Chương 377: Không có gì hồn ác không dám giết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Móng tay của lão quỷ nhuốm vô số nguyền rủa, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đã thấy khiếp sợ.

Lúc này, đầu ngón tay của lão quỷ xuyên qua chiếc áo đỏ của cậu bé, túm lấy cổ áo, vừa vặn không chạm vào da của cậu.

Một con quỷ vô cùng to lớn đáng sợ, đang túm lấy một đứa trẻ trong bộ đồ ngủ bằng đầu ngón tay, cảnh tượng quỷ dị hoang đường này khiến người ta có cảm giác không chân thật.

Trong phòng máu ở khắp nơi, nguyền rủa đập vào tường như những cơn sóng, bức tường vỡ nát ẩn giấu những vụn thịt và phần còn lại của chân tay, nhưng dưới tình huống này, giọng nói quỷ đáng sợ nhất trong phòng cũng chậm lại một chút.

Người phụ nữ bị khóa sau lưng lão quỷ nhìn cậu bé trong bộ đồ ngủ hình gấu, người mẹ kiên cường này khóc òa thành tiếng, cô ấy vô thức hét vào mặt con mình: "Con chạy đi đâu vậy! Mẹ vẫn luôn đi tìm con đấy!"

Đôi tay đầy sẹo liều mạng đẩy dây xích trên người ra, mi mắt hồn ác chớp chớp, dây xích nguyền rủa trên lưng lão quỷ kia dễ dàng bị một người bình thường đẩy ra.

Người phụ nữ chạy đến bên con mình, khi đối mặt với cái chết cô ấy cũng chưa bao giờ khóc như thế này.

Móng tay túm lấy cổ áo đứa trẻ, hồn ác đặt nó xuống trước mặt người phụ nữ.

Cuối cùng cũng gặp được con của mình, người phụ nữ mở rộng vòng tay để ôm cậu bé, nhưng khi người phụ nữ đến gần, cậu bé vốn không có phản ứng với thế giới bên ngoài đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt cậu không có cảm xúc gì mà một con người nên có. Lòng bàn tay từ dưới lớp áo máu vươn ra đâm thẳng hướng tim của mẹ mình.

Khi cánh tay cách người phụ nữ một thước, gáy đứa nhỏ bị lão quỷ túm lấy, cậu không thể tiến lên thêm một bước.

"Con của cô là người truy hồn, cô chính là du hồn bị nó truy bắt, phản ứng đầu tiên khi nó nhìn thấy cô chắc chắn là muốn giết chết cô." Hồn ác nhìn chằm chằm vào khoảng cách một thước đó, một tia nghi ngờ lóe lên trong mắt hắn, chính mình thực sự đã nắm lấy cổ áo của cậu bé, nhưng lại không hề dùng lực, thông thường mà nói, cậu bé sẽ dừng lại cách người phụ nữ một chỗ xa.

Nhưng điều khiến hồn ác không ngờ đến là, tay của cậu bé cách chỗ người phụ nữ đúng một thước thì dừng lại, người truy hồn này vậy mà lại kháng cự lại chỉ lệnh mà người quản lý gieo rắc cho nó.

Cánh bướm thích chơi đùa với nhân tính, đối với nó việc để những người thương yêu nhau tàn sát lẫn nhau là một chuyện đầy "mỹ cảm", có lẽ nó từng kỳ vọng sai khiến cậu bé thu lấy linh hồn của chính mẹ mình, nhưng vì những nguyên nhân nào đó, cậu bé lại không hoàn toàn làm theo yêu cầu của nó.

Cậu bé không muốn giết chết mẹ của mình, cho dù đã trở thành người truy hồn, thì khi cậu đến gần mẹ mình, vẫn sẽ dừng đôi tay đâm về phía mẹ.

Người phụ nữ nhìn đứa con gần trong gang tấc của mình, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, cảm xúc kìm nén bấy lâu nay lại bùng phát, tất cả những lời trong lòng cô đều nói ra hết cùng đứa trẻ.

Chỉ đáng tiếc đứa trẻ mặc bộ đồ ngủ hình gấu đã không thể đáp lại, dường như không hiểu những gì cô ấy đang nói.

Khi người phụ nữ liên tục gọi con mình, hồn ác dường như đang giao tiếp với lão quỷ: "Không phải ông nói người truy hồn đều là con rối do người quản lý tạo ra sao? Không phải ông đã nói với tôi rằng họ không có bất kỳ ý thức nào à? Tại sao đứa trẻ này lại chủ động dừng lại? Làm sao một con rối lại có thể có cảm xúc?"

"Linh hồn của con người rất phức tạp? Ông bạn già, tôi là đang giúp ông, hy vọng ông đừng nói những chuyện sai lầm với tôi nữa, sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của tôi đấy."

Đôi mắt tà ác di chuyển giữa người phụ nữ và đứa trẻ mặc áo đỏ, hồn ác dùng dây xích nguyền rủa nhốt người phụ nữ và đứa con của cô ấy lại với nhau sau lưng: "Đừng khóc nữa! Chờ đến khi người quản lý bị giết, tất cả người truy hồn sẽ trở lại hình dạng ban đầu."

Hồn ác nhìn người phụ nữ và đứa con của cô ấy, dường như có thứ gì đó vô hình tồn tại giữa họ, mà thứ đó hồn ác không có, lần đầu tiên hắn có cảm giác không trọn vẹn, suy nghĩ mình chưa hoàn thiện trong nội tâm lặng lẽ xuất hiện.

Ánh mắt chìm trong sát khí lại có thêm một sự nóng nảy, hồn ác tung hết cú đấm này đến cú đấm khác vào những con quỷ bạc trong phòng 4034, cho đến khi mặt đất chỉ còn lại những vết nứt, hắn mới rời đi.

Tiếp tục đi!

Lão quỷ điên dại và hồn ác nóng nảy đi trong tòa nhà chết chóc, bất cứ nơi nào hắn đi đến, tất cả các bức tường đều bị nhuộm đỏ, các câu đối và cửa rơi ra.

"4044?"

Hành lang xuất hiện những thay đổi, vách tường bắt đầu vặn vẹo, tiền giấy rơi xuống, máu trên mặt đất chậm rãi chảy ra, hồn ác dường như đã đến bến phà Hoàng Tuyền.

Quăng mấy người bị nhốt sau lưng sang một bên, ánh mắt hồn ác dán chặt vào một gian phòng nào đó.

Trên cánh cửa đỏ như máu, một vị thần giữ cửa không đầu chậm rãi bước ra, kéo theo một con dao chặt đầu sắc bén.

Tiếng bước chân buồn tẻ vang lên trên hành lang, những cái đầu bị chặt rời từ ngoài cửa lăn ra, miệng đẫm máu hét lên cùng một câu - Đường này không thông!

Thần giữ cửa không đầu đứng giữa đống đầu người, quay người đối mặt với lão quỷ.

"Nó chính là thần giữ cửa mà ông nói?" Hồn ác không có ý định lui xuống, miệng hắn mở ra, cười hết sức vui vẻ.

Nghe thấy tiếng cười của hồn ác, thần giữ cửa giơ con dao chặt đầu lên, ấn xuống dưới một tấc.

Một cái đầu người bên cạnh chậm rãi biến thành khuôn mặt Hàn Phi, sau đó khuôn mặt đó nói: "Tôi đã cho cậu đi một lần, đừng không biết tốt xấu."

Nhìn đầu người bên cạnh thần giữ cửa, hồn ác nở nụ cười nham hiểm: "Mặt của tôi ai muốn biến thì biến sao, ông dùng mặt của tôi, đừng trách tôi đập cửa của ông."

Trong lời nói của hồn ác, đừng nói đến khách khí, ngay cả một tia ngữ khí dịu đi cũng không có, sau khi thần giữ cửa không đầu nghe thấy, lưỡi dao dựng đứng lên, ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu lên khuôn mặt của hồn ác.

Hành lang tầng 4 lại thay đổi, các đầu người máu thịt đều vặn vẹo, toàn bộ biến thành tướng mạo giống như Hàn Phi, trong miệng chúng đang niệm chú thứ gì đó, những tia máu đâm ra từ cơ thể chúng, xuyên vào trong người thần giữ cửa.

Khi những tia máu tụ lại với số lượng lớn, thần giữ cửa đột nhiên giơ tay lên, những tia máu bắn ra tạo thành một hình nhân của hồn ác trước mặt hắn, sau đó ông ta chĩa con dao vào trán hình nhân đỏ ngầu và chém xuống!

"Bụp!"

Một luồng năng lượng âm khí cực lớn nổ tung trên người lão quỷ, cả bức tường của hành lang tầng 4 đều bị lõm xuống hai bên.

Trên hình nhân hiện ra một lượng lớn sương mù, sương mù tan đi, thần giữ cửa đứng yên tại chỗ, hai cánh tay của lão quỷ rơi xuống đất, cánh tay phía trước toàn bộ bị chặt đứt.

Dao chặt đầu của thần giữ cửa, chính là giết hồn ác, vào thời khắc nguy cấp lão quỷ đã đỡ một nhát dao cho hắn.

Dòng máu đỏ tươi trượt dài trên trán, nhuộm đỏ nửa khuôn mặt của hồn ác, hai mắt mở ra máu, để cho máu chảy vào miệng, nhuộm đỏ đôi môi.

"Con chó giữ cửa của người quản lý hóa ra lại yếu như vậy sao?"

Khóe miệng tràn đầy máu của hắn chậm rãi mở ra, nửa khuôn mặt quỷ dị nhìn chằm chằm thần giữ cửa, từng chữ từng câu nói: "Đưa hết hận ý của ông cho tôi, để tôi sử dụng huyết mạch của ông."

Khuôn mặt sau lưng lão quỷ gào thét, hận ý tích tụ trong lòng toàn bộ giải phóng ra hết, ngọn lửa đen kịt bắt đầu bùng cháy trên hành lang.

Các cửa nhà vặn vẹo biến dạng, trong đôi mắt đỏ hoe của lão quỷ hiện lên hình bóng của hồn ác, ông ta mở miệng ra, âm thanh phát ra giống hệt như tiếng của hồn ác.

"Quỷ giữ cửa không đầu, cũng xứng gọi là thần?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro