Chương 354: Tiếng ca dùng để chiêu hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tay nhấc chiếc hộp đen đầy ắp, sức mạnh cánh tay của Hàn Phi lần nữa làm cho Trang Nhân giật mình, ông ấy biết rất rõ trọng lượng của chiếc hộp.

"Cậu khỏe vậy?"

"Làm sao cháu có thể trở thành một diễn viên mà không có một chút kỹ năng nào?" Hàn Phi cũng nhận thấy cơ thể mình có sự thay đổi. Lần đầu tiên nhận được hộp đen từ tay ông lão, hắn cần hai tay mới có thể miễn cưỡng ôm được hộp đen lên, bây giờ chỉ cần một tay là có thể nhấc lên rồi, mặc dù vẫn còn hơi khó khăn một chút, nhưng đó đã là một sự thay đổi rất đáng sợ.

"Tới nơi rồi bác phải nghe theo sự sắp xếp của cháu, nhất định phải kiên nhẫn, bác hãy nhớ kĩ, cháu sẽ không bao giờ làm hại bác." Hàn Phi dùng chiếc hộp đen đẩy cửa nhà Trang Nhân ra, cuối cùng Trang Nhân cũng lại bước ra khỏi nhà mình.

Ánh mặt trời chiếu rọi vào hai người bọn họ, Trang Nhân cùng Hàn Phi tận hưởng khoảnh khắc này, nhưng đáng tiếc ánh mặt trời ấm áp nhanh chóng bị mây che phủ.

Hàn Phi đưa Trang Nhân đến chung cư Kim Tuấn sinh sống, là phóng viên giải trí nổi tiếng nhất ở Tân Hỗ, mặc dù Kim Tuấn không sống ở thành phố thông minh, nhưng điều này không có nghĩa là anh ta không thể mua được một ngôi nhà trong thành phố thông minh, chỉ có thể nói là vì đặc thù của nghề nghiệp nên cần phải giữ vẻ bề ngoài khiêm tốn một chút.

Thân phận của Trang Nhân tương đối nhạy cảm, Hàn Phi đã rất thận trọng trên cả đường đi, mãi đến khi Kim Tuấn mở cửa, cả ba bước vào nhà, hắn mới buông trái tim đang treo lơ lửng của mình xuống.

"Hàn Phi, sau khi rời khỏi nhà, tôi luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm mình, cảm giác kỳ quái đó giờ đã biến mất." Trang Nhân hơi bất an: "Tôi là một lão già phế vật rồi, đáng lẽ không có ai chú ý đến mới đúng."

"Hôm nay bác cứ ở đây trước, làm theo những gì cháu nói." Hàn Phi yêu cầu Kim Tuấn cấp cho Trang Nhân một tài khoản trò chơi mới hoàn toàn.

"Cái này là cái gì?"

"Một trò chơi, bác có thể hiểu nó là một loại khác của game tòa nhà chết chóc." Hàn Phi để ông lão vào máy chơi game, tự mình kết nối các đường dây khác nhau, sau nhiều lần kiểm tra, yêu cầu Trang Nhân kích hoạt tài khoản.

Trang Nhân lần đầu tiên tiếp xúc với game nhập vai, làm theo hướng dẫn của Hàn Phi từng chút một, nhưng khi kích hoạt tài khoản, chuông báo động trong máy chơi game đột nhiên vang lên.

Cửa máy chơi game tự động mở ra, Trang Nhân, người đang nằm bên trong, vẻ mặt nghi hoặc: "Chuyện gì vậy?"

"Những người bị bệnh tim nặng và bệnh não không thể chơi "Cuộc sống hoàn hảo", máy chơi game sẽ tự động kiểm tra phát hiện, khi gặp bệnh nhân tương tự, nó sẽ cảnh báo." Kim Tuấn mang theo ba ly đồ uống, mặc dù anh ta là một tay paparazi, những việc làm không được quang mình chính đại, nhưng anh ta rất chính trực, trong lòng luôn ghi nhớ ân nghĩa cứu mạng của Hàn Phi.

"Nhưng tôi hoàn toàn không mắc những bệnh mà cậu đã đề cập! Trái tim và não của tôi đều khỏe mạnh." Trang Nhân sốt ruột, ông ấy đã sẵn sàng để gặp gia đình của mình, kết quả ai ngờ được sẽ xảy ra chuyện này.

"Có lẽ không phải nguyên nhân do mắc bệnh." Hàn Phi đứng ở bên cạnh máy chơi game, nhíu mày: "Lúc bắt đầu trò chơi, có chuyện gì bất thường xảy ra không?"

"Tôi dường như không thể kích hoạt tài khoản, mấy đường dây này dường như không nhận ra ý thức của tôi." Trang Nhân có chút bất lực: "Tôi phải làm sao đây?"

"Bác đã từng đeo thiết bị trị liệu tình cảm do chủ tịch Vĩnh Sinh làm ra, thiết bị đó có thể đã thay đổi điều gì đó sâu trong ý thức của bác." Hàn Phi yêu cầu Trang Nhân thử thêm vài lần nữa, nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại. Trò chơi "Cuộc sống hoàn hảo" từ chối Trang Nhân đăng nhập.

Phát hiện thú vị này cũng khiến Hàn Phi bắt đầu kiểm tra lại Trang Nhân, có lẽ ngay cả bản thân ông ấy cũng không biết chính mình đặc biệt như thế nào.

"Tôi không thể gặp được gia đình của mình sao?" Khi Trang Nhân lúc đầu biết có thể được gặp gia đình của mình, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, còn chủ động nói đùa với Hàn Phi, nhưng khi đăng nhập trò chơi thất bại, cả khuôn mặt ông ấy gục xuống, như thể già đi vài tuổi.

"Cháu còn một phương án thay thế khác, bác ở đây chờ một lát." Hàn Phi lấy điện thoại di động ra gọi cho Lệ Tuyết, muốn hỏi cảnh sát mượn thiết bị phụ trợ tâm lý mới nhất.

Vài tuần trước, Hàn Phi đã triệu hồi Minh Mỹ đến thế giới tầng sâu thông qua thiết bị trị liệu phụ trợ tâm lý do Deep Space Technology phát triển, trừng phạt kẻ đã giết Ứng Nguyệt.

Bây giờ hắn muốn thử dùng phương pháp tương tự, nói không chừng có thể sẽ hiệu quả, dù sao thì thiết bị trị liệu phụ trợ tâm lý có thể được kích hoạt trực tiếp mà không cần xác định thông tin nhận dạng cụ thể.

"Chị Lệ, em có chuyện muốn phiền chị."

"Không phải chúng ta vừa gọi điện thoại sáng nay sao? Em lại tìm được tin gì mới à?" Giọng nói của Lệ Tuyết mang theo chút kinh ngạc.

"Em muốn nhờ chị giúp một việc. Chị có thể cho em mượn một thiết bị trị liệu phụ trợ tâm lý mới nhất của Deep Space Technology không? Đó là thiết bị mà em đã thấy các chị sử dụng trong trại giam trước đây."

"Em muốn thiết bị trị liệu phụ trợ tâm lý làm gì? Em có vấn đề về tâm lý?" Lệ Tuyết sau khi hỏi vài câu vẫn giúp Hàn Phi đề xuất lên lãnh đạo.

Hàn Phi là nhân vật chủ chốt trong việc bắt Cánh bướm, vào thời điểm này, hắn tuyệt đối không được có vấn đề.

"Lệ Tuyết, bọn em ở đây cần gấp, trước khi trời tối chị có thể giúp em xin được không?"

"Lãnh đạo của bọn chị đã đích thân ra mặt giúp em rồi, chắc sẽ không có vấn đề gì."

"Còn một chuyện nữa, em muốn hỏi ý kiến các chị." Hàn Phi từ trong hộp đen lấy ra hộp nhạc: "Cảnh sát các chị có nhân tài kỹ thuật liên quan không, có thể giúp em khôi phục chữ trong bài hát này, còn có ý mà nó muốn truyền đạt nữa không."

Nhấn công tắc của hộp nhạc, một tiếng ca quỷ dị vang lên trong phòng Kim Tuấn.

"Đây là một bài hát trong hộp nhạc."

"Chị nghe không được rõ ràng, hơn nữa đoạn ghi âm rất mơ hồ, nên không thể dùng máy tính phân tích được, nếu không em trực tiếp đến đồn cảnh sát một chuyến đi."

Sau khi nhìn thời gian, Hàn Phi yêu cầu Trang Nhân ở lại nhà Kim Tuấn trước, hắn một mạch chạy đến đồn cảnh sát.

Từ khi thức dậy sau trò chơi đến giờ, Hàn Phi hầu như không được nghỉ ngơi.

Vào đồn cảnh sát, Lệ Tuyết đưa Hàn Phi vào phòng công nghệ, họ thu âm bài hát trong hộp nhạc rồi dùng dữ liệu lớn để so sánh, nhưng mọi người ngạc nhiên, trên mạng không có thông tin gì về bài hát.

"Không phải chứ, chỉ cần nó tồn tại trên mạng đều sẽ để lại dấu vết." Đám người Lệ Tuyết đang định thử các phương pháp khác thì cánh cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

Thầy của Lệ Tuyết và người cảnh sát luôn bảo vệ ông ấy quay trở lại đồn cảnh sát với một thiết bị phụ trợ tâm lý chưa được mở.

"Lần này, tôi phải dày mặt mới mượn lại được, nếu như cậu ta có vấn đề tâm lý, ảnh hưởng đến việc bắt... Hàn Phi? Cậu tới khi nào vậy?" Thầy của Lệ Tuyết đặt đồ vật bên cạnh, ông vừa định chào hỏi Hàn Phi, chợt nghe thấy tiếng ca quỷ dị trong hộp nhạc.

Những tiếng ca mơ hồ được thể hiện bởi hai giọng hát khác nhau, một người phụ nữ và một đứa trẻ, giọng hát của họ đan xen và quấn quít như một nút thắt.

"Các cậu lấy bài hát này ở đâu ra?" Thầy của Lệ Tuyết chăm chú lắng nghe hồi lâu, sắc mặt dần trở nên xa lạ.

"Cháu nhặt được, bác đã nghe bài hát này bao giờ chưa?" Hàn Phi bình tĩnh chuyển hộp nhạc đến trước mặt mình.

"Đây hoàn toàn không phải là một bài hát, các cậu trước hết tắt thiết bị đi." Vẻ mặt của ông lão rất nghiêm túc, dường như ông ấy đã biết điều gì đó.

Tất cả các thiết bị đã được tắt, điều duy nhất còn lại trong phòng là tiếng ca quỷ dị từ hộp nhạc.

"Bài hát đã được thu âm trước, chỉ cần mở hộp nhạc ra sẽ phát, giống hệt như bài hát mười bốn năm trước." Hơi thở của ông lão hoàn toàn khác trước, vẻ nghiêm túc của ông ấy có chút đáng sợ.

"Mười bốn năm trước?"

"Mười bốn năm trước, vào ngày 4 tháng 4, đã xảy ra một thảm kịch ở Tân Hỗ. Một tòa nhà dân cư đã bốc cháy, một giáo viên dạy nhạc và các con của cô ấy bị mắc kẹt. Khi bọn họ được cứu thoát khỏi đám cháy thì đã sắp không qua khỏi. Nhưng sau đó điều mà không ai ngờ tới đã xảy ra, trải qua cấp cứu, đứa bé bị thương nặng hơn vậy mà lại tỉnh dậy sau cơn hôn mê sâu, mẹ của nó thì lại mất dấu hiệu sinh tồn và qua đời hoàn toàn."

"Nhưng điều này thì có liên quan gì đến hộp nhạc?"

"Cậu bé liên tục khóc sau khi tỉnh dậy. Ban đầu, bác sĩ nghĩ là do đau đớn về thể xác, nhưng sau khi hỏi thăm mới biết. Khi hôn mê, đứa trẻ đã có một giấc mơ kinh hoàng, mơ thấy người mẹ hiền từ của mình thay đổi giống như đã trở thành một người khác, không ngừng đánh nó, mắng nó, cố gắng đuổi nó ra khỏi nhà. Cuối cùng khi nó bị mẹ của mình buộc ra khỏi nhà bằng một con dao, thì nó đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê." Ông lão nhớ lại một số chi tiết của vụ án.

"Cảm giác người mẹ đang cứu đứa bé, căn phòng đó có thể tượng trưng cho cái chết. Chỉ khi rời khỏi căn phòng, mới có thể trở về hiện thực." Hàn Phi cảm thấy câu chuyện này có chút cảm động.

"Có lẽ vậy." Ông lão không tin quỷ thần, ông cảm thấy mọi thứ đều là do ý thức tự can thiệp: "Cơ thể cậu bé đã bị thiêu rụi tổn thương diện tích lớn, biến thành một con quái vật. Nó không thể rời khỏi phòng cấp cứu, trong quá trình điều trị tiếp theo, nó không ngừng nói những câu nhớ mẹ, làm cho người ta cảm thấy vô cùng đau lòng."

"Đứa nhỏ này quả thực đáng thương." Lệ Tuyết nói, nhưng Hàn Phi bên cạnh dường như đã nhận ra điều gì đó.

Ông lão đang nói về một vụ án, không phải là một tai nạn ngoài ý muốn.

"Đừng bị vẻ bề ngoài che mắt." Ánh mắt ông lão bình tĩnh không chút dao động: "Sau khi đi sâu vào điều tra, cuối cùng chúng tôi cũng tìm ra nguyên nhân của vụ cháy. Có người cố tình phóng hỏa, và người phóng hỏa chính là đứa bé đó. Không ai biết lý do nó phóng hỏa là gì, có lẽ người duy nhất biết sự thật chính là người mẹ, nhưng đáng tiếc là đối phương đã chết."

"Là đứa bé đã phóng hỏa? Tại sao nó lại làm vậy?"

"Chúng tôi đã tìm thấy bố của đứa bé, đối phương biết rằng con mình vẫn còn sống thì không có một chút vui vẻ nào, anh ta nói rằng đứa bé là một con quái vật, là sao chổi mang đến tai họa. Anh ta đã sớm biết rằng đứa trẻ sẽ giết người, chỉ là không ngờ nó ra tay nhanh như vậy." Lời nói của thầy Lệ Tuyết khiến người ta kinh ngạc: "Đứa bé đó còn rất nhỏ, nhưng tâm trí của nó đã trưởng thành. Chúng tôi không làm phiền nó, làm theo lời của nó và dệt nên một thế giới dối trá cho nó. Khi tiếp xúc càng sâu, chúng tôi càng phát hiện nhiều chuyện kỳ quái hơn."

Ông lão nghe tiếng ca cổ quái trong chiếc hộp nhạc, hít một hơi dài: "Đứa bé nói rằng nó rất nhớ mẹ và muốn tìm di vật của mẹ. Mong nhân viên y tế đến nhà của mình để tìm một hộp nhạc, nó nói đó là thứ mà mẹ nó thích nhất."

"Chúng tôi tìm thấy một chiếc hộp nhạc trong nhà của nó, nhưng qua xác nhận với bố đứa bé, hộp nhạc này hoàn toàn không phải là của mẹ nó."

"Sau đó các nhân viên y tế đưa hộp nhạc cho đứa bé. Ngày nào nó cũng cầm hộp nhạc và nói chuyện với tiếng ca trong hộp, cứ như thể người bên trong hộp mới là mẹ ruột thật sự của mình vậy."

"Sau đó, chuyện quỷ dị hơn đã xảy ra. Đứa bé đó đã hoàn toàn bị điên. Nó thường dùng những lời lẽ ngây thơ nhất để nói những điều đáng sợ nhất, gây đả kích lớn cho người khác."

"Sau khi đứa bé lấy được chiếc hộp nhạc, vết thương của nó cũng trở nên không ổn định, rất nhanh đã qua đời trong một đêm."

"Trong các cuộc điều tra tiếp theo, chúng tôi đã sắp xếp tất cả thông tin, cuối cùng chỉ có thể xác định được hai điểm."

"Khi đứa bé nói chuyện với chính mình, nói ra một cái tên xa lạ - Phó Sinh. Nó muốn giết chết Phó Sinh, nói rằng mọi thứ đều là tội lỗi của Phó Sinh, dựa vào đâu mà bắt nó phải gánh chịu? Nhưng trong số những người mà đứa bé quen biết căn bản không có người nào là Phó Sinh cả."

"Còn có một điểm nữa là, chúng tôi đã phân biệt cẩn thận từng câu trong tiếng ca đó, đại khái suy ra tiếng ca đó dường như dùng để chiêu hồn người chết."

Lời nói của ông lão làm cho Hàn Phi hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại được, hắn thật sự không ngờ từ trong miệng thầy của Lệ Tuyết lại nghe thấy cái tên Phó Sinh, càng không ngờ rằng tiếng ca không thể nhắc đến kia vậy mà lại dùng để chiêu hồn.

"Cảm thấy những người bọn họ chiêu hồn đều rất phiền phức, các bước rất nhiều, tác dụng phụ rất lớn, năng lực này tốn công đến vậy sao?"

Hàn Phi bắt đầu kiểm tra lại năng lực chiêu hồn, thật ra ngoài chiêu hồn, hắn còn đang suy nghĩ nhiều hơn về năng lực thiên phú độc nhất vô nhị của mình - hồi hồn, năng lực này dường như Phó Sinh còn chưa từng thấy qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro