Chương 361: Người giấy mượn đường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Những ca từ mơ hồ không rõ trong tiếng ca có liên quan đến việc chiêu hồn, tiếng nhạc thê lương trong tòa nhà chết chóc dường như cũng có liên quan đến việc chiêu hồn, trùng hợp hơn là lại vào đúng đêm hồi hồn, tiếng ca và tiếng nhạc thê lương vang lên cùng lúc trong tòa nhà chết chóc, sự trùng hợp này cũng xuất hiện qua trong tương lai rồi sao?"

Hàn Phi rùng mình khi nghĩ đến kẻ thù của mình có khả năng nhìn trước được tương lai, làm thế nào để đối phó với kẻ thù có thể đoán trước được tương lai đây?

Tiếng nhạc thê lương trong hành lang càng lúc càng đến gần, hắn cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi, thò đầu ra khỏi cầu thang, men theo khe hở giữa cầu thang mà nhìn lên trên.

Đại khái ở tầng 10, những chiếc đèn lồng bằng giấy trắng nhẹ nhàng đung đưa, trên lan can cầu thang rỉ sét là đôi bàn tay người nhợt nhạt trông như được làm từ giấy.

"Người giấy? Người giấy đưa tang?"

Tiếng nhạc thê lương còn cách tầng 4 một khoảng cách, Hàn Phi quyết định nhân cơ hội tiếng nhạc thê lương còn chưa đến, sẽ đến tầng 6 xem xét một chút, nếu như có thể đi vào phòng 4046 thì càng tốt.

Hắn là một người vô cùng quyết đoán, ngay sau khi quyết định liền lập tức hành động, không chút do dự.

"Không thể thoát khỏi trò chơi, xem ra đêm nay không thể ôm bất kì hy vọng may mắn nào, phải chiến đấu với tất cả những gì mình có rồi."

Tiếng nhạc thê lương ngày càng lớn, ngay cả đến cư dân trong tòa nhà lúc này đều đang ẩn nấp trong nhà của mình, Hàn Phi thì lại lên trên chặn đầu, hắn chạy lên tầng 6.

Chạy đua với thời gian, một bước là vài bậc thềm, khi Hàn Phi đến tầng 6, tiếng nhạc thê lương kia đã ở ngay trên đầu hắn, khoảng cách giữa hai bên vô cùng gần.

"Nhanh!"

Một tay mở cửa thoát hiểm ra, trước khi Hàn Phi đi vào hành lang tầng 6, hắn liếc nhìn lên trên đỉnh đầu mình.

Những khuôn mặt trẻ thơ đầy màu sắc thò ra khỏi cầu thang, nhìn Hàn Phi từ trên xuống dưới.

Những khuôn mặt được tô vẽ bị chiếu sáng bởi ánh lửa từ những chiếc đèn lồng, rõ ràng là người giấy, nhưng dường như lại có sinh mệnh của riêng mình.

Bị những người giấy sặc sỡ kia nhìn chằm chằm, Hàn Phi cảm thấy sởn tóc gáy, cũng không nhìn thêm nữa, lập tức chạy vào bên trong cửa thoát hiểm.

"Người giấy! Toàn bộ đều là người giấy! Bọn chúng có chút tương tự với người giấy quản lý của cửa hàng tiện lợi, nhưng lớn hơn nhiều so với quản lý cửa hàng tiện lợi Ích Dân!"

Tiếng nhạc thê lương cách mình quá gần, Hàn Phi căn bản không dám quay đầu lại, hắn muốn chạy đến bên kia hành lang tầng 6, khi vừa đi qua hành lang dài thì phát hiện rất nhiều điểm quỷ dị.

Không biết nó bắt đầu từ khi nào, mỗi cánh cửa trong tòa nhà chết chóc đều đặt một cái bát ngũ cốc màu trắng, tro tàn do đốt tiền giấy vương vãi quanh bát đũa.

Điều quỷ dị hơn nữa là có một số ít hộ gia đình, bọn họ ở trung tâm cửa còn làm một cái thang bằng giấy vàng và dây bện thành, thang treo xuống từ cửa sổ trước cửa, khoác lên cánh cửa, như thể hy vọng rằng những người đến sẽ không đi qua cửa chính mà vào nhà bằng thang giấy.

"Cái thang giấy đó là chuyên dành để cho quỷ sao?" Hàn Phi nhớ trước đây có một ông lão nói rằng, người chết sau 7 ngày sẽ hồi hồn, có những nhà lớn có cửa trước dương khí quá nặng, nên làm thang quỷ để cho người chết tránh cửa trước vào nhà.

Bước nhanh về phía trước, nhưng Hàn Phi cũng không nhìn kỹ, hắn chạy một mạch đến cửa phòng 4064 mới dừng lại.

Lúc này tiếng nhạc thê lương đã vang lên ở giữa tầng 6 và tầng 7, người giấy cũng đang đi về phía này!

Nhìn về phía phòng 4064, trên cánh cửa cũ kĩ có treo thang giấy ố vàng, trong chiếc bát trắng ở cửa chính có rất nhiều hạt gạo đã dính với nhau thành một cục, điều chủ yếu là trên lớp tro tàn trên mặt đất mơ hồ có thể nhìn ra hai cái dấu giày, dường như có người vừa giẫm lên đó.

"Hồn của mình thông qua chiếc thang này đi vào trong phòng à?"

Hàn Phi cầm tay nắm cửa phòng 4064 kéo ra ngoài, cửa phòng không có chút động đậy, nhưng cửa sổ phía trên đầu cánh cửa lại mở ra một khe hở.

"Cửa sổ không khóa?"

Tiếng nhạc thê lương vang lên ở tầng 6, trên cửa sổ kính của cửa thoát hiểm phản chiếu ánh sáng của chiếc đèn lồng giấy màu trắng, trông giống như ma trơi vậy.

Tiếng nhạc thê lương khiến cho người ta dựng tóc gáy tưởng chừng như trùng độc chui vào lỗ tai trực tiếp chui thẳng vào não, có không muốn nghe cũng không được.

Khi tiếng nhạc thê lương bay đến tầng 6, một khuôn mặt được sơn các thể loại màu sắc xuất hiện ở cửa kính của cửa thoát hiểm.

Đôi mắt của người giấy từ từ mở ra, lớp sơn kém chất lượng chạy ngang trán, nhất thời khiến người ta không phân biệt được rõ, đây rốt cuộc là một người mặc chiếc áo khoác bằng giấy, hay là một người giấy bọc lên lớp da người.

"Trong hốc mắt của nó là nhãn cầu của người sống! Vẫn đang chuyển động!"

Loại sợ hãi đó không thể diễn tả được, tốc độ của người giấy quá nhanh, gần như ngay khi Hàn Phi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, khuôn mặt của người giấy đã bắt đầu nhanh chóng tiếp cận trong tầm nhìn của nó.

Bây giờ chạy trốn cũng đã muộn, Hàn Phi nắm lấy khung cửa, dùng hết sức mở cửa sổ phía trên cánh cửa, giống như vong hồn đã mất, không đi cửa chính, từ cửa sổ âm đi vào dương trạch.

Hắn vẫn luôn quản lý thân thể, nhưng không thể đi vào qua cửa sổ trước cửa, khi hắn đang vô cùng lo lắng thì cánh cửa vốn đã khóa trước đó đột nhiên bị mở ra.

Cánh cửa mở ra một khe hở rộng bằng nửa ngón tay, sau cánh cửa là một đứa trẻ rụt rè.

Cậu bé dường như không nhìn thấy người mình đang mong đợi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hàn Phi, sợ tới mức không dám nhúc nhích.

"Ở cửa quá nguy hiểm." Hàn Phi thuận thế đi vào trong nhà, phất tay đóng cửa lại.

Để ngăn đứa trẻ khóc, hắn cũng bịt miệng đứa trẻ lại.

Ngay lúc cánh cửa đóng lại, tiếng nhạc thê lương lọt vào hành lang tầng 6, đội ngũ người giấy đưa tang phóng thẳng qua cửa phòng 4064!

Hàn Phi ôm chặt đứa trẻ sau cánh cửa, hắn nhìn thấy khung cửa sổ âm trên đầu qua tấm gương soi toàn thân ở một bên phòng khách.

Ngoài cửa sổ có vài khuôn mặt quỷ của người giấy nhô ra, nhưng bọn chúng không vào nhà, chỉ ghé sát vào cửa sổ, liếc nhìn liên tục.

Tiếng nhạc thê lương vang lên trước cửa phòng 4064 trong bốn phút, sau đó mới từ từ rời đi.

Chóp mũi ngửi thấy mùi lạ, Hàn Phi nhìn xuống mới phát hiện, đứa trẻ bị mình bịt miệng sợ đến tè ra quần.

Cậu bé không nói nên lời, ánh mắt đầy sợ hãi, chiếc quần dài ướt sũng, bàn tay nhỏ bé co quắp.

"Xin lỗi, anh không có ác ý." Hàn Phi vội vàng buông tay ra, đứa trẻ lập tức lùi về sau.

Nó mới chạy được vài bước đã ngã xuống đất, sau đó vẫn mặc chiếc quần ướt sũng trốn ở bên kia sô pha, nhìn chằm chằm Hàn Phi.

Mặt đứa bé chỉ to bằng bàn tay của người lớn, lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhìn Hàn Phi một hồi lâu mới nói: "Anh không phải bố, bố vẫn chưa trở về, mẹ nói tối nay bố sẽ trở về!

Vốn dĩ đã rất ủy khuất, cộng với sự sợ hãi, đứa trẻ đang cắn môi bắt đầu bật khóc, nó rất hiểu chuyện, đến khóc cũng cố gắng khóc nhỏ tiếng.

"Bố em sẽ về thôi, vừa rồi ở dưới tầng anh đã nhìn thấy ông ấy, ông ấy đang mua quà cho em..." Hàn Phi nhìn vào phòng khách, thấy nhiều loại xe đồ chơi được nhét dưới tủ TV: "Là loại mô hình ô tô mới nhất, là loại có thể biến hình được."

Bố của đứa trẻ hình như đã tặng cho đứa trẻ rất nhiều đồ chơi giống nhau, nghe Hàn Phi nói lời này, đứa trẻ vừa khóc vừa lấy bàn tay nhỏ lau nước mắt: "Anh thật sự nhìn thấy bố rồi à?"

"Đương nhiên, người lớn sẽ không nói dối trẻ con." Cũng không biết có phải là do năng lực bị động của vua trẻ con phát huy tác dụng rồi không, Hàn Phi thấy đứa trẻ đối với mình không chống đối như trước nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro