Chương 293: Thần bảo hộ mới của đường phố Ích Dân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lần nhìn thấy những nhắc nhở hệ thống có liên quan đến Đại Nghiệt, Hàn Phi đều có một loại cảm xúc rất đặc biệt.

Đại Nghiệt thăng lên rank F là chuyện tốt, nhưng có vẻ như tốc độ thăng cấp của nó càng nhanh, thì cũng báo trước tử khí trên cơ thể của chủ nhân nó ngày càng mạnh.

Nói theo cách khác, Đại Nghiệt càng thuận lợi, chứng tỏ Hàn Phi cách cái chết cũng càng gần. Loại thú cưng này không phải thực sự là mãnh sĩ, căn bản không dám nuôi dưỡng.

"Da của hận ý? Tấm da này sờ vào cho cảm giác giống như da người, không ngờ vậy mà lại thuộc về hận ý." Hàn Phi rất coi trọng tấm da người này, hắn trước nay chưa bao giờ gặp qua hận ý: "Sự xuất hiện của tấm da người này, khiến mình có thể chắc chắn bên trong tòa nhà chết chóc có ẩn giấu hận ý, hơn nữa nó nhất định có liên quan đến Cánh bướm."

Nhìn những hoa văn cánh bướm sặc sỡ trên tấm da người, Hàn Phi đang suy nghĩ làm thế nào để phát huy hiệu quả của tấm da người này một cách tối đa.

Thấy Hàn Phi đối với tấm da người vô cùng hài lòng, Đại Nghiệt vui vẻ chạy xung quanh người hắn, nó muốn chà xát vào hắn, kết quả lại làm hắn suýt chút nữa bị độc chết.

Nuôi dưỡng Đại Nghiệt còn chưa quá 3 ngày, tính kháng độc của hắn đã được nâng cao lên mức tương đối khả quan.

"Làm tốt lắm." Hàn Phi môi đen xì nhưng vẫn kiên trì khích lệ Đại Nghiệt, sau khi làm xong những việc này, hắn bắt đầu suy nghĩ đến một vấn đề khác.

Biển hoa núi xác và Tám Đầu đều đã được giải quyết, tại sao nhiệm vụ rank F kia còn chưa hoàn thành?

Công ty bảo vệ cũng không phải tòa nhà đặc biệt gì, nhiệm vụ rank F này hẳn không khó đến vậy mới đúng.

Đứng trong vũng sâu, Hàn Phi phát hiện không có sự áp chế của da người, những chấp niệm yếu ớt còn tàn dư trong những cái xác kia từ từ khôi phục, bọn họ đã bị Cánh bướm cướp đoạt đi tất cả, hiện tại chỉ còn lại đau khổ.

Nhìn những cái xác dường như đang nói mơ kia, trong tim Hàn Phi cũng có chút không nỡ, hắn lấy dao tái sinh từ trong ô vật phẩm ra.

"Nếu có một ngày tôi rơi vào trong tay Cánh bướm, có thể cũng sẽ có kết cục giống như mọi người, không sống không chết, mất đi tất cả."

Trong thế giới tầng sâu có quá nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cái chết, đối với những tàn niệm bị giam giữ trong những cái xác kia mà nói, cái chết chính là món quà cuối cùng Hàn Phi dành tặng cho bọn họ.

"Tôi tiễn mọi người tái sinh nơi khác, hy vọng mọi người có thể sống cuộc sống mà mình muốn."

Vô số cánh tay nắm chặt cán dao, tụ lại thành một con dao ấm áp rạng ngời.

Lưỡi dao chém ngang qua, làm tan biến nỗi đau, xoa dịu nỗi tuyệt vọng, để cho những linh hồn bị thân rễ đâm vào, cơ hội để nói lời từ biệt cuối cùng.

Hầu hết những tàn niệm đều biến mất, còn có một phần rất nhỏ những linh hồn duy trì nhân tính đến cuối cùng, bọn họ cũng đi vào trong dao tái sinh, đứng sau lưng Hàn Phi.

Những con dao giết người khác sẽ đẫm máu, lưỡi dao sẽ trở nên cùn, nhưng dao tái sinh thì ngược lại, lưỡi dao của nó càng sáng và sắc hơn, khí tức vô tình lộ ra trong đó sẽ khiến những oán niệm bình thường cảm thấy kinh hãi.

Con dao như này không nên xuất hiện ở thế giới tầng sâu, con dao như này cả thế giới tầng sâu cũng chỉ có Hàn Phi có thể nắm giữ.

Sau khi giúp tất cả những tàn hồn trong hố sâu giải thoát, núi xác hoàn toàn sụp đổ.

Mỗi một chiếc áo đại diện cho một mạng người, tội ác mà Cánh bướm gây ra là không thể tha thứ.

Trèo ra khỏi hố sâu, Hàn Phi nhìn tàn hồn cuối cùng ở tầng hầm thứ tư - sư phụ của Bạch Tư Niệm, nhân viên bảo vệ chịu trách nhiệm dẫn dắt người mới.

Ông chết thay cho Bạch Tư Niệm, không chọn uống máu trong vũng máu, mà dừng lại bên trong vũng máu, như để cứu giúp những người cùng cảnh ngộ với mình.

Thời gian dài bị hoa hấp thu nhân tính và ký ức, sư phụ của Bạch Tư Niệm không còn nhớ rõ cái gì, ông chỉ còn lại có một loại bản năng.

"Tránh ra đi, ông ấy hiện tại rất đau khổ." Hàn Phi đứng trước mặt Bạch Tư Niệm, đối phương đang ôm cái xác của sư phụ, biểu cảm vô cùng phức tạp, cậu ta vẫn chưa chuẩn bị tâm lý để tiếp nhận tất cả những thứ này.

Một lúc lâu sau, Bạch Tư Niệm nhẹ nhàng đặt sư phụ xuống đất rồi lặng lẽ quỳ xuống bên cạnh.

"Sư phụ của chú đã giúp đỡ rất nhiều người, mà chú cũng chỉ là một trong số đó. Nhưng cuối cùng ông lại lựa chọn chết thay cho chú, chú phải nghĩ xem tại sao ông ấy lại làm như vậy?" Hàn Phi nắm chặt con dao tái sinh, hắn không an ủi Bạch Tư Niệm, chỉ nói sự thật với đối phương: "Có lẽ sư phụ nhìn thấy một loại hy vọng nào đó ở chú, ông ấy nghĩ rằng chú có thể thay đổi rất nhiều thứ, có thể cứu được nhiều người hơn."

"Em sao?" Chưa từng có ai nói điều này với Bạch Tư Niệm, đó là lần đầu tiên cậu ta nghĩ về vấn đề này.

"Anh không có hiểu chú như sư phụ của chú, cho nên chú có thể không cần tin tưởng anh, nhưng anh hy vọng chú có thể tin tưởng vào phán đoán của sư phụ mình." Lời từ biệt cuối cùng kết thúc, Hàn Phi xuyên lưỡi dao ấm áp vào ngực sư phụ, nhưng dường như lại chạm vào thứ gì đó.

Cởi bỏ bộ đồng phục bảo vệ của sư phụ Bạch Tư Niệm, Hàn Phi phát hiện bên cạnh có cất giữ một tập đăng ký dày cộp, trên đó có in tên và ảnh của tất cả những người đã khuất, cũng như một số việc họ đã làm.

Ông chủ của công ty bảo vệ không hoàn toàn nói dối, tòa nhà chết chóc coi những quỷ quái trên đường Ích Dân là con mồi, nếu bọn họ không định kì gửi đồ chứa phù hợp đến tòa nhà chết chóc, những người trong tòa nhà chết chóc sẽ ra ngoài tìm kiếm, đến lúc đó sẽ có nhiều người chết và bị thương hơn.

Theo một nghĩa nào đó, họ đã bảo vệ phố Ích Dân, nhưng vẫn chưa đủ tiêu chuẩn để trở thành thần hộ mệnh.

Tập giấy dày cộm gần như thấm máu, cầm rất nhẹ nhưng lại chứa nhiều thứ nặng nề.

Hàn Phi không biết sư phụ của Bạch Tư Niệm đã lưu giữ danh sách này như thế nào, có lẽ ông chỉ không muốn chúng bị lãng quên.

"Tiếp theo, cái này nên giao cho chú rồi." Hàn Phi đưa tập đăng kí cho Bạch Tư Niệm.

Cầm lấy tập đăng kí, Bạch Tư Niệm đặt nó vào trong ngực, cất kĩ bên mình.

Cái tên nhát gan này dường như đã đưa ra một quyết định nào đó, cậu ta vô tình đã bắt đầu thay đổi.

Con dao tái sinh lại đâm vào, lần này không chút ngăn cản, tàn hồn của sư phụ Bạch Tư Niệm đã nhập vào con dao tái sinh, lưỡi dao vốn đã sáng nay càng sáng hơn, lại có thêm một người đi cùng Hàn Phi.

"Dao tái sinh chấp nhận sư phụ của chú, cũng có thể nói sư phụ của chú đã chấp nhận anh rồi."

Hàn Phi thu lại lưỡi dao, đồng thời cuối cùng hắn cũng nhận được lời nhắc nhở của hệ thống.

"Người chơi số 000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công hoàn thành nhiệm vụ ẩn rank F là thần hộ mệnh của phố Ích Dân! Điểm kĩ năng tự do: +2!"

"Mức độ hoàn thành nhiệm vụ ẩn vượt quá 90%! Thêm phần thưởng danh hiệu rank F là Thần hộ mệnh của phố Ích Dân!"

"Thần hộ mệnh của phố Ích Dân, danh hiệu rank F: Từ hôm nay, bạn sẽ là Thần hộ mệnh mới của phố Ích Dân."

"Sau khi đạt được danh hiệu, bạn sẽ có đủ điều kiện để mở các điện thờ trên đường phố Ích Dân! Độ thân thiện của tất cả oán niệm và tiếc nuối trên đường phố Ích Dân sẽ tăng lên gấp ba, mức độ thù địch của tất cả oán niệm và tiếc nuối trên đường phố Ích Dân với bạn sẽ giảm đi, hận ý không thuộc phạm vi này."

"Người chơi số 000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công lên tới level 12! Điểm thuộc tính tự do: +1!"

Sau khi nhận được lời nhắc của hệ thống, Hàn Phi nhận ra rằng nhiệm vụ rank F này không phải là giết Tám Đầu, mà là giải thoát cho tất cả tàn niệm và trở thành thần hộ mệnh chân chính, được họ công nhận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro