Chương 368: Đom đóm và bầu trời đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn trang tìm kiếm trên màn hình điện thoại, Hàn Phi mãi không thể rời mắt, không hiểu sao diễn viên hài kịch trước mặt lại tìm kiếm một thứ như vậy.

Theo quan điểm của hắn, đối phương có tất cả những gì mình muốn có, trở thành một diễn viên hài giỏi, có nhiều tác phẩm yêu thích, sống trong một căn hộ rộng rãi, nơi mình có thể nằm trên chiếc ghế sofa êm ái và mềm mại.

Người đàn ông ở phòng 4094 chính là bản thân lý tưởng của Hàn Phi trong tưởng tượng của hắn, nhưng khi thực sự nhìn thấy đối phương, hắn mới phát hiện đối phương không những không vui, thậm chí còn đã đạt đến mức vô cùng nguy hiểm.

"Tại sao lại như vậy?"

Qua trao đổi ngắn gọn, Hàn Phi có thể thấy nam diễn viên hài là một người tốt bụng và hiền lành, bản thân đêm hôm khuya khoắt ôm đứa trẻ đến gõ cửa, điều đầu tiên đối phương nghĩ đến không phải là những chuyện đen tối, mà cho rằng đứa trẻ bị bệnh và cần được giúp đỡ.

"Anh ta không nên sống thành như vậy, người như thế không nên sống như vậy!" Hàn Phi nhìn thấy hình bóng của chính mình trên người diễn viên hài kịch, trong lòng lặp lại câu nói này, nhiều hơn nữa là không muốn bản thân mình dao động.

Điện thoại trên ghế sô pha đột nhiên rung lên, nhận được tin nhắn mới.

Hàn Phi vô thức chạm vào màn hình, đó là một cuộc trò chuyện riêng tư.

Cân đầu ba não: "Cậu có liên lạc được với Ngạn Tổ không? Tôi đã gửi cho cậu ấy rất nhiều tin nhắn, gọi rất nhiều cuộc gọi, nhưng cậu ấy đều không trả lời tôi."

Cân đầu ba não: "Cậu ấy xóa hết những thứ trên trang cá nhân rồi. Sau khi tôi bấm vào để xem, thì đều trống không."

Cân đầu ba não: "Cậu có đó không? Gần đây sao cậu lặn mất tăm vậy, đừng làm tôi sợ!"

Cái người tên Cân đầu ba não gửi liên tiếp mấy tin nhắn, diễn viên hài kịch còn đang bận rộn trong phòng ngủ giờ mới nghe thấy tiếng rung liền vội vàng đi ra ngoài.

Cầm máy lên, nam thanh niên sau khi đọc tin nhắn xong, lập tức gọi 1 cuộc điện thoại, nhưng đầu bên kia không có ai nghe máy.

Gọi liên tiếp mấy lần, đầu dây bên kia chỉ có âm báo bận, không có ai trả lời, cũng không có người cúp máy, giống như một lỗ đen không nhìn thấy.

"Tại sao không nghe điện thoại? Không phải đã đồng ý rồi sao?"

Vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt của người thanh niên đã hoàn toàn biến mất, Hàn Phi không biết đầu dây điện thoại bên kia là gì của anh ta, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự bồn chồn của người thanh niên.

Mở group chat, sau khi người thanh niên chat riêng với rất nhiều người, cuối cùng mới nhận được một tin nhắn hồi âm.

Sau khi thấy tin nhắn trả lời, anh ta đứng trong phòng khách, giữ nguyên tư thế, bất động và dán mắt vào màn hình.

Thật lâu sau, anh ta không có phản ứng gì cho đến khi Hàn Phi đi tới, nhìn thấy nội dung trên điện thoại.

Một nụ cười gượng gạo theo thói quen nở trên khuôn mặt anh ta, anh ta không giấu nội dung trên điện thoại mà nói với vẻ cô đơn: "Một người bạn của tôi đã đi rồi."

"Đi rồi?"

Người thanh niên liếc nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ: "Đi tới đó."

Nói hai câu này dường như anh ta đã cạn kiệt sức lực, cơ thể vốn đã kiệt quệ ngồi trên sô pha như một cái bao vải sờn rách.

Nâng chiếc chăn mỏng lên, dường như anh ta đang tìm lọ thuốc đặt trong phòng ngủ, nhưng lại như đang dùng thứ này để che đi những ngón tay hơi run của mình.

Điện thoại di động màu đen lại lờ mờ sáng lên, tin nhắn liên tục đến, người thanh niên bấm vào tin nhắn trước mặt Hàn Phi.

Người thanh niên biểu hiện ra hoàn toàn khác với ban nãy, nghiêm túc trả lời từng người một. Cuối cùng, anh ta mở một cuộc trò chuyện nhóm có tên Cư xá Hạnh Phúc, nhìn vào một trong những hình đại diện sẽ không bao giờ sáng nữa, muốn nói điều gì đó, nhưng lại không gõ được.

Cân đầu ba não: "Vừa rồi đã xác nhận, đứa trẻ nhỏ nhất trong nhóm chúng ta đã rời đi cách đây ba giờ. Dữ liệu tài khoản của cậu ấy, như trước đây, sẽ được giao cho Đom Đóm để bảo quản an toàn."

Một ngày rồi sẽ biết ha ha ha: "Ngạn Tổ đi rồi? Anh có chắc chắn không? Anh đã đến bệnh viện để xác nhận chưa! Nó là đứa trẻ vui vẻ cởi mở nhất trong nhóm của chúng ta, bác sĩ cũng nói rằng nó hồi phục rất tốt! Chúng tôi cũng đã hẹn làm việc với các game thủ máy chủ nước ngoài trong lần lên mạng lần sau!"

Như cá uống nước: "Sáng sớm hôm kia đứa nhỏ còn cho tôi xem bài tập mà nó đã làm chăm chỉ, nó rõ ràng là chuẩn bị quay lại đi học."

Nhìn thông tin cuộn trên màn hình, cuối cùng người thanh niên cũng gõ được vài chữ.

Đom Đóm: "Đó là sự thật, tôi đã liên lạc với cha dượng của cậu ấy, nhưng tiếc là đến cuối cùng tôi vẫn không thuyết phục được cha dượng hòa giải với cậu ấy, tôi xin lỗi."

Cân đầu ba não: "Sao lại xin lỗi? Cậu không cần xin lỗi bất kì ai!"

Như cá uống nước: "Mọi người chúng ta đều rất khó chịu, nhưng đừng để tình cảm chiếm giữ bản thân. Mọi người chú ý uống thuốc đúng giờ. Tài khoản của Ngạn Tổ nếu cha dượng cậu ấy thực sự không muốn tiếp nhận, vậy thì chúng ta sẽ làm theo quy tắc, giao cho Đom Đóm đi."

Một ngày rồi sẽ biết ha ha ha: "Vất vả rồi, Đom Đóm."

Một tài khoản và mật khẩu đã được gửi đến điện thoại di động của người thanh niên, anh ta nhìn chằm chằm vào tài khoản một lúc lâu, sau đó bật máy tính và sử dụng tài khoản của đứa trẻ để đăng nhập vào một trò chơi ảo trên mạng xã hội.

Trò chơi này là để phát triển một phong cách tổ chức. Chàng trai trong trò chơi cao, khỏe và trông rất đẹp trai. Chữ ký là phân tổ Tân Hỗ Ngạn Tổ, nhưng trên thực tế, cậu ta gầy nhỏ, thường bị bắt nạt, luôn khép mình, không giỏi giao tiếp với mọi người và xử lý các loại mối quan hệ.

Trang trại do cậu ấy xây dựng đã lâu không được chăm sóc, lần cuối cùng cậu đăng nhập đã cách đây 6 tháng.

Trò chơi này yêu cầu một tài khoản mạng xã hội để đăng nhập. Nó hoàn toàn bị ràng buộc với tài khoản xã hội, ghi lại nhiều dấu vết khác nhau do một người để lại trên internet. Bên trong có phòng chiếu trí nhớ, sách niềm vui, trạm xử lý tâm trạng bi thương, vân vân...

Điều khiển nhân vật đi vào phòng, vật phẩm khắc kim duy nhất trong căn phòng nhỏ của Ngạn Tổ là một khung ảnh cấp độ hiếm khổng lồ có ảnh nhóm trong đó, bên trong phải có đến mười mấy người, mọi người đều là avatar trò chơi, chỉ có điều trong số những avatar này một số đã biến thành màu xám.

Nhìn vào bức ảnh nhóm, người thanh niên từ từ cúi đầu nhìn sang chỗ khác.

Đi tới bên cạnh người thanh niên, Hàn Phi nhẹ vỗ lưng anh ta.

Người thanh niên không thể ngẩng đầu lên được, anh ta dùng hai tay đỡ cái bàn, cố nén sự nghẹn ngào, nói với giọng bình tĩnh hết mức có thể: "Tôi và cậu bé này gặp nhau trong một trò chơi hệ chữa trị, trong nhóm chat Cư xá Hạnh Phúc đó, hầu hết cũng đều là bệnh nhân, vì nhiều lý do khác nhau, chúng tôi đã cùng nhau cổ vũ và gắn bó với nhau, nhưng rất nhiều avatar sẽ không bao giờ sáng trở lại nữa."

"Nhóm đó là anh thành lập à?"

"Nó là do một ông lão đã khuất đưa cho tôi. Tôi bây giờ là người quản lý duy nhất." Người thanh niên là một diễn viên rất giỏi, kiểm soát cảm xúc của mình là kỹ năng cơ bản của một diễn viên. Khi anh ta ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt đã không còn thấy sự quá đau đớn, anh ta cố gắng hết sức để thể hiện mình tỏa nắng, cho dù đã thương tích đầy mình.

Người thanh niên lấy ra một cuốn sổ từ trong ngăn kéo đã khóa, anh ta chậm rãi lật ra, mỗi trang ghi một số tài khoản và mật khẩu khác nhau, anh ta lật chậm rãi, như thể trang giấy mỏng rất nặng.

Sau khi tìm thấy một trang trống, người thanh niên cẩn thận ghi lại số tài khoản và mật khẩu của cậu bé, kiểm tra lại ba lần, sau khi xác nhận là đúng, anh ta đặt cuốn sổ trở lại ngăn kéo.

"Tôi thực sự không ngờ rằng đứa nhỏ sẽ ra đi trước chúng tôi." Người thanh niên ngây người nhìn nhân vật trò chơi ảo của cậu bé, tài khoản ảo của đứa trẻ và tất cả những ký ức không có người nhận nữa, một người sống sờ sờ, cuối cùng chỉ còn lại những thứ này: "Cậu ấy rõ ràng là người vui vẻ và lạc quan nhất nhóm. Mỗi ngày cậu ấy đều động viên mọi người và đăng những thay đổi tốt của bản thân trên trang cá nhân..."

"Nhưng cho dù có lạc quan đến đâu, cũng đều sẽ không hạnh phúc."

Hàn Phi không hiểu tại sao mình lại nói câu này, thậm chí không biết mình đang nói với ai, có thể là đang nói về thiếu niên đã rời đi, có thể là đang nói về người thanh niên, có thể là đang nói về chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro