Chương 287: Hoa trong sâu thẳm linh hồn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từng đôi mắt đang nhìn chăm chú vào con số đang không ngừng thay đổi trên màn hình hiển thị của thang máy, một số đôi mắt chứa đựng những xung động khát máu, một số lại chứa đựng sự tuyệt vọng chán nản, một số thì lại chứa đựng sát khí lạnh lẽo.

Bọn họ toàn bộ đều thu lại khí tức, yên lặng chờ đợi.

Trên màn hình hiển thị của thang máy màu đen, những con số màu đỏ dường như đang chảy máu, thang máy cuối cùng cũng dừng lại.

Cánh cửa thang máy đầy vết máu từ từ mở sang hai bên, mùi máu tanh và mùi thối rữa nồng nặc bay vào trong phòng, tiếp theo một bàn tay vươn ra từ trong thang máy.

Bàn tay đầy những vết sẹo của người chết có màu tím xám, những ngón tay sưng tấy có đeo một số chiếc nhẫn đắt tiền, khi cơ thể bắt đầu sưng lên, những chiếc nhẫn đó đã được cắt chặt vào da thịt, như thể chúng đã lớn lên trong da thịt.

Tiếng thở dốc vang lên, bàn tay chậm rãi dùng lực, từng chút một lôi kéo thân thể mập mạp.

Quần áo may thủ công bị ngâm trong nước xác chết, không ngừng toát ra mùi hôi thối, chiếc cà vạt được treo nghiêng trên cổ đầy mỡ, bị mỡ dày đè xuống.

"Giá sách đã bị dịch chuyển?"

Một giọng nói khàn khàn phát ra từ đôi môi nứt nẻ, một khuôn mặt cực kỳ xấu xí được phản chiếu trên kính cửa sổ.

Chân vừa bước ra khỏi thang máy liền dừng lại, người đó dường như đã cảm nhận được điều gì.

Ngập ngừng một lúc, gã đột ngột lùi lại, những ngón tay sưng vù ấn nút thang máy liên tục.

Cửa thang máy màu xám bạc bắt đầu đóng lại, nhưng chỉ khép hờ như có sự cố, không đóng được nữa.

Có một tiếng khóc khó giải thích được trong thang máy chật hẹp, trên bức tường nhuốm máu, một con mắt đen chợt mở ra, rồi như thể một cơ chế nào đó được kích hoạt, nhiệt độ của cả căn phòng đột nhiên giảm mạnh!

Không có cảnh báo trước, cửa thang máy bị kẹt được mở ra một chút, hai chữ đỏ hiển thị trên màn hình thang máy bị quá tải.

Từng đôi bàn tay nhợt nhạt xuất hiện, những khuôn mặt trắng bệch chen chúc vào buồng thang máy.

Không biết ai đã ra tay trước, khi con quái vật ăn mặc vô cùng cầu kỳ kia kịp phản ứng lại, gã đã bị bao vây ở trung tâm.

Trong cổ họng phát ra tiếng kêu bất an, một làn sương đen mờ ảo xuất hiện dưới lớp quần áo ngâm trong nước xác chết.

Khi tiếng khóc đến gần, gã liều lĩnh lao đến thang máy chở hàng!

Tiếng khóc bên trong phòng trở nên chói tai, một đôi mắt mở ra trên cửa chính văn phòng.

Huyết lệ nhỏ xuống, một cô bé gầy yếu đang đứng một mình ở cửa, hốc mắt đen nhìn thẳng vào con quái vật, trên miệng nở một nụ cười ngọt ngào.

Quái vật lập tức nhắm mắt lại, nhưng vẫn là quá muộn, gã phát hiện động tác của mình bắt đầu chậm lại, ý thức dường như bị một loại lực nào đó lôi kéo, như bị cưỡng đoạt mất.

Ý thức đang rất cố gắng chống lại lực hút, gã dần dần không thể kiểm soát được cơ thể mình, nỗi tuyệt vọng sâu thẳm trong trái tim bị khuấy động, những kí ức tồi tệ bị phong ấn bấy lâu nay đều tuôn ra.

Sự tuyệt vọng trong tim giống như là gai nhọn đâm vào tâm hồn, sự tuyệt vọng trong thể xác giống như một nhà tù bị giam cầm bởi máu thịt.

Chỉ trong một phút, con quái vật không thể vùng vẫy được nữa, khả năng đặc biệt của gã thậm chí còn chưa được thể hiện, ý thức, linh hồn và cơ thể bị cắt xén của gã đều bị khống chế.

"Ông là ông chủ của công ty bảo vệ này?"

Cầm dao tái sinh trong tay, cách hỏi của Hàn Phi khá đặc biệt, không quan tâm đối phương trả lời là gì, trực tiếp nhắm vào cánh tay đối phương mà vung dao mạnh mẽ!

Càng nhiều sinh linh bị tàn sát, sát nghiệt càng nặng, thì con dao tái sinh sẽ càng sắc bén.

Hàn Phi có thể thông qua tốc độ chém cánh tay, đại khái phán đoán đối phương là kẻ xấu bình thường hay là một con quỷ hung ác.

Lưỡi dao chém ngang mà không có bất kỳ sự cản trở nào, một cánh tay của con quái vật đã rơi xuống đất.

Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh, ngay cả bản thân quái vật còn chưa cảm thấy đau đớn, mắt gã đã nhìn thấy cánh tay rơi xuống dưới chân rồi.

Vài giây sau, cơn đau dữ dội ập đến, quái vật bắt đầu la hét điên cuồng.

"Mày rốt cuộc là ai?"

Không có bất kì tra hỏi, gặp mặt trực tiếp là một nhát dao, hai bên chắc là có thù hận sâu sắc, nhưng quái vật hoàn toàn không nhớ dáng vẻ của Hàn Phi, đây là lần đầu tiên họ gặp nhau mới đúng.

"Tay của ông nhuốm máu tươi, sát nghiệp còn nặng hơn cả súc sinh trong Ngõ Súc Sinh." Hàn Phi nhìn chằm chằm cánh tay vẫn đang uốn éo vặn vẹo trên mặt đất, sau khi bị chặt ra, cánh tay toát ra mùi hôi thối, ngay sau đó nó đã bị thối rữa, rất nhanh biến thành một màn sương đen.

Khi làn sương đen trôi về phía Hàn Phi, đàn tế của Khóc được mở ra, một con côn trùng quái dị bò tới, nuốt chửng làn sương đen bằng cái miệng lớn.

Ánh mắt nó hiện lên vẻ hài lòng, rồi thèm thuồng nhìn vào cơ thể của ông chủ công ty bảo vệ.

Bị con côn trùng nhìn chằm chằm, quái vật cảm thấy khiếp sợ, không nhớ rõ mình đã xúc phạm Hàn Phi khi nào: "Mục đích của cậu tới đây là gì? Cậu muốn gì tôi đều có thể cho cậu."

"Không hổ là ông chủ, còn biết thương lượng." Hàn Phi cười nhìn đối phương, giống như thiếu niên nhà bên không có mưu mô, sạch sẽ như tờ giấy trắng.

"Có rất nhiều âm khí và các vật phẩm khác nhau được tích lũy trong tòa nhà, tôi có thể đưa cậu tới lấy." Ánh mắt của quái vật từ từ rời khỏi Hàn Phi, nhìn thấy Bạch Tư Niệm đang đứng trong góc, cơn tức giận bùng lên ngay lập tức: "Chính cậu ta đưa cậu tới đây đúng không? Không ngờ tên nhát gan không bán được này lại dám làm chuyện như vậy."

Bị quái vật nhìn chằm chằm, Bạch Tư Niệm cũng là khuôn mặt mở mịt, nhìn lượng lớn oán niệm đột nhiên xuất hiện xung quanh, nói thật là trong lòng rất sợ hãi.

"Không liên quan gì đến cậu ta, tôi đến đây chủ yếu là hỏi thăm ông một số chuyện, nhân tiện lấy đi một số thứ." Hàn Phi ngồi trên bàn làm việc: "Bộ đồng phục bảo vệ này trên người tôi, chắc là ông thấy rất quen thuộc đúng không?"

Quái vật ban đầu không để ý tới, lúc này mới nhìn đến Hàn Phi khi hắn nói như vậy.

Khi phát hiện Hàn Phi đang mặc đồng phục bảo vệ đặc biệt, mỡ béo trên khuôn mặt xấu xí khẽ rung lên, trong mắt hiện lên một sự kinh ngạc: "Cậu đến từ tòa nhà chết chóc?"

"Tôi đến từ đâu không quan trọng, tôi muốn biết ông đã cử bao nhiêu nhân viên bảo vệ đến tòa nhà chết chóc, mối quan hệ giữa ông và tòa nhà chết chóc là gì?"

Nghe thấy câu hỏi của Hàn Phi, quái vật không lên tiếng ngay lập tức, khi ý thức của mình sắp bị hút mất, gã mới từ bỏ chống cự.

"Tôi không biết có bao nhiêu người đã được gửi đến đó, nhưng tôi làm điều này để bảo vệ nhiều người hơn. Nếu tôi không chọn đúng người để gửi, những cư dân của tòa nhà chết chóc sẽ tự chạy ra ngoài, đến lúc đó toàn bộ con phố sẽ trở thành phố chết chóc." Con quái vật quỳ xuống đất, như thể gặp phải khó khăn nào đó, khuôn mặt xấu xí đầy đau đớn và tự trách.

Nếu không phải Hàn Phi ra tay chém đối phương một nhát, nếu không phải bản thân Hàn Phi làm diễn viên, thì quái vật thật sự có thể lừa được hắn rồi.

"Không cần phải diễn vất vả như vậy, diễn xuất của ông có cảm giác rất gượng gạo, đối với tôi nó rất cứng nhắc." Con dao tái sinh trên tay Hàn Phi lại vung xuống, cánh tay còn lại của con quái vật biến thành màn sương đen, Đại Nghiệt vô cùng vui vẻ, trèo lên người con quái vật.

Hàn Phi hành động rất dứt khoát, như đã biết trước một phần sự thật, quái vật bị mất hai tay đã thực sự bị dọa sợ, cứ khóc lóc van xin thương xót, không dám giấu giếm: "Tòa nhà chết chóc bảo tôi định kì chuyển đến đó một vài linh hồn phù hợp để là vật chứa, bọn chúng muốn gieo những hạt giống vào sâu trong linh hồn, hy vọng sẽ nở ra những bông hoa đặc biệt nhất."

"Hoa?"

"Hạt giống là trứng côn trùng, hoa là những con bướm nhiều màu sắc. Người quản lý tòa nhà chết chóc luôn muốn tạo ra những bông hoa hoàn hảo, nhưng nó chưa bao giờ thành công, hầu hết các bông hoa đều không thể nở, một số ít bông hoa có thể nở nhưng lại có khiếm khuyết."

Lời nói của quái vật đã thu hút sự chú ý của Hàn Phi, Cánh bướm trong tòa nhà chết chóc hình như muốn tạo ra một Cánh bướm khác?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro