Chương 351: Ba đứa con của ông ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Có một cánh cửa trong tủ quần áo?"

Vết máu đỏ thẫm thấm sâu vào ván gỗ, tựa như vốn dĩ trên vách trong tủ quần áo đã có hoa văn tương tự, Hàn Phi không dám trực tiếp đụng vào, trước tiên dùng điện thoại di động chụp lại tất cả vết máu ở trong tủ quần áo.

Trong quá trình quay chụp, Hàn Phi đã phát hiện ra một điều khác, chính giữa đường viền hình cánh cửa được tạo nên từ vết máu có hình một thần giữ cửa rất nhẹ, trên cơ thể bị khắc hằn lên.

Thần giữ cửa bị thứ gì đó cào vào cổ, Hàn Phi lục tìm khắp tủ quần áo nhưng không thấy đầu thần giữ cửa đâu.

"Thần giữ cửa không đầu ở phòng 4044? Đầu của nó là bị Phó Sinh chặt sao?"

Tủ quần áo trước mặt đã chứng kiến quá khứ và cất giấu bí mật, nếu không phải thật sự không tiện, Hàn Phi rất muốn đem tủ quần áo này về nhà.

Băng ghi hình của Trang Nhân không ghi lại những gì xảy ra trong phòng, nhưng Hàn Phi có lẽ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó dựa trên nhiều điểm dị thường khác nhau tại hiện trường.

"Phó Sinh nói rằng Cánh bướm là quỷ đến từ thế giới tầng sâu, xem ra Cánh bướm thực sự rất có khả năng đến từ thế giới tầng sâu, nhưng bản thể của nó chính xác là gì? Trong đêm hồi hồn liệu nó có lộ ra diện mạo thật sự của mình hay không?"

Đêm hồi hồn mười bốn năm trước, ở Tân Hỗ đã xảy ra nhiều vụ án rất tàn ác, đêm đó có rất nhiều người vô tội đã chết, bọn họ chắc là đều bị Cánh bướm "tế sống".

Nhưng điều khiến Hàn Phi khó hiểu là, chết nhiều người như vậy, Cánh bướm cuối cùng được cái gì? Hay mục đích của nó là gì?

Cau mày trầm tư, Hàn Phi vẫn chưa nghĩ ra câu trả lời thì một tiếng ca rất yếu ớt đột nhiên phát ra từ đâu đó trong tòa nhà.

Nghe thấy tiếng ca, Hàn Phi gần như theo thói quen trốn vào trong góc, lo lắng cầm cây gậy xoay người, khi định mở ô vật phẩm ra thì mới biết đây là trong hiện thực.

"Tòa nhà dân cư đã bị bỏ hoang hơn mười năm. Bây giờ chỉ có mình là người duy nhất trong tòa nhà mới đúng, làm sao có thể đột nhiên có tiếng ca?"

Vì khoảng cách khá xa, nên Hàn Phi cũng không nghe rõ.

Hắn bước ra khỏi cửa và tiến lên cầu thang từng chút một.

Khi hắn lên đến tầng cao nhất, tiếng ca trở nên rõ ràng hơn nhiều.

"Là truyền đến từ đây?"

Có rất nhiều mảnh vỡ chất đống ở hành lang trên tầng cao nhất, trong số đó có vài chiếc hộp đựng đầy sách và quần áo cũ khiến Hàn Phi chú ý.

"Tại sao chỉ còn lại những thứ lộn xộn này?"

Lấy ra một cuốn sách cũ, trong hộp chỉ còn lại ba thứ.

Một chiếc hộp nhạc bị vỡ, một con búp bê gỗ đeo mặt nạ và quần áo trẻ em dính đầy sơn.

Tiếng ca vang lên từ chiếc hộp nhạc bị vỡ, Hàn Phi đã muốn tắt hộp nhạc đi, nhưng khi lật hộp nhạc lại, hắn nhìn thấy một câu viết dưới hộp - Hy vọng mọi người trên thế giới này sẽ nghe thấy tiếng ca của con, cũng hy vọng con có thể rung động nhịp tim của bọn chúng và mang lại cho bọn chúng cảm động và hạnh phúc.

Một câu chúc phúc rất đơn giản mộc mạc, nhưng chữ "bọn chúng" trong đó khiến Hàn Phi có chút khó chịu.

"Mang lại cho bọn chúng cảm động và hạnh phúc? Đó là viết sai? Hay là bọn chúng không phải là người?"

Hàn Phi lại nhặt con búp bê gỗ lên, sau khi cởi bỏ mặt nạ của búp bê gỗ ra, hắn phát hiện đằng sau chiếc mặt nạ có một câu là một ngày nào đó con cũng sẽ trưởng thành, ba hi vọng con có thể xây dựng thiên đường cho bọn chúng, để bọn chúng hiểu được ý nghĩa của hạnh phúc, dạy bọn chúng mỉm cười.

"Tiếng ca không thể nhắc đến của thế giới tầng sâu ở gần cư xá Hạnh Phúc. Con búp bê gỗ đeo mặt nạ này hơi giống con búp bê hình người bị hỏng trên tầng 9 của tòa nhà Block 1 trong cư xá Hạnh Phúc..."

Cuối tùng lật bộ quần áo trẻ em ra, trong các loại sơn Hàn Phi nhìn thấy vài hàng chữ viết là thế giới vốn không có màu sắc, nếu con nhìn thấy bóng tối, thì thế giới là bóng tối, nếu con nhìn thấy màu sắc, thì thế giới tuyệt đẹp. Con là con đầu lòng của ba, ba xin gửi đến con những lời chúc tốt đẹp nhất, chỉ mong sau này con có thể chúc phúc cho những người khác cũng như vậy.

Dòng chữ trên bộ quần áo trẻ em lộ ra thông tin mới, Hàn Phi nhìn chằm chằm câu nói "Con là con đầu lòng của ba".

Người bình thường sẽ chỉ biết thở dài khi nhìn thấy những món đồ xưa cũ này, vì nghĩ rằng đây có thể là món quà của người bố dành cho con mình, trong đó chứa đựng những lời chúc tốt đẹp và kỳ vọng của người bố dành cho con.

Nhưng Hàn Phi thì hoàn toàn khác, hắn là người đứng đầu mới của tòa nhà Block 1 trong cư xá Hạnh Phúc, hắn đã lấy được ba điếu thuốc từ chủ tòa nhà thông qua các nhiệm vụ, biết rằng đối phương tình cờ có ba người con.

"Nếu chủ tòa nhà chính là người quản lý tòa nhà tiền nhiệm, ba người con của ông ấy vừa hay tương ứng với ba di vật này sao? Tiếng ca chẳng lẽ cũng liên quan đến người quản lý tòa nhà tiền nhiệm hay sao?"

Nhìn di vật trong tay, Hàn Phi một mình đứng trong tòa nhà, liếc mắt nhìn trái nhìn phải, xung quanh đều là dấu vết của thời gian.

"Hộp nhạc bị vỡ đột nhiên phát ra âm thanh, chẳng lẽ có người cố ý muốn mình tìm thấy những thứ này à? Nhưng trong tòa nhà chắc không có ai khác."

Ngồi ở trên cầu thang, lòng Hàn Phi từ từ bình tĩnh lại, hắn cảm giác như có một ông già hiền từ đang đứng xung quanh, đối phương ở đầu kia của thời gian đang lặng lẽ nhìn hắn.

"Thông tin mình nắm được còn quá ít." Hàn Phi đứng dậy, vừa định cất ba thứ này đi, điện thoại đột nhiên rung lên, Hoàng Doanh gọi tới.

"Tỉnh chưa?"

"Em còn chưa ngủ, bên anh xảy ra chuyện gì à?"

Sau một cuộc trò chuyện ngắn, Hoàng Doanh đã gửi một đoạn video.

"Cảnh sát lắp camera giám sát trong nhà anh, đã chụp được cảnh tượng này."

Hoàng Doanh trong video đứng dậy khỏi giường vào khoảng 3 giờ 30 phút sáng và mở tủ, dường như anh ấy đang chọn quần áo, nhưng chọn rất lâu cũng không quyết định được mặc gì.

Một lúc sau, Hoàng Doanh ngồi trước bàn trang điểm và bắt đầu trang điểm, sau khi hoàn thành mọi thứ, anh ấy đã tự mặc quần áo rồi vào bếp.

Trong tình huống hoàn toàn không có ý thức của mình, Hoàng Doanh mở bếp lên, bắt đầu nấu cháo và các món ăn kèm đơn giản.

Bốn giờ sáng, Hoàng Doanh đặt hết đồ ăn lên bàn, anh cũng không bật đèn, cứ nhìn vào khoảng không bên cạnh, không ngừng nói gì đó.

Tốc độ nói của anh chậm rãi, giống như một người mẹ đang khuyên nhủ một đứa con trai nghịch ngợm.

Toàn bộ quá trình trông cực kỳ kỳ lạ, thậm chí còn đáng sợ hơn là bị quỷ ám.

Đến gần 4 giờ 30 phút, Hoàng Doanh, người đã trang điểm xong, rời khỏi bàn ăn, anh ấy dường như không nhìn thấy những thứ bên trong nồi và bát, đổ hết mọi thứ đi, bắt đầu dọn dẹp.

Sau khi dọn dẹp vệ sinh xong, mọi thứ phục hồi như cũ, Hoàng Doanh quay lại và di chuyển về phía vị trí của màn hình, để lộ một nụ cười vô cùng xa lạ và rùng rợn.

Anh ấy quay lại phòng ngủ và ngủ tiếp.

Vào lúc 4 giờ 44 phút sáng, Hoàng Doanh thực sự tỉnh dậy, nhìn thấy mình trong gương và không biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

"Nếu cảnh sát không nói với anh điều này, anh sẽ không biết rằng mình thức dậy vào đêm qua, người nấu ăn đó không phải là anh." Giọng điệu của Hoàng Doanh bình tĩnh đến khó tả: "Nó cứ chiếm lấy tâm trí của anh, dường như muốn thay thế anh. Nó đã không còn thỏa mãn khi dày vò anh trong giấc mơ, bắt đầu ảnh hưởng đến anh trong thực tế."

"Anh Hoàng..." Hàn Phi có thể nghe thấy giọng điệu của Hoàng Doanh đang thay đổi, anh ấy không còn như chính mình lúc đầu nữa, trong trường hợp này, Hàn Phi không thể hấp tấp xen vào chuyện của anh ấy được.

"Trí nhớ của anh giống như một bức ảnh mờ nhạt, bây giờ có rất nhiều thứ lẽ ra vốn thuộc về anh, nhưng lại không còn thuộc về anh nữa. Anh có linh cảm rằng có chuyện gì đó thực sự tồi tệ có thể xảy ra vào đêm nay."

"Chuyện gì?"

"Sẽ có người chết." Hoàng Doanh muốn nói điều gì đó, nhưng cửa phòng anh mở ra, giọng điệu của anh ấy từ từ thay đổi, sau vài câu trò chuyện bình thường, anh ấy cúp điện thoại.

"Lúc trước mình đã nhắc Hoàng Doanh, gần đây đừng liên lạc lại với mình. Chúng ta chiến đấu trên hai chiến tuyến, vây lấy Cánh bướm, nhưng hình như anh ấy đã quên mất chuyện đó... Người mà mình nói chuyện vừa rồi có thực sự là Hoàng Doanh không?" Hàn Phi cẩn thận nhớ lại âm thanh mở cửa cuối cùng trên điện thoại, cảm thấy nó không giống như âm thanh tủ quần áo bị mở ra.

Cất đồ vào hộp đựng, Hàn Phi quay lại theo đường cũ.

Trang Nhân đã tắm rửa xong, ông ấy đã lâu không chăm chút cho bản thân.

"Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro