Chương 327: Thương nhân oan ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Phi không có thời gian để ý đến Tiểu Phương và anh Hoa, đầu óc hắn chỉ toàn là bóng dáng của quỷ nhảy lầu, hoàn toàn không thể thoát ra được!

"Bình tĩnh! Cô gái nhỏ đã bị đưa ra ngoài, đây là một cơ hội hiếm có, mình phải nắm bắt lấy nó mới được!"

"Đúng vậy! Bình tĩnh! Nếu muốn quỷ nhảy lầu khôi phục lại lý trí, vậy thì phải cố gắng dung hợp lại một số ký ức rải rác của cô ấy với nhau."

"Đầu tiên mình sẽ lên tầng 8 tìm nữ streamer, để cô ấy mặc váy đỏ, để váy đỏ hoàn chỉnh có cơ hội chặn quỷ nhảy lầu."

"Sau khi quỷ nhảy lầu bị chặn, mình cần tìm người mẹ đơn thân và người phụ nữ cầm ống tiêm, con của họ, tiếp theo..."

Tiếng gió rít xuyên vào tai, mùi máu tanh nồng dường như lập tức bao trùm đầu Hàn Phi.

Quỷ nhảy lầu đuổi kịp rồi!

Khác với oán khí, quỷ nhảy lầu toát ra khí chất u ám lạnh lẽo hơn, đó chắc là nỗi hận trong lòng cô ta.

Từ oán đến hận, ở giữa cần vượt qua thứ gì đó, mặc dù quỷ nhảy lầu không trở thành hận ý thực sự, nhưng trên người cô ta đã có dấu vết hận ý.

Hàn Phi còn chưa kịp né tránh, chỉ có thể nhấc cái hộp gỗ lên trên đầu.

"Bùm!"

Mạt cưa bay tứ tung, chiếc hộp đỏ như máu bị cánh tay tàn tạ của quỷ nhảy lầu đập vỡ, bàn tay dính đầy nguyền rủa chết chóc thò vào hộp, nhưng không thể rơi xuống đầu Hàn Phi.

Máu cô đặc lại, một cơn gió đỏ tươi thổi qua hành lang, một chiếc váy đỏ tươi hơn bao giờ hết xuất hiện ở phía bên kia của nguyền rủa chết chóc.

Trong hành lang chật hẹp, hai thế lực va chạm nhau điên cuồng, hận thù cũ và mới đan xen vào nhau.

"Trả lại con cho tôi!"

Nguyền rủa chết chóc trên người quỷ nhảy lầu đã sôi lên, những dòng chữ đen kỳ dị đó dính lại với nhau, phát triển thành hình dạng mới.

Sau khi tia nhân tính cuối cùng bị Hàn Phi mang đi, quỷ nhảy lầu không còn chỉ lặp lại cái chết và sự hủy diệt nữa, lần đầu tiên trong miệng cô ta xuất hiện những lời khác.

Quỷ nhảy lầu, vẫn luôn ngây ngô dại dột, bị Cánh bướm dùng hận ý điều khiển, để có thứ mà nó muốn.

Dưới sự thúc đẩy bởi sự tức giận tột độ, trái tim bị tàn phá của cô ta dường như đang đập trở lại.

Hàn Phi lúc này vẫn chưa biết mình đã gây ra rắc rối lớn như nào, phải biết rằng ngay cả Cánh bướm cũng không dám động vào con của quỷ nhảy lầu, còn chủ động kéo cả nhà ba người kia vào phòng 1244 để quỷ nhảy lầu trút hết hận thù.

Bây giờ thì hay rồi, Hàn Phi trực tiếp lấy đi những thứ quan trọng nhất của quỷ nhảy lầu, cửa phòng 1244 dường như đã bị đập tan. Nếu Cánh bướm còn không đến tòa nhà số 1, nơi này bị quỷ nhảy lầu và Hàn Phi "dỡ bỏ" chỉ là chuyện sớm muộn.

Quỷ nhảy lầu và váy đỏ đều không hoàn chỉnh, nhưng va chạm giữa họ đã đạt đến giới hạn mà tòa nhà số 1 không thể chịu được, trong trường hợp này, người quản lý nhất định sẽ can ngăn, nhưng cho tới bây giờ Hàn Phi vẫn chưa thấy bóng dáng của quản lý đâu cả.

Trên tường xuất hiện những vết nứt màu đỏ như máu, cánh cửa bên cạnh trực tiếp bị xé toạc, giống như tờ giấy.

Váy đỏ một lần nữa tranh thủ thời gian quý báu cho Hàn Phi, hắn bế cô gái nhỏ băng qua hành lang và đi lên lầu từ lối thoát hiểm bên kia.

"Mở cửa! Tôi tìm được con của chị rồi!"

Hàn Phi đang điên cuồng gõ cửa phòng người mẹ đơn thân, nhóc con núp sau cửa thoát hiểm thò đầu ra ngoài, có vẻ kỳ lạ là nó đã trốn rất tốt, đối phương sao có thể nói rằng đã tìm thấy con của người mẹ đơn thân?

"Mở cửa đi!"

Tiếng bước chân vội vã vang lên, người mẹ đơn thân ra mở cửa, trông cô ta có chút sợ hãi.

"Đây là con của chị!" Hàn Phi ôm cô bé bước vào nhà.

"Nhưng con tôi là con trai..." Người mẹ đơn thân còn muốn nói gì nữa, nhưng lúc này cô gái nhỏ trong vòng tay của Hàn Phi đột nhiên đưa tay đặt cạnh khuôn mặt của người mẹ đơn thân, khi ngón tay cô bé chạm vào má, người mẹ không thể nói được câu gì, một giọt nước mắt chợt trào ra trên khóe mắt.

Bản thân cô ta cũng không nhận ra mình đang khóc, rõ ràng không nhớ được gì, rõ ràng trí nhớ hoàn toàn khác, nhưng lại hoàn toàn không thể ngăn được nước mắt.

"Không thể nào, con tôi là con trai mà, đêm nào nó cũng tìm chìa khóa phòng khi người lớn đã ngủ, tôi rất yêu nó, nhưng không hiểu tại sao nó cứ luôn rời bỏ tôi." Người mẹ đơn thân hai tay không ngừng lau nước mắt, nhưng càng lau thì nước mắt lại càng nhiều, bất giác khuôn mặt đã đầm đìa nước mắt lúc nào không biết.

"Kí ức của chị đã bị người ta giở trò, chị chính là Trang Văn! Cô bé này chính là nhân tính của chị! Là vật quý giá nhất của chị!" Tay Hàn Phi nắm lấy bả vai của người mẹ đơn thân, hắn sử dụng Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, lay mạnh vai đối phương: "Đã nhớ ra chưa! Vì con của chị, vì để có thể thực sự tìm thấy con của chị!"

Giọng nói Hàn Phi càng lúc càng lớn, khuôn mặt của người mẹ đơn thân dần trở nên dị thường, da thịt mới xuất hiện nơi nước mắt lướt qua.

Cô ta dường như đang phải chịu đựng những cơn đau không thể tưởng tượng được, cuối cùng cô ta hét lên một tiếng thảm thiết.

"Đừng lừa dối bản thân nữa! Hãy đối mặt với chính mình! Chị đại diện cho tình mẫu tử của Trang Văn! Chị cũng là bộ phận quan trọng nhất, không thể tách rời của cô ấy!"

Toàn bộ phòng khách vang lên giọng nói của Hàn Phi, tóc người mẹ Trang Văn xõa xuống, những thay đổi trong cơ thể dường như đã kết thúc, cũng không toát ra khí tức quá mạnh.

Khi Hàn Phi nghĩ rằng người mẹ đơn thân cũng không có năng lực gì, chuẩn bị cưỡng ép mang cô ta đi thì cửa phòng ngủ bên cạnh mở ra.

Đột nhiên một khuôn mặt tái nhợt xuất hiện từ khe cửa tối tăm, sau đó khuôn mặt đó thay đổi và vặn vẹo như một làn sóng nước, trở thành một tiểu quỷ.

Không qua bao lâu, lại một khuôn mặt khác xuất hiện, tiếp theo khuôn mặt thứ ba, thứ tư..., những tiểu quỷ bắt đầu thay đổi, chen chúc trước cửa phòng ngủ!

Qua bao nhiêu năm như vậy, mỗi tối người mẹ đơn thân đều sẽ đưa một tiểu quỷ về nhà, coi như đứa con đã chết của mình!

Một luồng âm khí ngột ngạt từ trong phòng ngủ phát ra, bàn tay đang nắm lấy vai người mẹ đơn thân của Hàn Phi từ từ buông lỏng: "Vừa rồi có thể tôi hơi bất lịch sự, lời nói có thể hơi thô tục nhưng lý lẽ thì không, chị đại diện cho tình mẫu tử của Trang Văn..."

Còn chưa kịp nói xong, người mẹ đơn thân đã ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đứa con gái nhỏ, môi run run, chậm rãi nói: "Đưa con cho tôi..."

"Tại sao chị cũng nói câu này? Tôi có thể đưa cho chị, nhưng không phải bây giờ!"

Nhìn đám tiểu quỷ trong phòng đó, Hàn Phi dứt khoát ra khỏi phòng, tiếp tục lao lên lầu!

"Đừng đuổi theo! Tôi là đang giúp chị!"

Cửa nhà của người mẹ đơn thân bị các tiểu quỷ mở ra, sau lưng Hàn Phi xuất hiện vô số dấu tay của trẻ con: "Không phải chứ? Ký ức về tình mẫu tử mãnh liệt vậy sao?"

Đến thời gian nghỉ cũng không có, Hàn Phi nghiến răng nghiến lợi chạy lên tầng 18.

Trước khi hắn xuất hiện thì nghe thấy tiếng hít thở đầy bất lực của thương nhân: "Tại sao lại là cậu? Tôi đã chuyển từ lối thoát hiểm bên trái sang lối thoát hiểm bên phải rồi, buổi tối cậu không ngủ à?"

"Tránh ra!"

Hàn Phi gớm ghiếc gầm lên với gã thương nhân, rồi lao thẳng lên tầng 22 mà không thèm quay đầu nhìn lại, người phụ nữ cầm ống tiêm cuối cùng đang ở đó.

Nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Hàn Phi, gã thương nhân khẽ lùi lại một bước, trên mặt mang theo vài phần bất bình: "Cậu hét to như vậy làm gì ... Tôi đã tránh xa cậu rồi còn gì, ai biết được cậu sẽ chạy lung tung như vậy chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro