Chương 340: Chiêu hồn trong tòa nhà chết chóc là loại trải nghiệm như thế nào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa tủ quần áo không những bị khóa, mà chỗ khe cửa còn có dán băng dính, dường như những người ở ngoài tủ quần áo đều cảm thấy chiếc tủ là một vật phẩm có điềm gở.

"Bên ngoài tủ quần áo có vẻ là một phòng ngủ rất bình thường, không có máu, không có xác chết, không có những thứ kì lạ, hơi giống... hiện thực."

Ghé sát vào cửa tủ, Hàn Phi nỗ lực điều chỉnh góc nhìn, lúc này tim đập thình thịch.

Dừng lại sau cánh cửa tủ đã lâu, gian phòng ngoài tủ quần áo vẫn rất yên tĩnh, không có người đi vào.

"Bất kể bên ngoài là nơi nào, đã đi đến đây rồi, bắt buộc phải đi ra ngoài xem mới được." Hàn Phi không rời đi một mình, hắn theo đường cũ trở lại, đón người phụ nữ và người đàn ông trung niên xuống.

Khi vừa nghe thấy Hàn Phi nói đã tìm thấy lối ra, người phụ nữ hoàn toàn không tin, thậm chí còn hoài nghi có phải hắn đã bị quỷ ám rồi không, cho đến khi thực sự nhìn thấy cánh cửa tủ bên trong quái vật, cô ta mới biết người đàn ông trước mặt không hề nói dối.

"Hóa ra lối ra ở trong miệng của quái vật, chả trách tôi vẫn luôn không tìm thấy đường ra." Người phụ nữ hồi tưởng lại những chuyện đã gặp phải thời gian này, bàn tay cầm dao gọt hoa quả hơi nhợt nhạt.

"Chỉ cần mở cánh cửa tủ ra chúng ta có thể về nhà rồi sao?" Ngữ khí của người đàn ông trung niên rõ ràng rất hưng phấn, ánh mắt nhìn Hàn Phi đầy cảm kích: "Vợ và con tôi nhất định rất lo lắng! Chúng ta nhanh mở cánh cửa tủ ra đi!"

Người đàn ông nóng lòng nhìn cửa tủ, lần này anh ta thông minh hơn rồi, không lỗ mãng nữa, trước khi hành động dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Hàn Phi.

Nhìn người đàn ông trung niên, Hàn Phi không nhẫn tâm nói với đối phương, toàn bộ những người bị Cánh bướm kéo vào thế giới tầng sâu, đến 90% là đã chết trong hiện thực.

Cho dù bên ngoài cửa tủ thực sự là hiện thực, người đàn ông trung niên cũng chỉ là một đoạn ý thức có thể biến mất bất cứ lúc nào.

"Bên ngoài tủ quần áo có lẽ không phải hiện thực, tủ quần áo thông thường chỉ là lối đi kết nối hai nơi với nhau, trong số vô số những tủ quần áo, có lẽ chỉ có một chiếc tủ mới đưa chúng ta thoát khỏi ác mộng."

Trong lòng Hàn Phi rất rõ, tủ quần áo thực sự kết nối giấc mơ và thế giới tầng sâu, xác suất là nằm bên trong phòng 4444. Bọn họ sau khi đi ra ngoài chỉ cần nhìn số phòng, nếu như không phải là phòng 4444, vậy chứng tỏ đây chỉ là lối đi tủ quần áo thông thường mà thôi.

Đưa dao tái sinh thò qua kẽ hở tủ quần áo, Hàn Phi cứa rách băng dính trên cửa tủ từng chút một, cảnh này nếu như bị người bên ngoài nhìn thấy, chắc sẽ cảm thấy vô cùng kinh khủng.

Khóa trên tủ quần áo rất khó gỡ, Hàn Phi dứt khoát tháo luôn cánh cửa tủ ra.

Ánh đèn màu trắng chiếu lên trên mặt, người đàn ông trung niên ngồi xổm xuống một cách thèm thuồng bên cạnh tủ quần áo, có vẻ như chỉ cần được chiếu sáng, anh ta đã cảm thấy rất hạnh phúc.

Người phụ nữ bên cạnh thì lại tránh ánh sáng một cách vô thức, cô ta đã sống quá lâu trong tủ quần áo màu đỏ, đã có chút không quen với ánh sáng rồi.

"Quay về rồi, cơn ác mộng này cuối cùng cũng kết thúc rồi!" Người đàn ông trung niên xúc động, anh ta mặc chiếc áo máu kinh khủng đó nằm trên mặt đất, đưa tay chạm vào gạch lát nền: "Trốn thoát khỏi miệng cọp, sau này tôi sẽ sống thật tốt, yêu vợ và các con của tôi nhiều hơn."

"Đừng vội quy hoạch tương lai, ác mộng còn chưa kết thúc đâu." Đặt cánh cửa tủ đã tháo ra trở lại vị trí cũ, Hàn Phi bước đến cửa sổ, mở rèm cửa dày cộm lên.

Bầu trời đêm đen không có ánh sáng, không có trăng sao, chỉ có bóng tối không bao giờ dứt.

Sương mù màu đen ngăn cản tầm nhìn, Hàn Phi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phác thảo của ba tòa nhà cao cách đó không xa.

"Đây vẫn ở trong cư xá chết chóc, mình vẫn chưa hề rời khỏi thế giới tầng sâu."

Không biết tại sao, nhưng sau khi xác nhận sự thật này, Hàn Phi thở phào nhẹ nhõm: "Tủ quần áo là lối đi và lối ra vào, mình từ phòng 1144 chạy sang một phòng khác trong cư xá chết chóc thôi."

Ưu tiên hàng đầu bây giờ là xác định vị trí của mình, Hàn Phi đang định bước ra khỏi phòng ngủ thì người phụ nữ, người cuối cùng rời khỏi tủ đột nhiên lên tiếng.

"Các anh xem đây là cái gì?"

Người phụ nữ tìm thấy một bức ảnh đen trắng ở góc sau bên trái tủ quần áo, trong ảnh là một người đàn ông trung niên cao gầy.

Rõ ràng là một bức di ảnh, nhưng người đàn ông trong ảnh lại nở nụ cười rất vui vẻ, gương mặt tràn đầy hạnh phúc. Anh ta ra hiệu về phía ống kính, như thể đã chuẩn bị xong bữa ăn và đang đứng ở cửa chờ vợ con về.

"Tuổi của người chết cảm giác không nhiều bằng tôi." Người hàng xóm đen đủi của Phong Tử Du nói, anh ta cũng đưa cho Hàn Phi xem bức ảnh.

Khoảnh khắc nhìn thấy bức ảnh, ánh mắt Hàn Phi liền thay đổi.

"Trang Nhân?!"

Dù trẻ hơn thực tế rất nhiều nhưng Hàn Phi vẫn nhận ra đối phương trong nháy mắt.

Bức ảnh lưu lại khoảnh khắc hạnh phúc nhất của Trang Nhân, khi đó người nhà của ông ấy vẫn chưa xảy ra tai nạn, ông ấy có một cuộc sống khiến người ta ngưỡng mộ.

"Trang Nhân nói rằng người nhà ông ấy bị giam trong tòa nhà chết chóc. Chẳng lẽ căn phòng này là phòng của người nhà ông ấy?"

"Bên cạnh tủ quần áo." Người phụ nữ chỉ vào góc tủ, nơi đặt một cái chậu than, trong chậu còn có một lượng lớn tro tàn do đốt tiền giấy.

Cảnh tượng trước mắt rất quen thuộc với Hàn Phi, khi hắn làm nhiệm vụ người quản lý ở tầng 9 của cư xá Hạnh Phúc, cũng từng thấy qua chậu than tương tự, chỉ có điều trong chậu là di ảnh của chính mình.

"Mặt sau của bức ảnh còn được viết những thứ khác nữa!" Người đàn ông trung niên thốt lên, lật bức ảnh ra phía sau, bên trên có vẽ một hình người kỳ lạ. Mỗi bộ phận đều được đánh dấu bằng những ký tự cổ phức tạp và những biểu tượng nhuốm máu: "Hai người có thể hiểu những gì được viết trên đó không?"

Hàn Phi lắc đầu, chịu thiệt thòi vì thiếu hiểu biết, để sau này có cuộc sống tốt đẹp hơn, hắn quyết tâm làm việc chăm chỉ và học hỏi thêm nhiều điều nữa.

"Tôi có thể hiểu một chút. Dường như là một loại nghi thức nào đó, có thể chiêu linh hồn của người đã khuất trở về vào một ngày nào đó." Người phụ nữ nhìn bức ảnh hồi lâu, sắc mặt từ từ tái xanh, vô thức rời xa tủ quần áo trong phòng ngủ.

"Sao vậy?"

"Trên bức ảnh đó viết, bước đầu tiên của nghi thức, chính là tháo rời quan tài nơi cất giữ người chết ra, đóng thành đồ đạc người sống cũng có thể sử dụng được, luôn để ở trong nhà, để hơi thở của người sống và người chết hòa vào nhau, không phân bên nọ bên kia." Sắc mặt người phụ nữ càng ngày càng xấu: "Tủ quần áo đối diện giường hình như làm bằng quan tài."

"Nghi thức chiêu hồn sao? Phía sau còn có những bước nào nữa?"

"Sau khi đồ đạc làm bằng quan tài đặt trong nhà lâu, ban đêm có thể nghe thấy tiếng động lạ và tiếng bước chân, lúc này nhất định phải cẩn thận, vì có thể không phải của người nhà, mà là của thứ khác." Người phụ nữ cau mày nhìn bức ảnh, những chữ phía sau quá khó hiểu, lại có vô số ký hiệu kỳ quái xen lẫn vào đó, căn bản nhìn không ra, thậm chí có đoán cũng khó đoán được ý nghĩa.

Có người đã dạy vợ và con gái của Trang Nhân thực hiện chiêu hồn, nhưng thực tế là Trang Nhân không chết mà là vợ và con gái của ông ấy đã chết.

Trong mắt Hàn Phi thoáng hiện lên một chút nghi hoặc, chuyện gì sẽ xảy ra nếu quỷ trong thế giới tầng sâu ngày nào cũng chiêu hồn người sống? Liệu tình trạng suy nhược cơ thể liên tục của Trang Nhân có liên quan gì đến điều này?

Hắn lặng lẽ ghi nhớ hoa văn chữ viết ở mặt sau của bức ảnh, chờ sau khi thoát game, hắn sẽ tìm người đặc biệt để xem qua.

Nếu nghi thức này thực sự hữu ích, lần sau khi chiêu hồn hắn cũng muốn thử xem.

Giả sử có thể chiêu hồn được thứ gì đặc biệt, vậy thì tòa nhà chết chóc chắc chắn sẽ trở nên náo nhiệt hơn.

Chiêu hồn đáng sợ âm tà, đối với Hàn Phi đã trở thành như việc mở chiếc hộp mù. Dù sao thì mặc kệ có chuyện gì xảy ra trong tòa nhà chết chóc, cuối cùng, chính Cánh bướm mới là người "thanh toán hóa đơn".

Tất cả kinh sợ đối với Hàn Phi toàn bộ đều là kinh ngạc, đến lúc đó hắn chỉ cần tìm một góc an toàn thoát game là được rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro