Chương 336: Tung tích của Phong Tử Du

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quái vật? Cô đã nhìn thấy loại quái vật gì ở đây?" Hàn Phi hoàn toàn không tin vào lời nói của người phụ nữ, một bà nội trợ bình thường, rất khó sống trong một tủ đầy quái vật, tuyệt đối không phải chỉ là may mắn mà thôi.

"Những cánh tay dị dạng mà anh gặp phải trước đó là những con quái vật phổ biến nhất ở đây. Chúng giống như côn trùng ký sinh trong tủ quần áo, liên tục lục tung những thứ còn sót lại trong túi quần áo. Chúng dường như có thể moi ký ức của chủ nhân bộ quần áo ra khỏi những món đồ đó, đồng thời coi nó là thực phẩm, tôi gọi chúng là trùng nhiều tay, đôi khi tôi gọi chúng là kẻ nhặt rác."

"Ngoài những kẻ nhặt rác nhặt nhạnh mảnh vỡ ký ức, còn có một số quái vật giống với con người, hoặc chúng vốn là con người, chỉ có điều đã trở nên vô tri vô giác, mất đi ý thức của chính mình, tôi gọi chúng là những kẻ lạc lối."

"Cách đây rất lâu, tôi từng đi theo một kẻ lạc lối trong tủ quần áo, một lúc lâu sau, kẻ lạc lối đó đột nhiên biến mất. Tại nơi nó rời đi, tôi chỉ tìm thấy một bộ quần áo dính máu, bộ quần áo đó và bộ quần áo mà nó từng mặc rất giống nhau."

"Trùng nhiều tay và kẻ lạc lối đều sẽ không chủ động hại chúng ta. Thứ nguy hiểm nhất trong tủ này chính là những loại quái vật khác."

"Có một con quái vật cải trang thành cửa tủ. Khi anh vui mừng và nghĩ rằng anh đã tìm được lối thoát, nhưng vừa mở cửa tủ, bên trong lại là một cái miệng lớn."

"Có một loại quái vật khác giống người, nhưng lại mặc bộ quần áo máu trong tủ. Chúng là những con quái vật nguy hiểm nhất. Chúng sẽ ngụy trang thành quần áo. Khi anh đến gần, chúng sẽ ôm chặt anh và cắn anh."

Tủ quần áo của Cánh bướm dường như tồn tại giữa ác mộng và thực tế, giống như một đường hầm đầy nấm mốc, trong đó vẫn còn những con người và quái vật lạc lối trong cơn ác mộng.

Cái tủ quần áo quỷ dị này cũng có thể liên quan đến năng lực của Cánh bướm. Trong ấn tượng của Hàn Phi, Cánh bướm giỏi nhất là đi vào giấc mơ của ai đó trước, sau đó từ từ ảnh hưởng đến thực tế thông qua giấc mơ.

"Cô có thể sống sót ở nơi này, thật không dễ dàng." Hàn Phi chân thành nói: "Cô còn nhớ mình đã sống ở đây bao lâu không?

"Không có ngày đêm trăng sao, không có bất kì tham chiếu nào, hồi mới đầu tiên tôi có tính thời gian, nhưng đầu óc càng ngày càng hỗn loạn. Bây giờ tôi thậm chí không biết bên ngoài là ngày hay đêm."

"Sau đó làm sao cô sống sót ở đây? Trong tủ này có nước và đồ ăn không?" Hàn Phi nghi ngờ nhìn chằm chằm người phụ nữ. Những gì hắn thể hiện ra chỉ là nghi ngờ của một người bình thường, thật ra trong lòng hắn cũng đã đoán được đại khái rồi, đối phương có lẽ đã chết từ lâu, người phụ nữ trước mặt chỉ là một con quỷ chưa hoàn toàn quên đi quá khứ.

"Nước..." Người phụ nữ im lặng, thật lâu sau, mới ngẩng đầu lên: "Tôi lo lắng sẽ làm cho anh sợ hãi, vốn định qua một thời gian mới nói với anh. Nhưng nếu anh đã chủ động hỏi, vậy thì tôi cũng sẽ không giấu giếm nữa, anh đi theo tôi."

Người phụ nữ nắm chặt con dao gọt hoa quả trong tay, có thể thấy cô ta đang căng thẳng, giống như một thợ săn thiếu kinh nghiệm.

Vết máu trên quần áo xung quanh càng ngày càng dày, sau khi tránh được quái vật cánh tay vài lần, người phụ nữ dẫn Hàn Phi đi về phía chỗ sâu hơn.

Thỉnh thoảng, những âm thanh kỳ lạ văng vẳng bên tai, cảm giác như bộ quần áo của người chết từng mặc đột nhiên cất tiếng nói.

Càng đi về phía trước, nội tâm Hàn Phi càng thêm bất an, quần áo xung quanh hắn đã rỉ máu, một ít máu vẫn còn chảy xuống quần áo, giống như là vừa mới được cởi bỏ từ trên người chết vậy.

Đến gần quần áo, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn.

"Đến rồi, tôi gọi nơi này là nhà ăn."

Đi được nửa tiếng, người phụ nữ dừng lại, nhẹ nhàng cầm bộ quần áo đang chảy máu bên cạnh lên, sau khi xin lỗi quần áo liền đưa vào miệng.

Máu đỏ tươi tràn vào trong cơ thể, đôi mắt người phụ nữ từ từ đỏ lên, cô ta hút xong quay đầu nhìn Hàn Phi.

Miệng cô ta bê bết máu, trên răng vẫn còn lưu lại vết bẩn, trên mặt còn có vết máu, cô ta bây giờ gớm ghiếc như lệ quỷ, khác một trời một vực với vừa rồi.

"Có phải anh nghĩ rằng tôi rất đáng sợ không? Nhưng anh đừng quên rằng trước đây tôi đã từng cứu anh." Người phụ nữ đặt chiếc áo khoác máu trên tay xuống: "Muốn sống sót được ở đây, chỉ có một cách, đầu tiên tôi cũng rất kháng cự, nhưng không có lựa chọn nào khác. Con trai tôi có thể đang bị lệ quỷ sử dụng làm người chơi, chỉ cần tôi nghĩ đến điều này, tôi có thể làm bất cứ điều gì."

"Cô là một người mẹ vĩ đại."

"Đừng khen tôi, chờ đến khi anh đói đến một mức độ nhất định, cũng sẽ đưa ra lựa chọn này, bởi vì đây là con đường duy nhất." Sau khi người phụ nữ uống máu trên quần áo, mạch máu của cô ta bắt đầu phồng lên và sắc mặt trở nên nhợt nhạt hơn, mỗi khi cô ta nói, trong miệng lại xuất hiện hai giọng nói cùng lúc, nhưng giọng nói kia rất yếu ớt.

Bây giờ Hàn Phi đã biết tại sao giọng nói của người phụ lại kì quái như vậy rồi, vì để sống ở đây không biết cô ta đã uống bao nhiêu máu trên quần áo của người chết.

"Ngoài tôi ra, cô còn gặp ai ở đây nữa không?"

"Có, nhưng hầu hết đều đang trên bờ vực của sự điên loạn. Một số đã trở thành kẻ lạc lối, chắc rằng sẽ sớm trở thành quần áo mới và được treo trong tủ thôi." Người phụ nữ nhìn làn da đang dần đỏ lên vì máu mà cô ta vừa uống : "Thật ra tôi cứu anh còn vì một lý do khác."

"Lý do gì?"

"Tôi cảm thấy mình sắp không thể chịu đựng được nữa rồi. Giả sử nếu tôi trở thành một bộ quần áo trong tủ, tôi hy vọng anh có thể mang tôi theo với, với tiền đề bảo đảm chính mình phải còn sống sót, sau đó giúp tôi tìm con." Người phụ nữ không ép buộc Hàn Phi, dùng giọng điệu thương lượng: "Lúc nó biến mất, mặc một bộ đồ ngủ hình con gấu, nếu như nó còn sống, hi vọng anh có thể giúp đỡ chăm sóc nó. Nếu như nó cũng trở thành quần áo, vậy anh hãy để tôi và nó cạnh nhau, được không?"

"Đừng bi quan như vậy, có lẽ chúng ta có thể tìm được nó, sau đó mang theo nó rời đi."

"Chỉ mong như vậy." Người phụ nữ tưởng rằng Hàn Phi đang an ủi mình, nên không để tâm đến lời nói của hắn.

"Tôi nói nghiêm túc đấy." Hàn Phi đang định hỏi thêm thông tin, người phụ nữ đột nhiên ra hiệu bảo hắn cúi người xuống.

Áo máu ở đằng xa khẽ lay động, một lát sau, xuất hiện một người đàn ông tóc tai lưa thưa khoảng bốn mươi tuổi.

Anh ta không phát hiện ra Hàn Phi và người phụ nữ, ngồi xổm trên mặt đất, dịch chuyển thân thể từng chút một.

"Đây rốt cuộc là đâu?!" Toàn bộ khuôn mặt của người đàn ông trung niên đều biến sắc vì sợ hãi, tâm thần rất không ổn định dường như sắp suy sụp.

Không dám cầu cứu, vì sợ thu hút quái vật, chỉ có thể một mình chậm rãi dịch chuyển cơ thể.

Người đàn ông trung niên lại trườn về phía trước, trước mặt vẫn còn quần áo đẫm máu, hiện tại mắt anh ta nhìn cái gì cũng đều là màu đỏ, sắc mặt rất xấu.

"Tại sao lại như vậy?"

Tâm trạng của người đàn ông dần trở nên bất ổn, trước khi hoàn toàn suy sụp, Hàn Phi và người phụ nữ bước ra khỏi nơi ẩn náu.

"Đừng kích động, tất cả chúng tôi đều bị mắc kẹt trong tủ quần áo này giống như anh..."

"Hai người đừng có qua đây! Đứng ở đó nói đi!" Người đàn ông trung niên nhìn thấy vết máu chưa lau sạch trên mặt người phụ nữ và con dao gọt hoa quả trên tay, anh ta liên tưởng đến chuyện chẳng lành.

"Tốt hơn hết anh nên nhỏ giọng đi, nếu thu hút quái vật đến đây, anh có chắc mình chạy nhanh hơn hai chúng tôi không?" Hàn Phi có bề dày kinh nghiệm thực tế về tâm lý học, trước khi anh ta xuất hiện đã thu dao tái sinh lại.

Giơ hai tay lên, chậm rãi đến gần, Hàn Phi hết sức chân thành đi tới bên người đàn ông trung niên: "Nhìn anh thế này, hình như mới vào trong tủ chưa được bao lâu?"

"Tôi không biết chính xác thời gian, có thể là mười mấy tiếng? Tôi vẫn luôn ở tại chỗ cũ, sau đó phát hiện có quái vật mới dần dần di chuyển." Người đàn ông trung niên vô cùng bất an. Giọng nói của Hàn Phi mang lại cho anh ta một chút cảm giác yên tâm.

"Có thể nói cho tôi biết làm thế nào anh vào trong tủ này không?"

"Tôi cũng không biết nữa!" Người đàn ông trung niên nắm lấy mái tóc vốn đã mỏng của mình: "Nhà hàng xóm trên tầng nửa đêm bỗng có tiếng đập thình thịch, ồn ào đến mức tôi không ngủ được nên tôi muốn lên xem thử, kết quả phát hiện hóa ra nhà anh ta không khóa cửa."

"Anh đã đi vào rồi? Sao không gọi?"

"Tôi rất tức giận và không nghĩ ngợi gì nhiều. Tôi vào phòng thì không thấy ai bên trong. Thấy lạ, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng động từ phòng ngủ nên mở cửa ra xem."

"Anh nhìn thấy trong tủ quần áo có người sao?"

"Tôi thấy người thuê nhà nằm trên giường và ngủ rất say. Tôi tưởng anh ta đang giả vờ ngủ, tôi bước đến định đánh thức anh ta, nhưng khi tôi chạm vào mặt anh ta, tôi phát hiện có điều gì đó không ổn." Người đàn ông trung niên vô cùng hối hận. Nhưng bây giờ đã quá muộn để nói bất cứ điều gì: "Mặt anh ta rất lạnh, giống như thịt lợn vừa lấy ra khỏi ngăn mát của tủ lạnh vậy."

"Da thịt lạnh, có nghĩa là anh ta đã chết được một lúc. Có vẻ như anh ta không tạo ra tiếng đập trên tầng. Chắc hẳn có những người khác trong phòng. Người đó có khả năng là hung thủ." Hàn Phi bình tĩnh phân tích.

"Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng đến khi tôi muốn bỏ chạy, thân thể không tự chủ được, đầu óc choáng váng, cho đến khi mở mắt ra lần nữa phát hiện mình đã xuất hiện ở nơi này." Vẻ mặt người đàn ông trung niên chua xót: "Cổ phiếu tôi mua vừa được lấy ra ngày hôm qua, tôi còn cho rằng vận may của mình đã đến, thật không ngờ đến đó lại là ánh sáng loé lên cuối cùng."

"Kẻ sát nhân nhốt anh vào trong tủ quần áo, hắn thực sự muốn xử lý chính là hàng xóm của anh. Anh đến chỉ là một sự tình cờ. Anh có thể kể cho tôi nghe về hàng xóm của anh được không?" Hàn Phi thấy lạ. Người đàn ông trung niên có vẻ như mới bị lôi vào tủ quần áo mấy ngày hôm nay. Về mặt thời gian, những ngày này, Cánh bướm đang phải đối mặt với sự truy lùng gắt gao hơn của cảnh sát, lại còn phải liên tục tìm kiếm những sơ hở của Hoàng Doanh, vì vậy sẽ không tùy tiện ra tay.

"Hàng xóm của tôi là một người rất kỳ lạ, đã là hàng xóm mấy năm rồi, nhưng chúng tôi nói chuyện không quá ba câu. Tính cách anh ta quái gở, ăn cơm cũng phải chọn lúc đêm khuya yên tĩnh, tôi nghe người trong cư xá nói rằng anh ta từng làm ở công ty lớn, sau đó hình như gặp phải đả kích gì đó, nên trở nên chán nản, sa sút."

"Làm việc ở công ty lớn?" Hàn Phi nheo mắt: "Anh có biết tên của anh ta không?"

"Anh ta tên là Phong Tử Du, trong khoảng thời gian gần đây anh ta càng ngày càng trở nên bất thường hơn. Mỗi ngày đều thần thần bí bí, có cảm giác như đang sống trong một thế giới tưởng tượng của riêng mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro