Đối với hầu hết mọi người, "Cuộc sống hoàn hảo" sẽ trở thành nơi trú ẩn an toàn cho họ trong cuộc sống thực.

Tất cả mọi người đều mong chờ trò chơi tựa thiên đường trên màn hình ảo, nhưng Hàn Phi lại có chút mâu thuẫn với lời tuyên truyền của công ty trò chơi.

Nếu thiên đường thực sự tồn tại, thì địa ngục chắc chắn sẽ tồn tại, nhưng hầu hết mọi người chỉ nhìn thấy thiên đường.

Tương lai sẽ luôn phát triển theo một hướng mà không ai có thể đoán trước được, hiện tại thì tương lai đã đến.

Con bướm vỗ cánh, cơn bão đang chuẩn bị để quét qua thành phố.

Đi tàu cao tốc liên tỉnh, mười phút nữa Hàn Phi sẽ có thể đến thành phố thông minh Tân Hỗ, nhìn những tòa nhà khác biệt trên đường đi, Hàn Phi cảm thấy hiện thực cũng có một cảm giác hoang đường và bị xé rách.

Có một lỗi công nghệ nghiêm trọng trong Thành phố thông minh Tân Hỗ và khu phố cổ, tuy nhiên, không ai nghĩ đây là vấn đề, đại đa số cư dân đều tin rằng với sự phát triển không ngừng của công nghệ, mọi thứ sẽ ngày càng tốt hơn.

Bước ra khỏi nhà ga, nhìn những tòa nhà cao chọc trời và màn hình ảo phản chiếu bầu trời, Hàn Phi tuy không phải lần đầu tiên xem nhưng vẫn cảm thấy rung động.

Theo điều hướng thông minh, Hàn Phi dễ dàng tìm thấy trụ sở offline của "Cuộc sống hoàn hảo".

Bước vào trung tâm mua sắm rộng lớn, có một loạt các sản phẩm công nghệ cao rực rỡ muôn màu, mà hắn chưa từng thấy trước đây gần như làm hoa cả mắt.

Một người quản gia có thể nói 77 ngôn ngữ, một người bạn đồng hành ảo với hệ thống cảm xúc có thể nâng cấp, một công viên gia đình ba chiều, một trợ lý bác sĩ thông minh, vân vân...

Trong đó có rất nhiều thứ Hàn Phi đừng nói là đã thấy qua, mà đến nghe cũng chưa từng nghe qua.

Thực ra điều này không thể trách Hàn Phi, nếu điều kiện đủ thì ai mà không muốn trải nghiệm những sản phẩm công nghệ mới nhất?

Với mức lương bèo bọt của Hàn Phi trước đây, hắn phải mất mấy năm không ăn uống gì mới có thể mua được máy chơi game mới nhất. Phải biết rằng hắn vẫn còn độc thân và không có bất kỳ gánh nặng nào từ gia đình, trong một gia đình bình thường khoản tiền đó chắc chắn sẽ được sử dụng để cải thiện cuộc sống.

Nghiên cứu phát triển khoa học kỹ thuật cần rất nhiều tiền, các công ty lớn lại không làm từ thiện, những người sống dưới đáy như Hàn Phi trước đây sẽ chỉ có cơ hội hưởng thụ điều này cho đến khi công nghệ hoàn toàn trưởng thành và phổ biến.

"Xin chào, tôi muốn mua một chiếc máy chơi game đa chức năng." Hàn Phi tìm kiếm hồi lâu mới tìm được nhân viên bán hàng.

"Thưa anh, mọi nhu cầu của anh đều có thể hoàn thành trực tuyến, chúng tôi sẽ cài đặt máy chơi game cho anh trong vòng 24 giờ."

"Là như này, tôi muốn một chiếc máy chơi game có thể kết nối với mũ bảo hiểm trò chơi."

"Xin hỏi là loại mũ bảo hiểm chơi game nào?"

"Đây..." Mũ bảo hiểm chơi game của Hàn Phi nặng hơn bất kỳ mũ bảo hiểm chơi game nào trên thị trường, còn từng đâm một thứ gì đó vào đầu hắn, chắc là đã được ai đó cải tạo.

Trong khi Hàn Phi đang nghĩ cách trả lời câu hỏi của nhân viên bán hàng, một người đàn ông trung niên rất bệ vệ bước ra khỏi thang máy trong tòa nhà.

Ông ta mặc âu phục cùng giày da, không giận dữ mà vẫn uy nghiêm, vừa nhìn thấy ông ta, nhân viên bán hàng lập tức dựng thẳng eo, nụ cười càng rạng rỡ, đối với Hàn Phi càng thêm nhiệt tình.

"Xảy ra chuyện gì sao?" Người đàn ông trung niên cũng nhìn thấy Hàn Phi và nhân viên bán hàng, bình thường bây giờ đều mua sắm thông minh, hướng dẫn mua sắm thông minh có thể giải quyết mọi vấn đề, rất ít khách hàng trẻ tuổi sẽ hỏi lại nhân viên bán hàng.

"Khách hàng này muốn có một chiếc máy chơi game có thể kết nối với mũ bảo hiểm trò chơi, nhưng không thể nhớ được mẫu mũ bảo hiểm của mình." Nhân viên bán hàng vẫn cười.

"Vậy thì làm một thiết bị kết nối bên ngoài có thể tự động chuyển đổi." Người đàn ông trung niên đích thân giúp Hàn Phi lựa chọn, nói xong thì kéo nhân viên bán hàng đến bên cạnh thì thào nói gì đó.

Hàn Phi không cố ý nghe lén, hắn chỉ cảm thấy như này tốt hơn làm người bình thường một chút.

Thực ra ngay khi người đàn ông trung niên vừa xuất hiện, hắn đã nhận ra đối phương, người đàn ông đó tên là Khổng Thiên Thành, Hàn Phi đã từng gặp qua ông ấy ở lễ công bố "Cuộc sống hoàn hảo".

Ngày mà Mạnh Trường An bị bắt, đúng lúc ông ấy đang phát biểu trên sân khấu.

"Về tài liệu của tất cả mã số 0 đều đã bị phong kín, công ty cũng biết rõ sự cống hiến của các cậu, cậu thực sự không xem xét một chút đề nghị trước đây của tôi sao?"

"Khổng tổng, đây không phải là vấn đề tiền bạc. Rủi ro phẫu thuật não thực sự quá lớn. Em còn con cái và gia đình. Em thực sự không dám đánh cược." Người bán hàng vẫn nở nụ cười trên môi nhưng bên dưới nụ cười ấy đầy khổ tâm.

"Đó chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, chỉ cần cấy một cái mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào..."

"Tốt hơn hết anh nên tìm người khác, trước đây vẫn còn một vài người cùng trực ban với nhân viên điên đó. Đúng rồi, có một người tên là Phong Tử Du có quan hệ rất tốt với nhân viên xảy ra chuyện, các anh có thể đến tìm anh ta." Người bán hàng khéo léo từ chối Khổng Thiên Thành.

Sau khi nhân viên bán hàng rời đi, có thêm hai người bước ra khỏi thang máy, họ đến bên cạnh Khổng Thiên Thành: "Anh Khổng, vẫn không có ai đồng ý? Hay là tôi thấy chuyện này bỏ đi?"

"Tuyệt đối không được! Hồi đó nhân viên của chúng ta đã tàn sát cư dân của một cư xá trong game, sự việc này là cái gai trong lòng, nếu không tìm hiểu kỹ, trong lòng luôn cảm thấy khó chịu!"

"Nhưng không phải chúng ta đã đưa ra một báo cáo điều tra hợp lý rồi sao? Lỗi thực sự là ở nhân viên đó, và anh ta cũng đã chết."

"Chết rồi thì không điều tra nữa sao?" Khổng Thiên Thành trừng mắt nhìn người vừa nói.

"Không có vấn đề gì trong vài lần kiểm tra gần đây, hóa ra nó không liên quan gì đến trò chơi của chúng ta, chính nhân viên đó đã phát điên." Người đàn ông thì thầm.

"Đừng ôm bất kì tâm lý may mắn nào, chúng ta không thể mắc sai lầm, cậu nhớ kĩ cho tôi, không bao giờ được phạm sai lầm!" Giọng điệu của Khổng Thiên Thành không khỏi nghi ngờ: "Các cậu cũng đi rà soát cư xá bị tàn sát một lần nữa, bất kì một dữ liệu nào cũng không được bỏ qua, nhất định phải tìm ra con quỷ mà tên nhân viên điên đó đã nói!"

"Anh Khổng, chính anh cũng nói, nhân viên kia lúc đó đã điên rồi, ma quỷ mà người điên nhìn thấy thật sự là ma quỷ hay sao? Có khả năng là ảo giác của chính anh ta." Người đàn ông có chút bất lực: "Chúng tôi biết anh vẫn muốn tiến hành thử nghiệm lần thứ 7, nhưng chúng ta không có thời gian nữa rồi, mọi người đều đã đợi trò chơi này quá lâu rồi."

"Ảo giác? Vậy cậu nói cho tôi biết tại sao ảo giác của nhân viên phát điên, lại trùng hợp với thông tin trong di ngôn chưa được công khai của chủ tịch hội đồng quản trị Vĩnh Sinh?" Khổng Thiên Thành nói chuyện rất không khách khí: "Giả Thành, bố cậu để cậu đến công ty học tập, là để cậu cống hiến cho công ty, cậu đừng nghĩ rằng chỉ cần mạ một lớp vàng đơn giản là được."

"Em hiểu, nhưng chúng ta đã dành quá nhiều thời gian cho bản đồ đã xóa của tòa nhà chết chóc, chúng ta đã vắt kiệt sức lực của rất nhiều công việc khác trong tay." Người đàn ông không phải là loại người không được học hành, không khéo léo, ngược lại, anh ta rất có năng lực và có chủ kiến riêng trong công việc.

"Tòa nhà chết chóc là trọng điểm, những cái khác có thể làm chậm lại."

"Anh Khổng, bản di ngôn chưa được công khai đó chưa chắc đã là thật. Chủ tịch hội đồng quản trị lúc đó thần trí đã không tỉnh táo rồi, làm sao còn nhớ được bộ dạng của ma quỷ?" Người đàn ông không quá tin vào điều này: "Đeo mặt nạ, cầm một con dao không lưỡi, thu thập bất hạnh và tuyệt vọng của toàn bộ thế giới, những lời này quá chung chung, căn bản không thể nói lên điều gì."

"Cậu đánh giá quá thấp chủ tịch hội đồng quản trị Vĩnh Sinh rồi, ông ấy là người gần với thần nhất trước khi bùng nổ công nghệ, đã chứng kiến cả một kỷ nguyên, người như vậy, mỗi câu nói của ông ấy đều đáng để chúng ta nhẫn nại phân tích." Nói đến chủ tịch hội đồng quản trị Vĩnh Sinh, trong mắt mang theo sự sùng bái.

"Nói thế nào, ông ấy cũng đã qua đời, anh vẫn nên nghĩ cách đối phó với hội đồng quản trị đi, tài nguyên của công ty chúng ta không nên lãng phí vào việc điều tra một chuyện vô nghĩa."

"Tôi không thể thay đổi suy nghĩ của hội đồng quản trị, nhưng tôi vẫn sẽ làm như thế này. Đối với các cậu sự việc đó chỉ là một vụ án, là nhân viên phát điên. Nhưng nếu nhân viên không điên và mọi điều anh ta nói là sự thật, thì phải làm sao?" Khổng Thiên Thành lắc lắc đầu, ông ấy cảm thấy vô cùng mệt mỏi: "Ma quỷ là có thật, bây giờ tôi đang lo lắng rằng "Cuộc sống hoàn hảo" sẽ trở thành chiếc hộp quỷ Pandora, và chúng ta đã trở thành những người mở chiếc hộp."

"Anh nghĩ nhiều rồi, "Cuộc sống hoàn hảo" chỉ là một trò chơi." Người đàn ông không thể hiểu được những lo lắng của Khổng Thiên Thành, anh ta không hiểu Khổng Thiên Thành lo lắng vì điều gì.

"Nó thật sự chỉ là một trò chơi, nhưng cũng là trò chơi chưa từng thấy qua, cậu không hiểu ý nghĩa của trò chơi này." Khổng Thiên Thành không nói thêm nữa, sau khi thu xếp xong nhiệm vụ, ông vội vàng rời khỏi đại sảnh.

"Đừng do thám quyền năng của Thượng Đế một cách ngạo mạn, đối tượng nghiên cứu của con người nên là chính mình."

Sau khi chọn xong mọi thứ, Hàn Phi yên lặng nhìn chằm chằm bóng dáng của Khổng Thiên Thành, trong lòng ghi nhớ hết những lời Khổng Thiên Thành nói, không ngờ người của Deep Space Technology cũng đang điều tra toàn bộ bản đồ đã bị xóa của tòa nhà chết chóc.

"Chẳng lẽ họ cũng phát hiện ra điều bất thường trong tòa nhà chết chóc? Hay là Cánh bướm đã làm gì đó?"

"Thưa anh, anh đã chọn xong hết mọi thứ chưa?" Nhân viên bán hàng lại đi đến bên cạnh Hàn Phi.

"Ừ, trừ vào tài khoản của tôi đi, hôm nay vừa hay tôi có thời gian, hôm nay các anh tới cài đặt được không?" Hàn Phi nóng lòng muốn nằm ở trong chiếc máy chơi game thoải mái mà chơi.

"Được ạ, năm giờ chiều chúng tôi sẽ đến cài đặt cho anh." Nhìn thấy Hàn Phi mua máy chơi game đa chức năng đắt tiền nhất không chớp mắt, thái độ của nhân viên bán hàng đã thay đổi rất nhiều, vừa rồi khi quét thẻ hắn đã rất lo lắng không đủ tiền thì sẽ rất xấu hổ.

Sau khi điền thời gian và địa điểm cài đặt, Hàn Phi bước ra khỏi trung tâm và gọi điện cho Hoàng Doanh, họ gặp nhau ở quán cà phê góc phố.

Trên tầng hai của quán cà phê, Hàn Phi nhìn thấy Hoàng Doanh với đôi mắt thâm quầng.

"Anh rất ngạc nhiên, em không ngủ và chơi game hàng đêm, ban ngày vẫn quay phim cường độ cao, làm thế nào để em dành thời gian đấu tranh cho công lý? Em không buồn ngủ à?" Hoàng Doanh rất ngưỡng mộ thể lực Hàn Phi, giống như quỷ quái vậy.

"Chắc là em biết cách quản lý thời gian tốt hơn."

Hàn Phi nhìn chằm chằm Hoàng Doanh hồi lâu, đột nhiên nói: "Tối hôm qua anh nằm mơ thấy một con bướm sao?"

Hoàng Doanh sửng sốt một lúc rồi lắc đầu: "Tối hôm qua anh không mơ thấy con bướm, nhưng anh đã có một giấc mơ rất kỳ lạ."

"Giấc mơ gì?"

"Anh nằm mơ thấy mình quay về lúc nhỏ, có một lần cùng mẹ đi đến bên hồ chơi, chẳng may bị trượt chân rơi xuống hồ nước lạnh, anh cứ vùng vẫy, gào khóc nhưng lần này mẹ không nhảy xuống nước cứu anh, mà lặng lẽ đứng trên bờ nhìn anh, nhìn anh bị nhấn chìm dần." Có thể nghe thấy một chút tuyệt vọng trong lời nói của Hoàng Doanh.

"Có điều như vậy thực ra cũng khá tốt, ít nhất như vậy người chết là anh, vì vậy cũng không được coi là ác mộng."

"Anh Hoàng, anh phải tin tưởng vững chắc một chút. Mẹ anh sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Bà ấy là người yêu thương anh nhất trên đời. Điểm này bất kể như thế nào anh cũng không được dao động." Hàn Phi cảm thấy Cánh bướm thực sự đã ra tay với Hoàng Doanh, hơn nữa còn chạm đến kí ức quan trọng nhất của anh ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro