Chương 333: Giấc mơ dự báo cái chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta cùng vào xem một chút đi? Mọi người chẳng lẽ không tò mò bí mật của người quản lý sao?" Hàn Phi thản nhiên nói, tay cầm con dao đồ tể tái sinh.

"Không được, quá nguy hiểm!" Người phụ nữ váy cưới nói, có thể làm cho quỷ vội vàng đến cướp lời, Hàn Phi cũng được coi là người đầu tiên.

"Thực sự rất nguy hiểm, sao chúng ta không tìm người đi vào dò đường trước?" Hàn Phi từ trong ô vật phẩm lấy ra sợi dây xích thú cưng bị nguyền rủa, nó dính đầy lông động vật, trông rất đáng sợ: "Tôi là bảo vệ của cư xá, có trách nhiệm bảo vệ các chủ hộ ở đây, nhưng chúng ta có thể bắt một 'người' không phải là chủ hộ, dùng dây xích trói lại, sau đó đưa vào."

Lời nói của Hàn Phi không có nhắc tới bà lão áo đen, nhưng bà lão áo đen cảm thấy đối phương đang nói đến mình, nếu như bà ấy nhớ không lầm, vừa rồi Hàn Phi cũng nói chỉ cần bà rời khỏi tòa nhà số 1, thì sau này không phải là chủ hộ của toà nhà nữa.

"Tôi nghĩ là được, nhưng anh là bảo vệ, tại sao lại mang theo dây xích?" Tên điên ngồi xổm bên giường, túm lấy ga trải giường đắp lên người, anh ta là tên điên trong mắt các chủ hộ lệ quỷ, nhưng anh ta không hề ngu ngốc: "Dây xích bình thường ước chừng cũng không có tác dụng gì mấy, tôi đã từng vào tủ quần áo đó, nhưng mới đi vài bước thì thường ngất xỉu một cách kì lạ, chờ đến khi tôi tỉnh lại, thì đã nằm trên giường ngoài tủ quần áo."

"Anh đã từng vào đó?"

"Phòng 1144 thường có nhiều thêm một ít chân tay máu thịt, ban đầu tôi cũng không biết chúng đến từ đâu, mãi cho đến một ngày, khi tôi sợ hãi trốn vào trong tủ quần áo mới phát hiện tủ quần áo liên thông đến một nơi nào đó."

Tên điên cố hết sức nhớ lại: "Tôi khó hình dung ra, cảm giác như có ác mộng trong tủ vậy, chỉ cần ngủ say, là đủ thứ sẽ bò ra khỏi tủ, chúng sẽ nằm trên gối để kiểm tra xem bạn đã ngủ hay chưa, còn lẩn quẩn quanh giường, một số thậm chí còn chui vào chăn. Khi đột nhiên cảm thấy mát lạnh, đừng bật đèn và nhìn vào bên trong chăn, trước đây tôi đã bị dọa sợ chết khiếp."

Lời nói tuy bình thường, nhưng nghĩ kỹ lại cảnh tượng đó, lại khiến người ta nổi da gà.

Tên điên ngồi xếp bằng trên giường, nhìn Hàn Phi và những "người" khác trong phòng, một lúc lâu sau mới đột nhiên nói: "Tủ quần áo trước đây chỉ sau bốn giờ sáng mới được mở ra, nhưng dường như hai ngày nay có vấn đề."

"Anh hãy nghĩ kỹ lại, rốt cuộc nó xuất hiện vấn đề từ khi nào?"

"Có vẻ như vào ngày anh đến làm bảo vệ, cửa tủ không thể đóng hoàn toàn kể từ lúc đó."

Lời nói của tên điên nhắc nhở Hàn Phi điều gì đó, tên điên chính là đường rút lui người quản lý tạo cho mình, còn tủ quần áo là lối đi.

Sau khi Hàn Phi vào trong tòa nhà, cửa lối đi duy trì trạng thái mở bất cứ lúc nào, điều này cho thấy người quản lý tòa nhà chết chóc đã cảm nhận được uy hiếp.

"Ngày mình đến, tiếng ca cũng bước vào tòa nhà chết chóc, người quản lý chắc là cảm thấy áp lực từ nó. Như vậy chuyện mình dẫn dụ tiếng ca đến đây, đúng thật là một bước cờ tuyệt diệu." Tên điên là đường rút lui mà người quản lý tạo cho chính mình, Hàn Phi muốn tìm hiểu rõ môi trường bên trong tủ quần áo, sau đó trốn ở trong tủ quần áo, chặn và giết chết người quản lý bị thương nặng giữa chừng.

Lá gan hắn rất lớn, không sợ bất kỳ người quản lý nào, hắn đến đây, chính là để đổi người quản lý của tòa nhà chết chóc.

Đôi mắt cố ý hay vô tình lạnh lùng nhìn bã lão áo đen, dây xích trong tay Hàn Phi rào rào rung động: "Để ai đi vào trước thì tốt đây?"

"Con át chủ bài của người quản lý tòa nhà chết chóc không chỉ có một, tủ quần áo tương tự trong cư xá cũng không chỉ có một, cho dù cậu có vào cũng không nhất định gặp được người quản lý, còn sẽ bại lộ thân phận, đưa mình vào vòng nguy hiểm." Bà lão áo đen đã biết phải nói chuyện với Hàn Phi như thế nào, người đàn ông trước mắt không sợ nguy hiểm chết chóc, muốn thuyết phục hắn cũng chỉ có thể bày ra sự thật mới được.

"Bà không phải chuẩn bị rời khỏi tòa nhà số 1 hay sao?" Hàn Phi nheo mắt liếc nhìn bà lão áo đen: "Sao lại không đi nữa?"

"Tôi nằm mơ cũng đều muốn rời khỏi tòa nhà chết chóc, nhưng không phải theo cách này." Bà lão áo đen chạm vào hoa văn con bướm trên cổ: "Cậu đã gây ồn áo đến long trời lở đất ở tòa nhà số 1, dù cậu muốn làm nhân viên bảo vệ hay là làm người quản lý tòa nhà, đều có thể. Nhưng chúng tôi thì khác, cậu là một linh hồn hoàn chỉnh, chúng tôi chỉ là chậu hoa để đựng hạt giống thôi."

Hàn Phi cũng không phải loại người không nói đạo lý, thấy bà lão áo đen có nhã ý nói những bí mật trong tòa nhà, hắn bắt đầu kiên nhẫn lắng nghe.

"Tôi sống trong tòa nhà chết chóc đã lâu, nhìn thấy quá nhiều thay đổi. Những điều tôi nói tiếp theo đây, cậu có lẽ không thể tin nổi đâu." Bà lão áo đen cúi người, khẽ thở dài: "Mỗi phòng trong tòa nhà chết chóc đều là một trái tim, trong những căn phòng này giam giữ tất cả ký ức và nỗi đau của cư dân, không phải chúng tôi vào sống trong tòa nhà chết chóc, mà chúng tôi vốn là một phần của tòa nhà chết chóc."

"Người quản lý trước đây của tòa nhà chết chóc là một ông lão, trái tim ông ta như tro nguội, chính trái tim mục nát đó đã hình thành nền tảng của tòa nhà. Sau đó ông ta đi vào sâu trong thành phố và không bao giờ trở lại nữa."

"Khoảng mười năm trước, trong tòa nhà chết chóc xuất hiện một người quản lý mới, không ai biết nó đến từ căn phòng nào, không ai biết trái tim nó được giấu ở đâu, càng không ai có thể hoàn toàn giết chết nó."

"Kể từ đêm đó, các quy tắc của tòa nhà chết chóc đã thay đổi, tất cả trái tim và ký ức đều trở thành đồ chơi cho người quản lý."

"Nó không bao giờ tự tay sát sinh, cũng tuyệt đối không dùng sức mạnh khiến oán niệm hồn phi phách tán, nhưng cậu đừng cho rằng là nó nhân từ. Oán niệm rơi vào tay nó, chỉ ước rằng có thể hồn phi phách tán mà không được." Bà lão áo đen nhớ tới những chuyện đó, trong đáy mắt hiện lên nỗi sợ hãi tột độ, linh hồn không ngừng run lên.

"Vậy bà có biết tại sao nó không sát sinh không?" Hàn Phi cảm thấy hơi kỳ lạ, Cánh bướm trong hiện thực cũng là người như vậy, nó làm chuyện xấu tột độ, nhưng chưa từng để cho tay dính một giọt máu.

"Có một truyền thuyết về người quản lý trong tòa nhà, tôi cũng không rõ có đúng hay không." Bà lão mặc áo đen do dự một lúc rồi mới lên tiếng: "Hận ý cuối cùng trong tòa nhà chết chóc hình như trước khi hồn phi phách tán có để lại lời nhắc nhở, năng lực thiên phú của người quản lý có liên quan đến những giấc mơ, nó nhìn thấy bộ dạng lúc chết của mình như thế nào trong giấc mơ dự đoán tương lai."

"Bộ dạng lúc chết?"

"Đúng vậy, người quản lý nằm mơ thấy mình bị một con dao đâm, con dao đó rất đặc biệt, nó sẽ trở nên sắc bén hơn khi đối mặt với kẻ thù mà bàn tay nhuốm máu."

Khi bà lão áo đen nói câu này, tất cả mọi người trong phòng đều không có phản ứng gì khác thường. Chỉ có điều khác với sự thờ ơ của người khác, Hàn Phi lúc này đã phát động một màn diễn xuất bậc thầy, bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể che giấu được sóng to gió lớn trong lòng.

Con dao mà người quản lý mơ thấy dường như chính là con dao đồ tể tái sinh!

"Người quản lý tòa nhà chết chóc vẫn luôn đi tìm một con dao như vậy, nhưng sau bao nhiêu năm vẫn không thu hoạch được gì." Đôi mắt bà lão áo đen đầy đau thương: "Có lẽ là dự báo trước được cái chết, hành vi của người quản lý ngày càng trở nên khó hiểu. Dần dần, nó bắt đầu làm nhiều điều điên rồ hơn. Nó sử dụng những người dân trong tòa nhà làm phân bón để trồng trọt thứ gì đó. Nó dường như muốn làm ra chính mình, để nó chết thay mình."

Bà lão áo đen khiến Hàn Phi hiểu ra rất nhiều chuyện, một số chuyện tưởng chừng như không liên quan cũng có mối liên hệ với nhau.

Ví dụ, tại sao Cánh bướm tại sao không bao giờ tự mình động thủ sát sinh, hoặc tại sao Nhện một lòng muốn giết Cánh bướm, vì vậy trong Ngõ Súc Sinh mới có vô số dao đồ tể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro