Chương 365: Tiêu diệt!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vẫn chưa mở được cửa phòng ngủ sao?"

Đây là phòng 4064, chủ nhân của căn hộ nhất định sẽ không ngồi nhìn đứa con của mình bị hại, đây mới là sự tự tin thực sự của Hàn Phi.

Hắn có khả năng trì hoãn thời gian, nhưng thực lực của hắn so với con quái vật đồ đỏ chênh lệch quá xa. Thông thường mà nói, lựa chọn đầu tiên của hắn khi nhìn thấy người truy hồn trong tòa nhà chết chóc chắc chắn là chạy trốn.

Trận chiến đã được thiết lập, Hàn Phi liếc nhìn sang bên cạnh, cánh cửa phòng ngủ nơi mẹ cậu bé ở vẫn đóng chặt, dường như là bị khóa từ bên trong vậy, bất luận cậu bé có dùng sức thế nào cũng không thể nào mở được ra.

"Có thứ gì đó trong phòng ngủ mà không thể để Lai Sinh nhìn thấy à? Bố mẹ nó đang giấu cái gì vậy?"

Quái vật đồ đỏ không cho Hàn Phi thêm thời gian suy nghĩ, con quái vật bám trên trần nhà, nguyền rủa chết chóc đầy mặt giống như côn trùng đang bò lúc nhúc, che đi khuôn mặt nguyên bản của gã, thậm chí trong mắt còn có dòng chữ đen kịt.

Vẫn còn một nửa cái lưỡi trong miệng, máu đỏ chảy ra từ miệng con quái vật, từ trần nhà xuống mặt đất, trong quá trình chỉ hai ba mét, máu đã biến thành cặn đen có mùi thối rữa.

Mục tiêu của quái vật ban đầu dường như không phải là Hàn Phi, mỗi người truy hồn đều có con mồi của riêng mình, con mồi của người đàn ông trước mặt là Lai Sinh.

Nguyền rủa chết chóc đã xé nát da mặt, khuôn mặt của quái vật bị xé thành hai mảnh.

Nửa bên trái vẫn dính vào mặt bình thường, nhưng nửa bên phải đã hoàn toàn biến thành một con quái vật được kết thành từ máu thịt, giống như một con trăn lớn đang cắn về phía Lai Sinh.

Cảnh tượng trước mắt không liên quan gì đến việc chữa trị, đây là lần đầu tiên Lai Sinh nhìn thấy một con quái vật đáng sợ như vậy, cậu bé bất giác gọi tên mẹ mình.

Nhưng chỉ kêu được một tiếng, đứa trẻ đã tự che miệng của mình lại, có vẻ lo lắng rằng mẹ của mình cũng bị tổn thương bởi con quái vật đáng sợ bên ngoài.

Cố gắng vặn tay nắm cửa, cậu bé cố gắng không khóc đập mạnh vào cánh cửa, nó muốn vào phòng và nhắc mẹ nhanh chóng rời đi.

Nó đã mất đi bố, không muốn mất thêm một người thân của mình nữa, ít nhất thì nó cho rằng là như vậy.

"Cửu Mệnh!"

Những đường quỷ văn giống như những vết sẹo màu lục lam, hằn sâu vào máu thịt, con quái vật như mèo vùng vẫy đang gầm rú trong quỷ văn, âm thanh của nó xuyên qua sự trói buộc của quỷ văn, vang vọng trong phòng.

Hàn Phi vẫn chưa thể hoàn toàn mượn được hết sức mạnh của Cửu Mệnh, hắn hiện tại chỉ bị âm khí của Cửu Mệnh quấn lấy, vừa nâng cao phòng ngự, nhưng bản thân hắn cũng bị âm khí nhập thể.

Cơ thể vốn đã bị thương, căn bản không thể chống đỡ được lâu, nếu chủ nhân của phòng 4064 thực sự không muốn can thiệp, vậy hắn sẽ thử cố gắng rời đi cùng Lai Sinh.

Ném người giấy màu máu về phía Lai Sinh, máu thịt biến dạng tách ra từ khuôn mặt của quái vật đồ đỏ đã bị người giấy chặn lại. Lúc này, Hàn Phi mới bắt đầu tập trung đối phó với người truy hồn.

"Tòa nhà chết chóc là một bản đồ rank E, cấp độ người chơi tương ứng là khoảng level 35, liệu mình có thể thực sự chiến đấu với lũ quái vật ở đây không?"

Trong lòng Hàn Phi cũng có một sự không chắc chắn, nhưng sự không chắc chắn này nhanh chóng bị thay thế bởi cảm xúc khác.

Trong các trò chơi khác, người chơi có thể bị dao động và chùn chân trong trận chiến, nhưng trò chơi "Cuộc sống hoàn hảo" hoàn toàn không có phiền não tương tự như thế, bởi vì nó không cho người chơi cơ hội để lựa chọn và bắt đầu lại, đánh không lại thì chạy, chạy không được thì chết, sống lại gì chứ? Quỷ trong tòa nhà chết chóc có thể nuốt chửng hồn của người chơi.

Người giấy và hồn thịt tách ra từ khuôn mặt của con quái vật đồ đỏ đan xen lại với nhau, nửa khuôn mặt còn lại của nó đang nhìn chằm chằm vào Hàn Phi.

Quái vật này xem ra là lần đầu tiên gặp phải linh hồn quỷ dị như vậy, không giống quỷ, cũng không giống người lắm, có thể nhìn thấy chính mình, nhưng là không sợ chính mình chút nào.

Sống lưng khẽ giật, hai viên thịt to lớn phồng lên trên lưng quái vật đồ đỏ, máu thịt tụ lại với nhau, đâm xuyên lưng nó như một hình nón sắc nhọn.

Bộ đồ đỏ bị xé toạc, lộ ra cơ thể đầy nguyền rủa chết chóc.

"Tên này có thể phân ra bao nhiêu thứ nữa?" Mỗi người truy hồn trong tòa nhà chết chóc dường như đều có năng lực khác nhau, Hàn Phi không dám chậm trễ nữa, nhân lúc những chiếc gai thịt trên lưng đối phương chưa đâm ra hết, giơ dao lên phía trước.

Dùng dao không thể rụt rè, đặc biệt là loại dao tượng trưng cho niềm tin và nhân tính, sở dĩ nó cực kỳ sắc bén là vì tất cả những "người" theo Hàn Phi đều tin chắc rằng con dao này có thể chém được những điều bất công và tội ác.

Hàn Phi có vũ khí sắc bén nhất, thứ hắn thiếu là mọi thứ ngoại trừ sức tấn công.

Quái vật đồ đỏ vừa bị cắt đứt lưỡi, nó biết dao trên tay Hàn Phi có thể làm mình bị thương, lúc này Hàn Phi và nó đều có suy nghĩ hoàn toàn giống nhau - không thể để đối phương chạm vào!

Nguyền rủa chết chóc dày đặc tan vào từng kẽ ngón tay, từng ngón tay của quái vật đồ đỏ biến thành móng vuốt, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy hồn sắp bị câu mất rồi.

Khí tức toát ra trên cơ thể của người đàn ông áo máu này hoàn toàn khác với người truy hồn đầu tiên mình gặp phải, tên điên săn linh hồn của mình chỉ cần đưa tay ra chạm vào, linh hồn của mình bị câu mất, người đàn ông đồ đỏ này dường như cần phải nguyền rủa chết chóc hỗ trợ mới có thể sử dụng móng vuốt để câu hồn."

Tất cả các loại bằng chứng cho thấy rằng người truy hồn trước mặt cũng không phải là bất khả chiến bại.

"Tái sinh!"

Hàn Phi đột nhiên tăng tốc, hắn dùng thân thể của một người sống đâm sầm vào quỷ thần, con dao nhân tính trong tay chiếu sáng toàn bộ căn phòng 4064!

Khoảnh khắc đó, cậu bé như nhìn thấy ngọn đuốc sống mà Hàn Phi đã nói với mình, bây giờ Hàn Phi đang đốt lên ngọn lửa của chính mình bằng kí ức, kinh nghiệm và sinh mệnh.

Lưỡi dao chém xuống, mở ra đóng lại, Hàn Phi nhanh chóng thu hẹp khoảng cách với người đàn ông đồ đỏ, từng nhát dao đều nhắm thẳng vào điểm trọng yếu của đối phương.

Người đàn ông với những dòng chữ đen kịt trên mặt nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, thân hình như có thể rã rời bất cứ lúc nào, giống như con thạch sùng nhiều chân chạy trong nhà.

Bức tường trắng như tuyết in đầy dấu tay màu đỏ, gai thịt trên lưng người đàn ông xuyên qua da thịt, giống như xúc tu của một con bạch tuộc trực tiếp quấn quanh cổ Hàn Phi.

Nhảy về phía trước, tốc độ của Hàn Phi tuy đã rất nhanh, nhưng còn kém xa con quái vật kia.

Hắn vừa vặn thoát khỏi bụi gai thịt, chưa kịp đứng dậy khỏi mặt đất, đầu quái vật đột nhiên vặn vẹo 180 độ, treo ngược sau lưng Hàn Phi rồi há mồm ra.

Nguyền rủa chết chóc làm nứt khóe miệng, lộ ra hàm răng nhọn có viết chữ "tử" bên trên, cái lưỡi gãy bắn vào lưng Hàn Phi như một mũi tên sắc nhọn.

Khoảng cách quá gần hoàn toàn không thể né tránh, Hàn Phi cũng trong cái khó ló cái khôn, hắn lấy ra chiếc bình ước nguyện có được ở Học viện tư thục Ích Dân từ trong ô vật phẩm.

Chiếc lưỡi gãy bắn thẳng vào bình ước nguyện, vô số mảnh giấy ghi điều ước của học sinh rơi ra khỏi bình, điều ước trên đó đã biến mất, chỉ còn lại những chữ "tử" gớm ghiếc.

Vô số vết nứt ngay lập tức xuất hiện trên chiếc bình ước nguyện đã cứu Hàn Phi khỏi tai họa, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ chiếc bình. Hồn ma ẩn mình trong bình bị thương nặng, định ẩn núp một thời gian rồi mới trả thù Hàn Phi, không ngờ mình lại càng ngày càng bị thương nặng hơn.

Chiếc bình bẫy lưỡi gãy, người đàn ông đồ đỏ khó có thể phá vỡ nó trong thời gian ngắn, nhưng mục tiêu của gã không phải là Hàn Phi.

Mỗi người truy hồn đều có mục tiêu của riêng mình, thứ gã muốn mang đi tối nay chính là Lai Sinh!

Đòn đánh vừa rồi đã ép Hàn Phi ra, người đàn ông đồ đỏ nhanh chóng bò lên tường chạy về phía cậu bé!

Tốc độ của nó thực sự rất nhanh, Hàn Phi đã đứng dậy ngay tức khắc, chạy tới cửa phòng ngủ, nhưng vẫn là hơi muộn.

Những móng vuốt đầy nguyền rủa đã được giương lên, chúng sắp giáng xuống đầu cậu bé!

"Tránh ra!" Vừa hét, Hàn Phi vừa ném dao tái sinh trong tay, lưỡi dao sắc bén rời khỏi tay hắn dần dần mờ đi, nhưng trước khi tia sáng cuối cùng biến mất, lưỡi dao vẫn nhắm chuẩn đâm vào lòng bàn tay đang nâng lên của người đàn ông đồ đỏ, đóng đinh bàn tay của gã vào tường.

Nguyền rủa chết chóc trên mặt quái vật như nước sôi, cơn đau khiến gã phát điên, trực tiếp xé nát một bàn tay của chính mình.

Ánh sáng con dao dần dần đóng đinh bàn tay của nó vào tường, lúc này nó mới đưa tay kia lên, nguyền rủa chết chóc quấn lấy ngón tay, cậu bé đã sợ đến mức không dám nhúc nhích.

Một đứa trẻ mới vài tuổi, dù trưởng thành đến đâu, nhìn thấy những thứ này đại não cũng sẽ hoàn toàn ngừng suy nghĩ.

Những ngón tay sắc nhọn rỉ máu đen càng lúc càng tiến gần đến mắt cậu bé, khi đầu ngón tay mang vô số tử khí sắp đâm thủng mắt, thân ảnh yêu quái màu đỏ đột nhiên lùi lại một bước.

Cậu bé vốn đã nhắm mắt lại, không cảm thấy đau đớn, nó mở mắt ra lần nữa, cảnh tượng trước mắt sẽ in sâu trong tim nó cả đời.

Hai tay Hàn Phi cầm một sợi xích màu đỏ đầy lông thú, dùng sợi xích này kẹp cổ quái vật màu đỏ, đang dùng sức kéo nó về phía sau!

Một người sống, đang cố gắng chống lại cái lưng của ác quỷ, siết cổ ác quỷ!

"Đừng đứng đó nữa! Trốn đi mau!"

Trên mặt nổi lên gân xanh, nhưng thực lực của Hàn Phi vẫn không bằng quái vật đồ đỏ, hắn hiện tại có thể giãy giụa đã là một kỳ tích rồi.

Quái vật đồ đỏ mọc ra gai linh hồn từ sau lưng và đâm thẳng vào cẳng tay của Hàn Phi, ném hắn qua đỉnh đầu, đập vào cửa phòng ngủ.

Một cánh tay của Hàn Phi bị thương, nhưng lúc này hắn vẫn đang cố gắng gượng dậy, muốn dùng chính tay mình nắm lấy con dao hiện thân của nhân tính.

Tiếng người mơ hồ nghe thấy từ cán dao, dường như họ đang đáp lại tiếng gọi của Hàn Phi.

Lưỡi dao lờ mờ lại sáng lên, nhưng Hàn Phi lúc này vẫn còn cách người đàn ông đồ đỏ quá xa.

Bàn tay nhuốm nguyền rủa chết chóc lại vươn tới đầu Lai Sinh, khi đầu ngón tay mang theo nguyền rủa chết chóc sắp chạm vào tóc cậu bé, cánh cửa phòng ngủ vốn không thể mở được đã mở ra, một cánh tay cũng viết đầy nguyền rủa chết chóc vươn ra từ bên trong, nắm chặt lấy cổ tay của quái vật đồ đỏ!

Năm ngón tay siết chặt, cổ tay của quái vật đồ đỏ đã bị bóp nát ngay lập tức, trong tiếng kêu thảm thiết của gã, một khí tức vô cùng áp chế bay ra khỏi phòng ngủ.

Quay đầu lại nhìn, Lai Sinh phát hiện một bóng người cao lớn vô song đứng ở phía sau nó, phủ đầy nguyền rủa chết chóc, trên người cũng mặc một bộ quần áo màu đỏ, lúc này chỉ còn lại một con mắt duy trì tỉnh táo.

Ngơ ngác nhìn quái vật bước ra khỏi phòng ngủ, Lai Sinh nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, gần như là buột miệng nói ra.

"Bố!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro