Chương 369: Linh hồn mỉm cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dù kỹ năng diễn xuất có tốt đến đâu, thì trên đời này vẫn có một người mà anh ta không bao giờ có thể lừa dối, đó là chính bản thân mình.

Khi đã quen giả vờ vui vẻ, sự lạc quan đó sẽ giống như một chiếc áo khoác, như thể chỉ khi mặc nó mới trở nên bình thường, mới dám ra khỏi nhà, bước vào đám đông.

Người thanh niên ngạc nhiên với những gì Hàn Phi nói, anh ta cảm thấy như đang nói về chính mình vậy.

Là một diễn viên hài khá nổi tiếng, luôn vui vẻ trước công chúng, thế nhưng không ai biết rằng anh ta gây cười cho tất cả khán giả, mà duy nhất lại không thể làm cho mình cười thành tiếng.

"Anh đã xem được nội dung trên điện thoại của tôi phải không?"

Hàn Phi biết người thanh niên đang nói về cái gì, hắn gật gật đầu.

Thấy Hàn Phi thừa nhận, người thanh niên lại thở phào nhẹ nhõm, như là diễn đã quá lâu, khi thể chất và tinh thần kiệt quệ, đạo diễn cuối cùng đã thông báo rằng không cần phải tiếp tục diễn nữa: "Một diễn viên hài mang đến niềm vui, lại muốn bỏ về giữa đêm không biết bao nhiêu lần, thực là mỉa mai."

Người thanh niên nhìn lọ thuốc trên bàn còn chưa kịp cất đi, không còn muốn che giấu điều gì trước mặt Hàn Phi nữa, cảm giác này rất kỳ lạ, như thể người lạ đột nhiên ghé thăm trước mặt anh ta cũng có cùng trải nghiệm với anh ta, bọn họ là cùng một người.

Hai người trong phòng không nói thêm tiếng nào cho đến khi bên ngoài có tiếng nhạc thê lương nổi lên, gió lạnh thổi vào phòng qua cửa sổ hé mở.

Người thanh niên rùng mình, nhưng anh ta vẫn không đóng cửa sổ, mà nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, như thể cậu bé đã đi đang chào hỏi anh ta ở đó.

"Tôi có một câu hỏi, không biết có nên hỏi hay không?" Hàn Phi nhìn người diễn viên hài kịch có thân hình cũng tương tự mình ở bên cạnh.

"Anh nói đi."

"Anh đã thành công có được mọi thứ mà anh mơ ước, thực hiện được tất cả ước nguyện, tại sao vẫn không cười được?" Hàn Phi thật sự rất tò mò, diễn viên hài kịch của phòng 4064 dường như là một bản thân khác của mình, một người chưa tiếp xúc với "Cuộc sống hoàn hảo", cuối cùng dựa vào sự nỗ lực để thực hiện ước mơ của mình.

"Tôi đã đánh mất nụ cười từ khi còn rất nhỏ. Tôi nghĩ nụ cười là thứ quý giá nhất trên đời, vì vậy tôi muốn cho nhiều người cười hơn, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của họ, có lẽ tôi sẽ lấy lại được nụ cười của chính mình, lúc đầu tôi thực sự đã nghĩ như vậy." Người thanh niên từ từ điều chỉnh cảm xúc: "Nhưng có vẻ như không phải vậy. Tôi làm diễn viên quần chúng một thời gian rất dài, cũng không có ngoại hình nổi bật hay xuất thân gì cả. Nếu muốn nổi bật so với nhiều đối thủ, chỉ có cách nỗ lực hơn. Tôi đã thử rất nhiều trò hài hước, nhưng mọi người đều không cười, họ dường như nhìn thấu tôi, trong lòng tôi là một người nhàm chán."

"Sau đó làm thế nào mà anh nổi tiếng?"

"Vì một tai nạn, đó là một tai nạn biểu diễn. Tổ đạo cụ làm sai kích thước sân khấu đặt cách mặt đất bảy mét, tôi làm đúng theo kịch bản, kết quả là tôi đi thêm nửa bước thì rơi từ độ cao bảy mét xuống. Vì đã buộc dây an toàn nên chỉ va chạm nhẹ, nhưng cảm giác một người đột nhiên thăng thiên khi đang nghiêm túc đọc lời thoại quả thực rất có tính hài kịch. Với sợi dây an toàn được buộc chặt, tôi đung đưa trong không trung trong một lúc lâu, đó có lẽ là lần đầu tiên ai đó xem màn biểu diễn của tôi và bất giác bật cười thành tiếng."

Nhìn áp phích phim trên tường, nụ cười trên mặt người thanh niên hơi cứng ngắc.

"Khán giả không có ác ý, tôi biết rất rõ điều này nên tôi đã nghĩ nếu làm một chú hề rơi nước mắt thì cũng khá hay. Tôi tự an ủi mình như vậy nhưng rồi càng ngày càng lo lắng, đêm nào cũng nghĩ về những câu chuyện cười mới, lâu dần tôi bắt đầu mất ngủ, dường như trong đầu tôi đột nhiên bị người ta bấm một công tắc, đột nhiên nửa đêm cảm giác như thế giới được bao phủ trong một bức màn xám." Người thanh niên đã quen giữ nụ cười trước mặt người ngoài, cơ mặt nhớ tới dáng vẻ nụ cười, căn bản không cần vui vẻ, nhưng vẫn nở nụ cười.

"Có lẽ sẽ tốt hơn nếu anh là một diễn viên phim kinh dị."

Hàn Phi chân thành đề nghị đối phương, nhưng người thanh niên lắc đầu, anh ta cũng ngoan cố như Hàn Phi ở một số khía cạnh: "Tôi không bởi vì muốn trở thành một diễn viên nên mới đi đóng phim hài, tôi là bởi vì thích nhìn thấy nụ cười, nên mới nỗ lực để trở thành một diễn viên hài."

Trong lúc trò chuyện, điện thoại di động của người thanh niên lại rung lên, các thành viên trong nhóm cư xá Hạnh Phúc không chat nhóm, có vẻ không muốn biến nhóm chat thành nơi để trút bỏ những cảm xúc không tốt, chỉ chat riêng hỏi thăm người thanh niên.

Ánh sáng lạnh lẽo của màn hình điện thoại di động phản chiếu khuôn mặt của người thanh niên, anh ta kiên nhẫn trả lời tin nhắn của từng người bạn trong nhóm.

Hàn Phi đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm người thanh niên, như là đang đứng trước gương, nhìn chính mình trong gương vậy.

Dưới sự hướng dẫn của người quản lý tòa nhà tiền nhiệm, Hàn Phi trở thành người quản lý tòa nhà Block 1 trong cư xá Hạnh Phúc, đồng thời cũng được thừa kế tài khoản của người quản lý.

Hắn có thể mất mạng bất cứ lúc nào, cũng đang cố gắng hết sức để cứu rỗi những cư dân trong cư xá Hạnh Phúc.

Thế giới tầng sâu vĩnh viễn bị bao phủ bởi bóng tối, trong bóng tối vô biên, Hàn Phi giống như một con đom đóm không đáng để mắt tới.

"Thật ngại quá, hôm nay tin nhắn tương đối nhiều." Sau khi người thanh niên xin lỗi Hàn Phi, bắt đầu tiếp tục không ngừng trả lời tin nhắn.

Có thể nhiều người cho rằng anh ta đang làm những điều vô nghĩa, nhưng anh ta biết rõ, trên thế giới vẫn luôn có những người đã và đang cố chấp làm những điều vô nghĩa ấy, mà nhiều người suýt nữa chọn cách ra đi mới thay đổi ý định.

Không phải là đúng hay sai, cũng không phải là lập dị hay không lập dị.

Họ chỉ là bởi vì không ngừng trải qua mọi chuyện, nên mới hiểu đạo lý này mà thôi.

Có một số người, thực ra các bạn đã gặp họ là lần cuối rồi, chỉ là bạn không biết mà thôi.

Hai mươi phút sau nam thanh niên trả lời xong tin nhắn một cách rất chân thành với từng người bạn trong nhóm, không chút nóng nảy, dường như dùng hết những từ ngữ tiết kiệm trong thực tế để trò chuyện với nhóm bạn.

"Trong nhóm chat của cư xá Hạnh Phúc đã số đều là bệnh nhân, bọn họ trốn ở một góc của thế giới này, dựa vào hơi ấm còn sót lại trên người nhau để trải qua mùa đông lạnh giá của trái tim. Tất cả những gì tôi có thể làm là giúp họ giữ ngôi nhà này."

"Anh luôn dùng lý do này để thuyết phục bản thân phải sống nghiêm túc sao?" Lời nói của Hàn Phi không nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên hắn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với một "quỷ" ở thế giới tầng sâu.

"Lý do để sống?" Người thanh niên lắc đầu: "Tôi không sợ chết, tiếp tục sống cũng không cần lý do."

"Cái chết không đáng sợ, đáng sợ là còn chưa sống cho tốt, thì đã phải chuẩn bị ra đi. Có những thứ nếu đã bỏ lỡ, thì thực sự đã bỏ lỡ rồi, sẽ không bao giờ quay trở lại nữa, đến cơ hội để hối tiếc cũng không có." Hàn Phi nhìn người đàn ông, hắn trông giống như là đang thuyết phục diễn viên hài kịch, lại như là đang nói chính mình của quá khứ.

Hắn chưa bao giờ có cơ hội như vậy, cơ hội đối mặt với linh hồn của chính mình, cơ hội đối mặt với nội tâm của chính mình.

Về câu hỏi liệu "Cuộc sống hoàn hảo" có phải là một trò chơi chữa trị hay không, Hàn Phi cho rằng ban đầu mình đã tìm ra câu trả lời, nhưng bây giờ hắn đã thay đổi ý định.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro