Chương 359: Đứa trẻ bị ác mộng nuôi dưỡng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đêm hồi hồn, Nhiệm vụ chính tuyến rank E: Hôm nay là ngày 4 tháng 4, ngày thứ mười bốn sau khi tòa nhà chết chóc thay đổi người quản lý. Nó đã chờ đợi đêm này suốt mười bốn năm, bây giờ cuối cùng nó đã tìm thấy một cơ thể phù hợp, nó cũng nhìn thấy bóng dáng mơ hồ đó trong tương lai."

"Nhiệm vụ yêu cầu 1: Bây giờ bạn đang sống dở chết dở, bạn phải lấy lại ba hồn ba phách đã mất trước bình minh. Hãy mau chóng tiến hành, có khả năng chúng đã bị chiêu vào một căn phòng trong tòa nhà chết chóc. Chỉ cần có một hồn phách tiêu tán, bạn sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi trò chơi."

"Nhiệm vụ yêu cầu 2: Ngăn cản nghi thức hồi hồn. Nếu nó hồi hồn thành công, bạn sẽ là người đầu tiên bị giết."

"Nhiệm vụ yêu cầu 3: Trong đêm đặc biệt này, ranh giới giữa người chết và người sống sẽ trở nên vô cùng mơ hồ, bạn sẽ ở bên bờ sinh tử, tận mắt chứng kiến cái chết. Hãy tìm càng nhiều người sống càng tốt trong tòa nhà chết chóc trước bình minh."

"Nhắc nhở nhiệm vụ: Vô cùng khó để giết nó, bởi vì sống trong nội tâm người sống thì sẽ không bao giờ chết."

"Chú ý! Sự khác biệt giữa cấp độ người chơi và cấp độ nhiệm vụ là quá lớn! Một lời nhắc nhiệm vụ được bổ sung – Cánh bướm."

"Tôi sinh ra với khả năng đặc biệt là nhìn thấy thế giới trong bóng tối mà không cần phải che mắt."

"Tôi biết mình mang thân hình dị dạng, cũng biết sự chán ghét và ghê tởm của cha mẹ ruột."

"Họ để lại cho tôi từng hoa văn màu đỏ và lớp vảy cứng rắn màu đen, nói rằng điều đó sẽ khiến tôi trở nên thuận mắt và xinh đẹp."

"Ngày qua ngày miêu tả, lúc những bông hoa màu đen nở ra từ đầu sưng tấy, họ đứng trước mặt tôi, thảo luận về việc phải xử lý thi thể của tôi như thế nào."

"Tôi cũng cố gắng lấy lòng họ, giả vờ quên lời nói của đêm đó, nhưng mất trí nhớ đổi lấy sự bỏ rơi. Hóa ra họ muốn phủi sạch quan hệ với tôi."

"Cơ thể bị văng ra khỏi vách đá. Tôi cố gắng hết sức để mở cánh tay rách nát của mình. Thịt và máu vương vãi xung quanh. Tôi liều mạng quay đầu lại, muốn họ nhìn vào đôi cánh mọc ra của tôi."

"Rơi vào đáy của cơn ác mộng, ác mộng và ma quỷ nhìn chằm chằm tôi không nói lời nào, chúng hỏi tại sao tôi không vùng vẫy cầu cứu? Không hiểu sao chúng lại hỏi như vậy?"

"Chẳng lẽ trên thế giới này, không phải mọi đứa trẻ đều giống tôi sao?"

"Từ khi sinh ra đã bị nhốt trong kén, cuối cùng lại mọc ra đôi cánh?"

"Chú ý! Nhiệm vụ này là một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất trong giai đoạn đầu của trò chơi! Người chơi phải cẩn thận!"

Cánh bướm là một con quái vật bị ác mộng nuôi dưỡng. Nó có một linh hồn xấu xí và ngột ngạt, chính vì sự dị dạng của linh hồn và thể xác mà nó đã tự vẽ lên mình những hoa văn lộng lẫy nhất.

Hàn Phi nghe được tiếng nhắc nhở trong đầu thì phân tâm nghe, càng nghe càng cảm thấy kinh ngạc.

Nhắc nhở đầu tiên của nhiệm vụ dường như đưa ra cách để giết chết Cánh bướm, nhắc nhở thứ hai của nhiệm vụ tiết lộ quá khứ của Cánh bướm.

Nghĩ kỹ lại, mỗi câu trong nhắc nhở thứ hai đều chứa đựng rất nhiều thông tin, nhưng giờ phút này căn bản Hàn Phi không có thời gian suy nghĩ kỹ, sự chú ý của hắn hoàn toàn bị một câu khác thu hút.

"Nếu một trong ba linh hồn đã mất bị chết, mình sẽ không bao giờ có thể rời khỏi trò chơi?"

Nếu có thứ gì trên đời này đáng sợ hơn cái chết, thì chính là bị nhốt trong tòa nhà chết chóc vĩnh viễn.

Một phần lớn lý do khiến Hàn Phi có thể duy trì hy vọng trong lòng là hắn có thể thoát game.

Cũng giống như việc đi làm và tan tầm, chỉ cần không đột tử tại vị trí làm việc, có tồi tệ thế nào thì vẫn còn chút hy vọng.

"Mình có thể đảm bảo rằng mình sẽ không đi tìm đường chết, nhưng mình không thể đảm bảo được những linh hồn bị kéo ra khỏi cơ thể sẽ làm gì!" Hàn Phi thật sự không hiểu những linh hồn đó là gì, hắn cũng không cảm thấy thiếu hụt bất cứ thứ gì. Nếu linh hồn là kết tinh của ký ức, thì ba đạo hồn phách bị kéo ra kia đến cùng là ẩn chứa ký ức gì?

"Nhất định phải mau chóng tìm ra ba linh hồn đó!"

Ngay khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu Hàn Phi, sau gáy hắn đột nhiên cảm thấy một sự mát lạnh thẩm thấu xương tủy.

Quay người nhìn lại, con dao chặt đầu sắc bén đang treo ở trước mặt, vừa rồi chỉ cần lùi lại một bước, lưỡi dao sẽ trực tiếp chạm vào da thịt hắn.

Thần giữ cửa không đầu đứng ở bên cạnh Hàn Phi, những cái đầu trên mặt đất đều mở to hai mắt ngó chừng hắn, huyết quang hiện ra không hề báo trước, chui thẳng vào não dọc theo lỗ tai!

"Cảnh báo!"

Hệ thống hình như phát ra cảnh báo trước, Hàn Phi nhất thời không nghe rõ ràng hệ thống phát ra nhắc nhở gì, chỉ cảm thấy cơn đau truyền đến từ lỗ tai, nhất thời bị mất thính giác nên không nghe thấy gì cả.

Hàn Phi ngồi trên mặt đất che lỗ tai, máu từ ngón tay chảy ra.

Chịu đựng đau đớn, Hàn Phi nhìn chăm chú vào thần giữ cửa, trong tay gắt gao cầm dao tái sinh.

Hắn thực sự sợ hãi, so với thần giữ cửa mà nói cũng vô cùng yếu thế, nhưng hắn sẽ không vì chuyện này mà bỏ cuộc.

Cho dù là thần cũng không thể tước bỏ tư cách sinh tồn của một người.

Thần giữ cửa thân thể khẽ run lên, sau đó lui về phía sau mấy bước, dừng ở bên cạnh cửa phòng 4044, cảm giác như là vừa nhớ lại chuyện gì đó rất không tốt.

Những cái đầu người xung quanh Hàn Phi chậm rãi tránh ra, biểu hiện của từng cái đầu rất kỳ quái, trên mặt đều có sự tham lam và do dự, cuối cùng từ từ biến thành một nụ cười.

Từng tơ máu văng ra khỏi tai Hàn Phi, thần giữ cửa dường như đã đạt được điều mình muốn.

Lúc này, chuông gọi hồn của người truy hồn vang lên, nhạc buồn đang ập đến, như thể có thứ gì đó từ trên lầu đi xuống.

Thần giữ cửa ở bên cạnh cửa phòng 4044, sau khi đường tơ máu cuối cùng trở lại thân thể nó, cửa phòng 4044 mở ra một khe hở nhỏ.

Toàn bộ huyết dịch và đầu người trên hành lang tầng 4 đồng thời lao về phía khe hở, cuối cùng chỉ còn lại một cái đầu người trên mặt đất.

Cái đầu kia rất giống với cái đầu của thần giữ cửa trong ấn tượng của Hàn Phi, máu thịt bị chèn ép đến mơ hồ, trông vô cùng đáng sợ.

Sau khi nhìn chằm chằm nhau trong vài giây, thần giữ cửa nhặt chiếc đầu người đẫm máu và đặt nó trên cổ mình.

Toàn bộ tơ máu tuôn ra từ tai Hàn Phi vừa rồi đều chui vào trong đầu người, khuôn mặt máu thịt mơ hồ dần dần có phần giống với Hàn Phi.

Tình huống quỷ dị này khiến Hàn Phi hơi choáng ngợp, hắn đang cân nhắc có nên nhân cơ hội này chạy trốn hay không, nhưng lại nhìn con dao chặt đầu to lớn trong tay thần giữ cửa, cuối cùng cũng gạt bỏ ý định, trước tiên thần giữ cửa có thể để cho hắn chạy xa ba mét rồi lại vung dao.

"Đừng sợ, ta chỉ muốn chắc chắn rằng cậu có gạt ta hay không thôi." Đầu máu thịt mơ hồ đột nhiên mở miệng, như để thể hiện thành ý của mình, thần giữ cửa thu lại con dao trong tay.

"Ông nhìn trộm trí nhớ của tôi?"

"Không phải, vừa rồi khi ta định lướt qua trí nhớ của cậu, ta cảm thấy trên người cậu có một luồng khí tức rất kinh khủng và quen thuộc. Lúc trước chính khí tức này đã cắt đứt đầu của ta, cho nên ta tin tưởng cậu không có nói dối." Thần giữ cửa đỡ lấy cái đầu máu thịt mơ hồ, nhìn vô cùng đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro