Chương 338: Đại Nghiệt phấn khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi có được nghề nghiệp bảo vệ tòa nhà chết chóc, đây là lần đầu tiên Hàn Phi chạy hết tốc lực, dường như có thứ gì đó dồn vào chân hắn, càng cảm thấy tuyệt vọng lại chạy càng nhanh, mà chạy càng nhanh, nội tâm xuất hiện tuyệt vọng lại càng lớn.

"Tác dụng phụ của nghề nghiệp bảo vệ này cũng lớn thật, không coi đó là nghề nghiệp chính xem ra là quyết định đúng đắn."

Kéo một người trưởng thành, tốc độ của Hàn Phi không hề yếu đi một chút nào, mà trực tiếp vượt qua người phụ nữ.

Hắn dùng hết sức chạy như điên, chỉ có khổ người đàn ông trung niên, bị kéo trên mặt đất, mặt tiếp xúc với vô số quần áo máu, miệng cũng bê bết vết máu.

"Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp, quái vật áo đỏ có điểm yếu gì không?" Hàn Phi hét lên với người phụ nữ, nhưng đối phương không đáp lại, chỉ cắn chặt răng chạy như điên đã làm cạn kiệt sức lực của người phụ nữ.

Lắng nghe kỹ thì trong miệng của con quái vật áo đỏ luôn phát ra âm thanh gì đó, nó lớn lên cùng với quần áo, miệng được quấn bằng dải vải, khi nó nói sẽ lộ ra một cái miệng màu đen.

"Tôi, là, các người... cứu, cứu tôi." Một giọng nói khàn khàn phát ra từ miệng quái vật áo đỏ, Hàn Phi vừa định quay đầu lại, người phụ nữ chạy phía sau đột nhiên hét lên.

"Đừng nghe nó nói! Bịt tai của anh vào!"

"Mẹ, mẹ ... đau, cổ đau quá."

Người phụ nữ vừa nhắc nhở Hàn Phi thì giọng nói của một đứa trẻ đột nhiên vang lên từ một bộ quần áo bên cạnh, sau khi nghe thấy giọng nói, người phụ nữ đã chậm lại một chút.

Chỉ là lúc mất tập trung này, mắt cá chân của cô ta dường như bị thứ gì đó tóm lấy.

Thân thể ngã về phía trước, người phụ nữ hoảng sợ nhìn xuống đất, một cánh tay mảnh khảnh vươn ra từ bộ quần áo dính máu, trên mặt đất có một cậu bé với cái đầu to nổi lên từ một số quần áo trẻ em dính máu trên mặt đất.

Nó cười khúc khích, hai tay như mọc ra miệng hút, dính chặt vào chân người phụ nữ.

Bộ quần áo trẻ em bê bết máu như ban đỏ ở xương mu bàn chân, bám chặt vào bắp chân của người phụ nữ.

"Mẹ, mẹ đừng đi..."

Người phụ nữ hoàn toàn không biết đứa trẻ đó, cô ta cũng thật dứt khoát, cầm dao gọt hoa quả trên tay đâm ngay xuống bộ quần áo trẻ con đó.

Động tác rất chính xác, cho dù có làm bị thương cả chính mình, cô cũng không quan tâm chút nào.

Chính với sự tàn nhẫn này, cô ta mới có thể tồn tại được đến tận bây giờ. Nói cách khác, để có thể sống sót trong tủ quần áo này, làm sao có thể không có dính máu tươi trên tay?

Dao gọt hoa quả hoàn toàn không thể chọc thủng bộ quần áo trẻ em, thậm chí nếu cắt đứt một đoạn nhỏ, máu sẽ chảy ra nhiều hơn.

Đứa trẻ khóc lóc không chịu buông tha, khi nó cứ thế kéo dài thời gian, một bóng quỷ màu đỏ sẫm xuất hiện sau lưng người phụ nữ.

Máu thịt tan vào trong quần áo, từ từ vỡ ra, mở ra, giống như đôi cánh của thần chết, chuẩn bị ôm lấy người phụ nữ từ phía sau.

"Hãy đến và thử chiếc váy mới này, bạn sẽ thích nó!"

Lời nói lạnh lẽo bay ra khỏi bộ quần áo, quái vật áo máu đó bao phủ người phụ nữ, ôm cô ta vào trong cơ thể của mình!

Máu chặn tầm nhìn của cô ta, tất cả quần áo màu đỏ trong tủ quần áo như đang sống lại, đôi mắt của người phụ nữ đầy tuyệt vọng.

Cô ta gắng sức giãy giụa, nhưng cũng không có hiệu quả gì, áo máu từ từ đóng lại, tầm nhìn của cô ta tiếp tục thu hẹp, dường như sinh mệnh của cô ta đang dần biến mất.

"Mình chết rồi, bọn họ sẽ trốn thoát được, hi vọng người đó có thể giữ lời hứa giúp mình tìm..."

Tinh thần chịu đựng rất lâu đã bắt đầu chùng xuống, toàn thân kiệt quệ, làn da của người phụ nữ không còn mịn màng, những vết sẹo bỏng hung tợn bắt đầu xuất hiện.

Cô ta không để ý đến điều đó, điều cuối cùng trong tâm trí cô ta vẫn là con trai mình, đến chết vẫn không buông được.

"Tái sinh!"

Màu máu khép lại có một vết nứt, bộ quần áo dính máu mà dao gọt hoa quả không làm được gì cũng dễ dàng bị cắt ra.

Người phụ nữ nhìn thấy một cánh tay có họa tiết hình quỷ văn màu máu thò vào trong áo máu, sau đó cô ta bị một lực lượng kéo ra.

Tầm nhìn được khôi phục, người phụ nữ ngã xuống đất nhanh chóng đứng dậy. Sau khi thoát chết, cô ta ngay lập tức nắm bắt cơ hội và nhanh chóng tách khỏi áo máu.

"Tôi dường như rất khắc chế những con quái vật trong tủ quần áo."

Khi Hàn Phi đang vung dao thì tình cờ phát hiện ra điều gì đó.

Khi lưỡi dao cấu thành từ nhân tính chạm vào áo máu, áo máu đầy máu nhớt nhát và ác độc vậy mà lại tan chảy, giống như những dòng sông băng vào đầu mùa xuân bị chiếu xạ bởi ánh nắng mặt trời.

Con quái vật mặc quần áo đẫm máu hoàn toàn không mong muốn chuyện như vậy xảy ra, những sợi tơ màu đỏ như máu hiện ra từ cái miệng đen của nó, khuôn mặt hòa hợp với bộ quần áo đầy kinh ngạc và sợ hãi.

"Tái sinh lấy nhân tính làm lưỡi dao, tất cả những con quái vật trong tủ quần áo của Cánh bướm dường như không thể đối mặt với nhân tính."

"Trong mắt Cánh bướm, nhân tính chỉ là đồ chơi và công cụ, chắc là nó sẽ không nghĩ được đến, có một ngày nhân tính trong sáng nhất sẽ biến thành một con dao sắc nhọn, còn sắc hơn cả hận ý và thù hằn!"

Lợi dụng sự kinh ngạc của con quái vật máu me, Hàn Phi lao lên, định không cho đối phương rời đi, càng ít "người" biết về bí mật của con dao càng tốt.

"Cửu Mệnh!"

Kích hoạt quỷ văn trên người, Hàn Phi lấy ra người giấy màu máu là chỗ dựa cuối cùng, hắn đã sẵn sàng dốc toàn lực.

Mặc dù dao tái sinh sắc bén nhưng Hàn Phi cũng chỉ là một người bình thường, thân thể chỉ mới level 13, còn rất yếu ớt, dễ bị thương.

Vì vậy mỗi khi đánh nhau, hắn đều như đang nhảy múa trên sợi dây thép, nếu không làm người khác trọng thương, thì chính là mình bị người khác làm trọng thương.

Trong tủ quần áo có một số dụng cụ thông dụng trong cuộc sống, cũng như dao gọt hoa quả, dao làm bếp, nhưng những con dao đó không thể làm bị thương con quái vật áo máu chút nào, chúng chính là những kẻ săn mồi trong tủ.

Con quái vật áo máu cảm nhận được mối đe dọa từ Hàn Phi, nó thấy rằng có một khí tức mạnh mẽ của nguyền rủa trên cơ thể của Hàn Phi.

Nó có chút bất an, phản ứng đầu tiên của nó là chạy trốn.

Trong tủ treo đầy quần áo máu, để tìm thấy bộ quần áo máu đó là rất khó, nhưng Hàn Phi vừa hay lại có thiên phú trốn tìm, óc quan sát và trí nhớ cực kỳ xuất sắc, hắn nhớ được tất cả chi tiết của con quái vật, chỉ đuổi theo nó.

Thiên phú tuần tra của bảo vệ tòa nhà chết chóc lại phát huy tác dụng, Hàn Phi nhét một tờ giấy vào túi người phụ nữ, đuổi theo không thèm quay đầu nhìn lại.

Hắn như cá mập ngửi thấy mùi máu, cắn chặt đối phương không buông tha.

"Này! Đừng đuổi nữa!"

Người phụ nữ muốn ngăn cản Hàn Phi, nhưng rất nhanh hắn đã biến mất.

Nhìn quần áo máu me dày đặc xung quanh, người phụ nữ ngồi xổm bên người đàn ông trung niên, niềm vui sướng vừa mới biến mất. Cô ta biết rất rõ rằng ở nơi này sau khi xa cách sẽ vô cùng khó đoàn tụ.

"Sao anh ta bốc đồng vậy!"

Người phụ nữ dừng lại tại chỗ, cô ta cảm thấy Hàn Phi là người rất đáng tin cậy, còn người chú sống dở chết dở bên cạnh hoàn toàn chỉ là gánh nặng.

"Cậu ta đâu rồi?" Suy nghĩ của người đàn ông trung niên cũng như người phụ nữ, Hàn Phi đi rồi, anh ta cảm thấy hi vọng vừa mới bùng lên lập tức bị dập tắt.

"Tôi không biết, chúng ta ở đây đợi trước." Người phụ nữ cẩn thận chú ý xung quanh, hơn mười phút, quần áo ở phía xa động đậy nhẹ, khi cô ta đang cảnh giác cao độ, Hàn Phi cầm cái áo máu bước ra ngoài.

Đồng phục bảo vệ đã ướt đẫm máu, Hàn Phi không hề bị thương gì.

"Con quái vật áo máu đâu?"

"Bản thể của nó chính là bộ quần áo này."

"Anh giết chết nó rồi?" Cả người phụ nữ và người đàn ông trung niên đều nhìn Hàn Phi với vẻ mặt hoài nghi, một người bảo vệ tầm thường ngoại trừ trông hơi đẹp trai, vậy mà lại có thể giết chết con quái vật áo máu.

"Tôi chỉ hỗ trợ thôi, thực sự động thủ không phải tôi." Hàn Phi từ trong túi người phụ nữ lấy ra mảnh giấy, mảnh giấy là một bộ phận trên cơ thể của người giấy màu máu, cũng vì mảnh giấy này mà hắn mới có thể tìm đường trở lại thành công.

"Trong tủ quần áo vẫn còn một vài bộ quần áo vẫn còn lưu lại oán hận, những oán hận đó lại chi phối quần áo, bây giờ tôi đã giết chết ý thức của chúng, những quần áo này đã 'sạch sẽ' rồi." Hàn Phi đưa áo máu cho người đàn ông trung niên: "Trên đó vẫn còn sót lại khí tức của quái vật áo máu, anh mặc nó lên có lẽ có thể tăng xác suất sống sót."

Nghe nói có thể tăng thêm xác suất sống sót, người đàn ông trung niên do dự một chút, nhưng vẫn mặc áo máu vào.

"Đi thôi, càng dừng lại ở đây lâu càng nguy hiểm."

Bí mật về dao tái sinh vẫn chưa bị bại lộ, nhưng Hàn Phi đã cảm thấy có nguy cơ.

Đi được một lúc lâu, đám người Hàn Phi cuối cùng cũng tới được chỗ người đàn ông trung niên nói.

Trước mặt là một đống quần áo xếp chồng lên nhau, hết lớp này đến lớp khác, đen xì và bốc mùi.

"Khi tôi tỉnh lại liền nhìn thấy mấy bộ quần áo này, sau đó tôi trốn vào trong đống quần áo, luôn trốn ở đây..." Người đàn ông trung niên mặc áo máu, chỉ cần anh ta không mở miệng nói chuyện, thì trông cũng khá đáng sợ.

Cau mày nhìn chằm chằm đống quần áo đen xì, Hàn Phi thấy so với quần áo dính máu xung quanh, trông giống như đều đã bị hấp thu hết "tinh hoa" và ý thức, hoàn toàn trở thành một "vật chết".

"Nếu như nói người đàn ông trung niên chỉ là 'rác rưởi' vô dụng bị Cánh bướm tiện tay ném trong thông đạo, thì nơi này hẳn là rất gần với thông đạo. Dù sao người bình thường sẽ chọn cái thùng rác gần nhất khi ném 'rác rưởi'." Hàn Phi lặng lẽ bỏ những quần áo được xếp cùng nhau ra, hắn muốn xem trong đống quần áo này có thứ gì được giấu không.

Cả ba người cùng nhau hành động, mất đúng nửa tiếng, họ phát hiện một cánh cửa tủ hé mở nằm sâu trong đống quần áo.

Khi nhìn thấy cánh cửa tủ quần áo, cả ba người đều sững sờ.

"Bộ đồ ngủ họa tiết con gấu..."

"Chiếc áo mà Phong Tử Du đã từng mặc?"

"Đồng phục học sinh của con tôi?!"

Có một bộ quần áo treo trên khe cửa tủ quần áo, cả ba người đều nhìn thấy bộ quần áo đó, nhưng diện mạo của bộ quần áo trong mắt ba người lại hoàn toàn khác nhau!

"Không đúng! Chắc chắn là giả! Bộ quần áo đó chính là bộ quần áo mà chúng ta muốn nhìn thấy nhất trong lòng!" Hàn Phi đã hiểu được mấu chốt, người phụ nữ sửng sốt một hồi sau đó cũng kiềm chế lại đau đớn trong lòng, chỉ có người đàn ông trung niên vừa vào tủ chạy thẳng tới.

"Con tôi cũng chạy vào đây rồi?! Chết tiệt! Ngay cả đứa trẻ cũng không tha!" Người đàn ông trung niên không nghĩ nhiều, khi còn cách tủ quần áo hơn một mét, cánh cửa tủ quần áo mở hé đột nhiên tự mở ra!

Sau cánh cửa tủ không có một bộ quần áo nào cả, chỉ có một cái miệng khổng lồ!

Thứ mà mấy người nhìn thấy vừa rồi không phải là quần áo, mà là một cái lưỡi đỏ tươi.

Mùi hôi thối và xú uế tràn ra từ tủ quần áo, chiếc lưỡi đỏ như máu quấn lấy eo người đàn ông trung niên và trực tiếp nuốt chửng anh ta vào trong tủ.

"Một cái miệng trong tủ?"

Người đàn ông trung niên đã ngây ra rồi, Hàn Phi dứt khoát vung dao chém vào cái lưỡi dài, nhưng khi hắn đến gần, trong tủ quần áo lại thò ra vô số cái lưỡi dính đầy máu nữa, giống như xúc tu của một con mực khổng lồ.

Sức mạnh của đối phương hoàn toàn đè bẹp Hàn Phi, hắn mất thăng bằng ngã xuống tủ quần áo với người đàn ông trung niên.

Ở những kẽ hở giữa hai hàm răng đen có dính những mảnh vụn quần áo, mùi hôi thối sộc vào mũi như mùi lên men của cái chết.

Ngón tay chuyển động, Hàn Phi từ trong ô vật phẩm lấy ra một điếu thuốc, khi đang từ trong túi định tìm bật lửa, người đàn ông trung niên bên cạnh đã ngẩn người ra, vào lúc khủng hoảng và căng thẳng như vậy, hắn vẫn còn muốn hút thuốc?

Hai tay giữ chặt những chiếc răng trên tủ quần áo, người đàn ông trung niên không ngừng khóc lóc, Hàn Phi còn chưa tìm được bật lửa đã bị cái lưỡi kéo vào trong bóng tối.

Toàn thân đau đớn vô cùng, cuối cùng Hàn Phi cũng sờ được bật lửa, hắn ra sức châm lửa, ngẫu nhiên thắp sáng xung quanh.

Ruột của cái miệng tủ quần áo này, dán đầy những hình mặt người, bọn chúng ngây người nhìn Hàn Phi, khi thân thể hắn chạm vào, bọn chúng sẽ há mồm cắn xé thịt hắn.

"Trong tủ quần áo của Cánh bướm đều nuôi những quái vật gì vậy?!"

Ruột càng ngày càng hẹp, thân thể Hàn Phi không ngừng bị chèn ép, hắn không đánh được lửa lên, trên da vết thương càng ngày càng nhiều.

"Chẳng lẽ phải thoát game rồi sao? Nhưng lần sau online, vẫn sẽ phải ở trong tủ quần áo này!"

Chỗ mặt bị cắn bắt đầu đen lại, đó dường như là một loại chất độc linh hồn nào đó.

Người đàn ông trung niên sau khi bị cắn đã bất tỉnh, Hàn Phi tuy bị cắn vài nhát, nhưng vẫn rất tỉnh táo.

"Mặt người đặc biệt tránh đi cánh tay chỗ của Đại Nghiệt, bọn chúng dường như đều bị Cánh bướm giết chết, bản năng vẫn là sợ hãi những thứ liên quan đến bướm."

Bật lửa không bật được, Hàn Phi nghiến răng nghiến lợi bỏ điếu thuốc cuối cùng đi. Hắn chỉnh đốn lại người, đâm thẳng con dao tái sinh vào thành "ruột", sau đó hắn đập thẳng cánh tay nơi Đại Nghiệt ẩn náu vào chỗ vết thương do con dao tái sinh gây ra.

Cánh tay ôm lấy da thịt và mặt người, Hàn Phi ngăn cản thân thể đang bị rơi xuống.

Vách "ruột" bắt đầu vặn vẹo, mặt người đến sát bên người Hàn Phi, vết thương trên da hắn càng thêm nhiều, cùng với lượng HP càng ngày càng giảm, dưới da bắt đầu xuất hiện những dòng chữ đẫm máu.

Những dòng chữ máu đó dường như là một câu chuyện kỳ lạ hoàn chỉnh, nhân vật chính của câu chuyện kỳ lạ đó chính là Hàn Phi.

Có một sức mạnh đặc biệt trong những dòng chữ máu, vận mệnh đã định đang đi chệch sang một hướng khác.

Khi những dòng chữ máu được kích hoạt, cánh tay của Hàn Phi bắt đầu chảy máu, những chiếc gai đâm vào da thịt của hắn mang theo một luồng tai họa cực kỳ đáng sợ, như thể có thứ gì đó muốn tránh thoát trói buộc mà bò ra khỏi hoa văn màu máu.

Sau khi Đại Nghiệt bước vào tòa nhà chết chóc thì biến thành hoa văn máu, về một khía cạnh nào đó, Hàn Phi cũng giống như những cư dân khác của tòa nhà chết chóc, chỉ khác là trên người họ có hoa văn con bướm, còn trên cơ thể hắn thì có hoa văn máu của Đại Nghiệt.

Lúc trước Đại Nghiệt vẫn luôn không có động tĩnh gì, nhưng khi Hàn Phi đang lượn lờ bên bờ vực của tử thần, thì nó phấn khích đến cực hạn, dường như đã bừng tỉnh sau giấc ngủ, nó háo hức muốn đến bên Hàn Phi và đi theo chủ nhân đang sắp chết của mình.

Lượng HP của Hàn Phi càng ít, hoa văn máu trên cánh tay càng biến đổi kịch liệt.

Khi lượng HP giảm đến một giá trị nhất định, thiên phú nghề nghiệp đồ tể nửa đêm của Hàn Phi được kích hoạt, thể lực của hắn gần như tăng gấp đôi, dần dần bắt đầu cảm thấy không còn đau đớn, mắt đỏ lên, một chút thú tính bị kiềm nén được phóng thích ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro