Chương 279: Không còn đường lui, vậy thì tiếp tục tiến về phía trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở hai mắt ra, bốn phía xung quanh Hàn Phi đều là người giấy, nhà kho của cửa hàng tiện lợi bị lật tung lên, các loại vật phẩm rơi đầy xuống đất, cứ như bị một trận bão càn quét qua vậy.

Cảm nhận được những tia mát lạnh trên chiếc nhẫn của người chủ nhà, Hàn Phi từ từ rút con dao tái sinh ra, giống như một con báo trong trạng thái săn mồi, hắn hạ thấp người xuống, để mình nấp sau giá hàng.

Đến gần nơi phát ra hơi mát một chút, Hàn Phi lật giá hàng bị đổ lên, phát hiện dưới đáy của đống rác có một cái sáp trắng đầy bụi.

"Mày vậy mà vẫn còn sống?" Ngay lúc đầu ngón tay vừa chạm vào đối phương, hệ thống liền đưa ra kết quả giám định cho Hàn Phi, cây sáp trắng này cũng coi như là có duyên với hắn.

Thấy Hàn Phi xuất hiện, bên trên cây sáp trắng xuất hiện một khuôn mặt người đau khổ: "Quản lý, cuối cùng thì cũng ngóng được anh trở về!"

"Mày chắc là mong tao nhanh chết thì có?" Hàn Phi lấy ra bật lửa, sau đó bắt đầu tra hỏi sáp trắng: "Trong cửa hàng xảy ra chuyện gì? Sao không thấy những người khác?

"Tiếng ca xuất hiện trên phố rồi, nó vào cửa hàng nhìn qua một lượt." Sáp trắng nhớ lại cảnh tượng đó, vẻ mặt đầy sợ hãi.

"Chỉ là nhìn qua thôi, vậy sao trong cửa hàng lại biến thành thế này?" Hàn Phi hơi khó hiểu: "Chẳng lẽ là mày dẫn tiếng ca đến đây?"

"Tôi làm sao có khả năng lớn như vậy?" Trên mặt sáp trắng chỉ có một nụ cười gượng gạo: "Anh là có thành kiến đối với tôi."

"Nếu mày không làm điều đó, tại sao chỉ có mày còn sống, những người khác đâu?"

"Sau khi Huỳnh Long nghe thấy tiếng ca, anh ta ngay lập tức mang theo tàn hồn của nhân viên trong cửa hàng và hàng hóa quan trọng bỏ chạy rồi." Sáp trắng mặt đầy oan ức: "Tôi là bị bỏ lại."

Nhìn chằm chằm vẻ mặt oan ức của sáp trắng, Hàn Phi đột nhiên có hứng thú: "Tao rất tò mò, mày làm sao mà sống sót trong tiếng ca vậy?"

"Có lẽ là bởi vì tôi quá yếu." Sáp trắng sợ Hàn Phi hơn cả tiếng ca.

"Hy vọng lần này mày không lừa tao." Hàn Phi không tin lời sáp trắng nói, hắn nhét miếng sáp trắng vào túi rồi lặng lẽ rời khỏi cửa hàng tiện lợi Ích Dân.

Đi ngang qua đường, khi Hàn Phi chuẩn bị bước vào cư xá Hạnh Phúc thì tình cờ phát hiện ra điện thờ bên cổng cư xá đã xuất hiện thay đổi.

Tấm vải đen dày được vén lên, một thứ gì đó trong điện thờ đang chảy máu.

Khi Hàn Phi đang chuẩn bị tới gần, tấm vải đen trên điện thờ đã trượt xuống, vừa hay bao phủ lấy điện thờ.

"Bên trong không phải thật sự có một vị thần bảo vệ sống trong đó đấy chứ?"

Bên kia là không muốn gặp Hàn Phi, hắn cũng sẽ không ép buộc.

Vì lo lắng cho sự an toàn của những người hàng xóm trong tòa nhà, hắn không lãng phí thời gian, đi thẳng vào cư xá.

Mặt đất vương vãi bùn máu và nhiều loại quần áo khác nhau, dụng cụ thể dục han gỉ bị uốn cong dính vào nhau, những cây leo bao phủ bức tường bên ngoài của tòa nhà đã khô héo, những cái xác ẩn giấu bên trong đều biến thành xương trắng.

"Tiếng ca lại đi vào cư xá Hạnh Phúc rồi?"

Trái tim Hàn Phi như bị treo lên, hắn vội vàng đi vào tòa nhà Block 1, điên cuồng hét tên những người hàng xóm trong tòa nhà, đồng thời gõ mạnh vào cửa phòng 1044.

Vài phút sau, cánh cửa dày đặc chống trộm bị mở ra, không có bất kì vết tích chiến đấu, Ngụy Hữu Phúc như bị người ta thổi một hơi là tiêu tan, xuất hiện ở cửa: "Đừng lo lắng, mọi người không sao cả."

Ngụy Hữu Phúc đã biết Hàn Phi muốn hỏi điều gì: "Ngoại trừ anh, những người khác đều trốn ở trường học bên kia đường. May thay, em đã đề cập đến chúng tôi với oán niệm của ngôi trường đó, họ biết Khóc và Lý Tai, nếu không lần này mọi người thực sự không biết phải trốn ở đâu."

Sau khi biết mọi người không sao, Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm: "Tiếng ca này đã lâu lắm không xuất hiện rồi, lần này thế nào mà lại đột nhiên quay lại? Cảm giác nó còn tìm kiếm kĩ hơn lần trước."

"Mục tiêu của tiếng ca chắc vẫn là Tiểu Bát, quản lý tòa nhà tiền nhiệm đã từng nói qua Tiểu Bát là chìa khóa, quỷ quái bình thường không tiếp xúc được đến tầng lớp đó, nhưng đối với tiếng ca kia, Tiểu Bát vẫn có sức hấp dẫn mạnh mẽ."

"Tiểu Bát ở trong cư xá Hạnh Phúc lâu như vậy, trước đây sao không xảy ra chuyện? Chẳng lẽ bởi vì... trước đây tám người các anh ghép vào với nhau, là do em đã tách tám người các anh ra sao?"

"Có lẽ không phải vậy, có thể chuyện liên quan đến người quản lý tòa nhà tiền nhiệm, ông ấy vì để tránh cho Tiểu Bát bị những lệ quỷ khác phát hiện, đã bố trí rất nhiều thứ trong cư xá, chẳng hạn như cây trồng ở tường ngoài của cư xá, còn có điện thờ ở cổng lớn. Chỉ có điều sau khi ông ấy biến mất, những thứ đó dần dần mất đi tác dụng. "Ngụy Hữu Phúc khẽ thở dài: "Khí tức của Tiểu Bát có lẽ đã sớm không còn che giấu được nữa, cư xá Hạnh Phúc cũng không còn an toàn nữa."

"Không sao, đến lúc đó chúng ta sẽ trốn đến nơi khác, phương pháp vẫn luôn nhiều hơn khó khăn." Sau khi nghe xong những lời của Ngụy Hữu Phúc, Hàn Phi cũng cảm thấy áp lực.

Những người bị hại trong vụ án chặt thây ghép xác là người nhà của Hàn Phi trong thế giới tầng sâu, khi Hàn Phi yếu ớt nhất, bọn họ đã chịu đựng sự tra tấn của sự mất kiểm soát, chấp nhận hắn.

Căn hộ ma ám 1044 nơi âm u đáng sợ, người bình thường tránh xa còn không kịp, đối với Hàn Phi mà nói lại tràn đầy những ký ức có liên quan đến gia đình.

Hắn từ nhỏ đã không được trải nghiệm những thứ này, vì vậy những điều bình thường mà người khác coi là đương nhiên, lại là ký ức quý giá của hắn.

Chính vì hắn thực sự nghiêm túc nên mới có được sự đồng cảm với những nạn nhân trong căn hộ này.

"Tiếng ca đã hai lần tiến vào cư xá Hạnh Phúc, có lẽ nó sẽ còn đến đây nữa, chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt." Hàn Phi nói chuyện ở Ngõ Súc Sinh cho Ngụy Hữu Phúc, sau đó lại nói ra kế hoạch đi vào tòa nhà chết chóc, nếu như Ngõ Súc Sinh cũng không thể ngăn cản tiếng ca, vậy thì dẫn dụ nó đến tòa nhà chết chóc.

Cái tên tiếng ca không thể nói được, hàng xóm trong thế giới tầng sâu đến thảo luận cũng không dám, trong lòng Hàn Phi đã bắt đầu lên kế hoạch làm thế nào để làm suy yếu thực lực của đối phương, sau đó tìm cơ hội để làm một mẻ giải quyết nó.

"Hoàng Doanh phải chống lại sự xâm nhập vào ý thức của Cánh bướm trong hiện thực, tiếng ca vẫn không ngừng tìm kiếm Tiểu Bát, mình căn bản không có thời gian để luyện tập lên level." Hàn Phi vốn muốn nâng lên level 15 rồi mới đến tòa nhà chết chóc, bây giờ hắn đành phải thay đổi kế hoạch, chuẩn bị bắt đầu từ hôm nay sẽ tìm kiếm theo hướng đến tòa nhà chết chóc.

Vừa tiến về phía trước, vừa luyện level. Dù sao thì cũng không có đường lui, vậy thì tiếp tục tiến về phía trước.

"Anh cứ ở đây nghỉ ngơi trước, em đến Học viện tư thục Ích Dân một chuyến."

Hàn Phi vội vàng chạy đến Học viện tư thục Ích Dân, vừa bước vào cổng đã nhìn thấy Trương Quan Hành đang nấp ở cổng.

"Thầy giáo!" Nó chạy đến bên Hàn Phi một cách thân thiết, rất vui vẻ.

Hàn Phi coi Trương Quan Hành như học sinh của mình, Trương Quan Hành lại cảm nhận được tình phụ tử trên người Hàn Phi.

"Người của cư xá Hạnh Phúc đang ở đâu?"

"Mọi người đều không sao, khi tiếng ca xuất hiện, Kim Sinh cũng tỉnh táo lại, nó đã ẩn giấu khí tức của học viện." Trương Quan Hành đem mọi chuyện nói cho Hàn Phi.

Thông thường mà nói, quỷ quái của cư xá Hạnh Phúc và Học viện tư thục Ích Dân căn bản sẽ không bao giờ qua lại với nhau, nhưng sự xuất hiện của tiếng ca đã làm họ hiểu ra một đạo lý.

Trước mặt cái tên không thể nói kia, mọi người đều là cừu non chờ giết thịt, việc tàn sát đồng loại là hoàn toàn không có ý nghĩa.

"Kim Sinh hiện đang ở đâu?" Hàn Phi vừa hay muốn đi gặp Kim Sinh một lát, đứa trẻ toàn thân đầy câu chuyện kì lạ, trên cơ thể nó phát ra một loại khí tức rất kì quái.

Trải qua việc trị liệu của quản lý tòa nhà tiền nhiệm, so với quỷ quái, Kim Sinh hiện tại càng giống vật nguyền rủa hơn.

Nếu như Hàn Phi có thể thuyết phục Kim Sinh cùng mình đi đến tòa nhà chết chóc, vậy thì xác suất sống sót của hắn sẽ được nâng cao đáng kể, dẫu sao Kim Sinh cũng là người quản lý bản đồ ẩn, nó cũng là quỷ có thiên phú của người quản lý.

"Vẫn đang ở trong phòng y tế, có điều trạng thái hiện tại của Kim Sinh hơi kì quái, trước khi thầy gặp nó phải chuẩn bị tốt tâm lý." Trương Quan Hành thận trọng nói, trong mắt mang theo một sự kinh sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro