Chương 379: Cuộc gặp gỡ bất ngờ tại âm gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồn ác đối với "thần" của tòa nhà chết chóc không có chút kính sợ nào, trong mắt hắn ở tòa nhà chết chóc chỉ có hai loại người, một loại là hiện tại mình có khả năng giết chết và một loại là phải mượn sức mạnh khác để giết chết.

Dưới gầm giường con gái út của Trang Nhân dường như liên kết với một thế giới khác, những tượng thần không đếm xuể bò ra từ bên trong, có lớn có bé, các loại biểu cảm khác nhau.

Nhấc chân trái lên, hồn ác giẫm vỡ tượng thần đang lao tới, sợi tóc mắc trong bức tượng bị bụi bay tung lên không trung.

"Tóc được giấu trong tượng thần, là tượng thần đang tỏ lòng tôn kính chủ nhân của sợi tóc, hay chủ nhân của sợi tóc là thần?"

Giấy vàng viết đầy các cách chết khác nhau bị xé vụn, mỗi tờ giấy vàng đều biểu thị cho một loại nguyền rủa chết chóc, sau khi tượng thần bị vỡ vụn, nguyền rủa chết chóc bao bọc sợi tóc vẫn quấn lấy sợi tóc như cũ, dường như cho dù có bị huỷ diệt cũng phải cùng với sợi tóc.

Cánh tay vẫy vẫy, một vùng lớn tượng thần bị đập nát, hồn ác cười điên cuồng đập xuống giường.

Tấm ván giường bị sập, những tượng thần bò ra không ngừng từ tấm ván giường bị vỡ, như một làn sóng, số lượng của chúng thực sự quá nhiều.

"Trong mỗi tượng thần đều giấu một sợi tóc đen trắng? Người đại khái có khoảng 10 vạn sợi tóc, chẳng lẽ dưới gầm giường này giấu mười vạn thần linh?" Cái miệng nhuốm máu của hồn ác từ từ nhếch lên: "Thần chúng mày cũng có phần quá rẻ mạt rồi đấy?"

Một tượng thần đơn lẻ không thể gây ra bất kì ảnh hưởng nào đối với hồn ác, nhưng khi hàng trăm tượng thần trở lên lao về phía trước, trên cơ thể lão quỷ cũng bắt đầu xuất hiện thương tích.

Bản thân quỷ quái ẩn giấu trong tượng thần có một loại năng lực vô cùng đặc biệt, dường như là bởi vì ở chung với tóc của "thần" trong thời gian dài, trên cơ thể bọn chúng cũng nhiễm khí tức của sợi tóc, có thể miễn dịch với đại đa số nguyền rủa.

Tiếng động bất thường không ngớt, cơn bão âm khí quét qua nhà, khắp nơi đều là tượng thần vỡ vụn.

Có điều chủ nhân của sợi tóc trong tượng thần dường như là tồn tại trên hận ý, tóc của nó ngay cả hận ý màu đen đốt cháy cũng không thể đốt được.

Trong khi phá hủy tượng thần, hồn ác cũng đang thu thập những sợi tóc rơi xuống, hắn không biết thứ này dùng để làm gì, linh tính mách bảo hắn rằng những sợi tóc này rất nguy hiểm, phải gửi chúng vào phòng 4044 càng sớm càng tốt.

Sau khi hoàn toàn thu hút sự thù hận của tượng thần, hồn ác cười điên cuồng rời khỏi cửa phòng.

Thân quỷ khổng lồ giống như xác rồng bò trên tường, sau lưng là tượng thần nhiều đến mức đếm không xuể.

"Nào! Hãy để hận ý của các người đốt cháy trên cơ thể tôi!"

Cánh tay cháy đen của lão quỷ xé toạc cánh cửa của phòng 4144, mang cánh cửa cùng rời đi, hắn muốn tượng thần chạy đến tất cả các nơi của tòa nhà. Bằng cách này, cư dân của tòa nhà cũng có thể giúp hắn chia sẻ áp lực, tàn sát tượng thần.

Những tượng thần đông đúc dày đặc hoặc chạy hoặc leo trèo, đuổi theo lão quỷ chạy xuống dưới như thể chúng đều có sinh mệnh.

Trước giờ không ai dám gây sự với phòng 4144, ở cái cư xá mà người người nhà nhà đều quen với việc chiêu hồn, thì càng không có ai dám báng bổ thần linh, cho dù là thấy tượng thần trên đường cũng sẽ thắp cho một nén hương.

Hồn ác và lão quỷ hoàn toàn tuyệt vọng lúc này đã phá vỡ cấm kỵ của tòa nhà chết chóc, bọn họ không chỉ đập vỡ tượng thần, còn chuẩn bị giết chết toàn bộ "thần" trong tòa nhà.

Thời gian trôi qua, tượng thần chạy ra từ phòng 4144, biểu cảm trên mặt bọn chúng ngày càng phong phú, ngày càng gần với người thật.

Càng quỷ dị hơn là, có tượng thần cơ thể lại còn có nhiệt độ, giống như là làn da của người sống vậy.

Trong hành lang tối tăm, lão quỷ trườn qua hành lang dài, vết máu sau lưng nhanh chóng bị tượng thần chiếm cứ.

Lúc này tiếng nhạc thê lương trong tòa nhà tập trung tại nơi phát ra tiếng ca, một số người thay thế của người quản lý tòa nhà chết chóc lưu lại hoàn toàn bị tiếng ca thu hút, tạo cho hồn ác không gian để phát huy hết khả năng của mình.

Nghe tiếng ca khiến người ta khiếp sợ trong tòa nhà, cho dù là gần đến hận ý như lão quỷ, trước mặt tiếng ca kia vẫn sẽ có cảm giác sợ hãi.

"Cuối cùng là tên điên nào lại thu hút thứ khủng khiếp như vậy đến đây? Có điều nếu như không có tiếng ca này, mình cũng không thể thuyết phục được lão quỷ."

Tăng tốc đến tầng 4, hồn ác đập phá cửa thoát hiểm, hắn để mặc hận ý thiêu đốt bức tường, dẫn các tượng thần đến cửa phòng 4044.

Quỷ quái trong các tượng thần đã bị hồn ác làm cho phát điên, hồn ác cũng đã sớm muốn trực tiếp chiến đấu với bọn chúng, nhưng nơi để chiến đấu rất đặc biệt, phải ở trước mặt thần giữ cửa.

Những bức tượng vỡ vụn bay trong không khí, giấy nguyền rủa viết các cách chết khác nhau và tóc bị hồn ác chất thành đống ở cửa phòng 4044 bằng nhiều cách khác nhau.

Ban đầu hắn không nghĩ nhiều, nhưng ngay sau đó hắn và tượng thần đều phát hiện ra một chuyện.

Khi tóc trong tượng thần chạm vào cửa của phòng 4044, cánh cửa màu đỏ như máu vậy mà lại trực tiếp ăn tóc.

Ở trung tâm vị trí của thần giữ cửa sẽ có thêm nhiều bóng người và chữ viết quỷ dị, hình vẽ thần giữ cửa màu máu trên cánh cửa sẽ càng ngày càng nhạt đi, như thể tất cả hình vẽ và nguyền rủa đều bị tóc hút sạch vậy.

Thực ra trong quá trình chiến đấu, hồn ác đã phát hiện ra một chuyện, tóc trong tượng thần vô cùng đặc biệt, có thể dễ dàng xuyên thấu phong ấn phòng 4044.

Nói theo cách khác, những sợi tóc này dường như vốn dĩ chính là làm ra từ phòng 4044 vậy, chủ nhân của tóc mới chính là chủ nhân thực sự của phòng 4044.

Lúc đầu khi tóc bị nhét đến phòng 4044, trong phòng cũng không có bất kì bất thường nào, chủ nhân căn phòng dường như đã hạ quyết tâm, mấy người đánh là chuyện của mấy người, tôi ngoảnh mặt làm thinh.

Nhưng sau khi ngày càng có nhiều tóc hòa nhập vào cửa phòng 4044, có một vài tượng thần cơ thể khiếm khuyết vậy mà lại bắt đầu đập cửa phòng 4044, như thể muốn vào phòng lấy lại những sợi tóc đó.

Dần dần, các tượng thần bò đầy cửa phòng 4044, cánh cửa màu đỏ như máu ban đầu cũng thay đổi, hình vẽ thần giữ cửa đáng sợ đang mờ dần!

Nhìn thấy cảnh này, ánh mắt của hồn ác sáng lên, giống như một đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi yêu thích nhất, toàn thân hắn bộc phát hận ý, nổi lên cơn sóng âm khí lớn!

Tượng thần bị ném đến phòng 4044, tóc trong tượng thần biến mất bên trên cánh cửa máu một cách lặng lẽ.

Khi máu trên cánh cửa càng ngày càng mờ đi, hồn ác toàn thân đều là tượng thần trực tiếp đâm vào cánh cửa phòng 4044.

"Bùm!"

Những vết nứt lan rộng xung quanh cánh cửa phòng 4044. Cánh cửa giống như một trái tim đầy vết nứt, dưới sự tấn công của lão quỷ, đập một cách bất an.

Lúc này tiếng nhạc thê lương trong tòa nhà đột nhiên vang lên, tiếng nhạc thê lương vốn dĩ đang đối đầu với tiếng ca, dường như phát giác ra điều gì, nhanh chóng chạy đến tòa nhà chết chóc.

Tiếng nhạc thê lương vang lên bên tai, nhưng lại không át được tiếng cười điên cuồng của hồn ác, hắn nhìn vết nứt trên cánh cửa, lại càng trở nên điên cuồng hơn!

Đôi mắt mở ra trong máu, trong con ngươi tràn ra đầy sát ý!

Tấn công hết lần này đến đến lần khác, hồn ác dường như muốn xé nát cửa phòng 4044!

Tượng thần cũng không biết đã bị vỡ bao nhiêu rồi, cơ thể lão quỷ cũng đầy vết thương, có điều ngọn lửa đen của hận ý trong tim lại càng đượm hơn, dường như muốn sắp đột phá một ranh giới nào đó.

Cánh cửa đã lung lay, những vết nứt dày đặc kéo dài từ giữa cánh cửa giống như những mạch máu, kết nối phòng 4044 và tòa nhà chết chóc chặt chẽ với nhau.

Cùng với lần tấn công tiếp theo của lão quỷ, cánh cửa phòng 4044 không biết đã tiêu hóa bao nhiêu tóc và nguyền rủa cuối cùng cũng bị bật mở!

Máu đặc sệt che khuất tầm nhìn, trong phòng 4044 bày hết tủ quần áo này đến tủ quần áo khác, mỗi tủ quần áo đều có một cánh cửa màu đỏ!

Căn phòng này dường như là nơi giao nhau của tất cả các lối đi trong thế giới ác mộng của tủ quần áo, lại dường như là một trong những trái tim của cả tòa nhà chết chóc.

"Thần giữ cửa trên trung tâm cánh cửa đã biến mất rồi, con chó giữ cửa của người quản lý đã trốn đi đâu rồi?"

Trên người treo đầy tượng thần, hồn ác đưa đầu vào phòng 4044, những tượng thần kia ban đầu là bởi vì cừu hận mới truy đuổi hồn ác, nhưng từ sau khi cánh cửa phòng 4044 mở ra, tượng thần dường như bị thứ gì đó thu hút, bắt đầu tự bò về hướng một cái tủ quần áo nào đó của phòng 4044.

Tầng 4 từ từ yên tĩnh trở lại, trong bóng tối nơi góc hành lang, một chiếc giày giẫm lên bức tượng vỡ nát.

"Đó có phải là quản lý không? Thế nào mà cậu ấy còn xấu hơn cả anh thế?"

Bóng quỷ cao gầy Lý Tai từ từ bước ra khỏi bóng tối, anh ta không chắc chắn nhìn sang nhân viên cửa hàng một mắt Huỳnh Long bên cạnh.

"Tôi không biết, quản lý cửa hàng chưa bao giờ cho tôi cảm giác tương tự. Trong mắt tôi, cậu ấy luôn là một người rất dịu dàng, có năng lực chiếu rọi người khác." Huỳnh Long cõng theo một vật thể dạng tấm dùng vải đen che lại, thứ đó rất nặng, Huỳnh Long là oán niệm cỡ vừa cõng trên lưng cũng cảm thấy hơi khó khăn.

"Đó là giọng nói của cậu ấy, nhưng không phải mùi vị của cậu ấy." Con dao ăn đỏ như máu cắt đứt âm khí phiêu tán trong hành lang, biểu cảm của Từ Cầm rất đáng sợ, như thể chuẩn bị sắp đại khai sát giới.

"Vậy chúng ta có đi vào không? Căn phòng này nhìn có vẻ rất nguy hiểm. Hiện tại chúng ta không có bất kỳ thông tin nào, hấp tấp có thể gặp phải thứ không hay."

Khi mấy người đang trao đổi, tấm vải đen sau lưng Huỳnh Long rơi xuống, lúc này anh ta đang cõng theo một cái gương to lớn.

Khoảnh khắc vải đen rơi xuống, những người ở gần cái gương lập tức tản ra hai bên, những người không kịp né tránh cũng sẽ trực tiếp nhắm mắt lại thay vì nhìn mình phản chiếu trong gương.

"Người dung hợp với con quỷ to lớn kia chính xác là người mà chúng ta đang tìm kiếm, nhưng đó không phải là cậu ấy hoàn chỉnh, là một trong ba linh hồn của cậu ấy." Trong gương truyền đến giọng nói của một người đàn ông, sau khi ông ta mở miệng, xung quanh không còn ai nói nữa.

Sau một lúc, vẫn là Huỳnh Long người cõng chiếc gương trên lưng hỏi: "Cái gì gọi là một trong ba linh hồn? Gương thần, ông hãy nói rõ đi! Phong cách hành sự của người đó hoàn toàn, một chút, hay có lẽ hơi khác với người quản lý..."

Huỳnh Long liếc nhìn dãy hành lang lộn xộn, còn có hành vi dẫn dụ tượng thần công kích cửa phòng 4044, anh ta đột nhiên cảm thấy đây không phải chuyện mà Hàn Phi thường làm sao?

"Người biến thành quỷ là bởi vì linh hồn không buông bỏ được chấp niệm, điểm độc đáo nhất của con người chính là linh hồn, linh hồn của mỗi người đều không giống nhau, trong đó bao hàm tất cả dấu vết tồn tại của một người." Gương thần là cư dân tồn tại thời gian dài nhất trong cư xá Hạnh Phúc, lai lịch thần bí, hiểu biết của người đàn ông trong gương thần dường như vô cùng nhiều: "Cái người dung hợp với con quỷ to lớn kia, là hồn ác của Hàn Phi, bao hàm dục vọng và bốc đồng nguyên thủy nhất. Đơn giản mà nói, người cậu nhìn thấy chính là cậu ấy đã mất hết kiềm chế, con người điên rồ nhất, chân thực nhất của cậu ấy."

"Con người chân thực nhất của cậu ấy? Quản lý tòa nhà hóa ra nguy hiểm như vậy sao?" Lý Tai lén lút liếc nhìn chiếc gương, sau khi nhận ra hồn của mình chưa bị hút vào trong gương, anh ta mới trở nên can đảm hơn.

"Cậu ấy bây giờ sẽ không che giấu tâm tư của mình, không kiêng nể gì cả, có điều cậu ấy cũng có tư cách điên cuồng. Người bình thường mất đi linh hồn, sẽ mê muội, hồn phách mất đi rất nhanh cũng sẽ sớm tiêu tan, nhưng hồn phách của Hàn Phi rõ ràng khác hẳn, luôn cảm thấy linh hồn của cậu ấy rất đặc biệt." Gương thần nói, ông ấy đã rất lâu không nói nhiều như này rồi.

"Nếu đã là hồn của Hàn Phi, vậy thì tôi cũng nên giúp cậu ấy." Từ Cầm giẫm lên những mảnh tượng thần trên mặt đất, thậm chí không thèm nhìn những khuôn mặt đã vỡ nát. Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt ve làn da người bảo vệ trên một con dao ăn nào đó, bước vào phòng 4044 không chút do dự.

Căn bản không cần nói thêm, từng bóng dáng một theo sau cô mà đi tới.

Trong căn phòng đỏ như máu, cửa tủ được mở ra, trong tủ đầy quần áo dính máu.

Phần lớn tủ quần áo đều giống như bị mổ bụng, máu không ngừng rỉ ra, trông vô cùng đáng sợ.

Lần theo những mảnh vỡ của bức tượng thần trên mặt đất, Từ Cầm và những người khác trong cư xá Hạnh Phúc đến phòng ngủ trong phòng 4044.

Trong phòng ngủ này không có giường, bàn ghế, chỉ có một cái tủ quần áo cực lớn, tất cả các tượng thần cuối cùng đều đi vào trong tủ quần áo này.

Cửa tủ hoàn toàn bị đẩy ra, bên trong quần áo dính máu vô tận, trên quần áo vẫn còn có vong hồn đang khóc lóc van xin.

"Bản thân tôi là nguyền rủa, những thứ trong tòa nhà chết chóc không thể làm tổn thương tôi được. Tôi đi vào xem xét trước, mọi người đợi tôi ở đây."

"Tôi cõng theo gương thần, có thể giúp chị vào thời điểm quan trọng."

"Tuyệt vọng và cái chết là điều em không sợ nhất, em hiện tại mặc dù đã khóc cạn nước mắt, nhưng tiếng khóc của em vẫn có thể giúp được cho mọi người, em đi vào cùng mọi người."

Tất cả mọi người đều bước tới, cuối cùng mọi người cùng nhau đi vào tủ quần áo.

Sau khi vạch quần áo máu ra, rất nhanh đám người của cư xá Hạnh Phúc đã phát hiện ra một chuyện vô cùng quỷ dị, tất cả các tượng thần tiến vào tủ quần áo, bất kể có bị vỡ hay không, trên người chúng đều có thêm một bộ quần áo máu thu nhỏ.

Tượng thần mặc lên quần áo màu máu trong tủ quần áo, trở nên giống người hơn, chúng dường như đang bắt đầu kích hoạt dưới tác động của một loại sức mạnh nào đó.

"Trong tòa nhà chết chóc còn ẩn giấu một nơi như này sao?"

Rất nhiều quần áo máu đã bị các tượng thần mặc mất, tầm nhìn của bọn họ trở nên rộng hơn, rất nhanh bọn họ đã đến trung tâm của thế giới tủ quần áo.

Lão quỷ bị hồn ác điều khiển lúc này đang đánh nhau với thần giữ cửa không đầu, miệng lão quỷ đang cắn vào một cánh tay của thần giữ cửa, cơ thể của ông ta gần như bị thần giữ cửa chặt ra, nhưng ông ta lại không quan tâm chút nào, trong cả thế giới tủ quần áo đều có thể nghe thấy tiếng cười cuồng loạn của ông ta.

Tàn sát, cười điên cuồng, vết thương trên người lão quỷ ngày càng nhiều, nhưng ngọn lửa hận ý trên người ông ta lại càng ngày càng đượm.

Sau một cú va chạm nữa, lão quỷ và thần giữ cửa nặng nề ngã xuống đất.

Lần này lão quỷ không tấn công thần giữ cửa nữa mà đột nhiên quay đầu nhìn về phía sau, hồn ác là một tên điên hoàn toàn có lý trí, hắn phát hiện ra những người trong cư xá Hạnh Phúc qua kẽ hở của những bộ quần áo máu.

"Mấy người là đi vào qua khe hở sương mù, đúng không? Những người trong tòa nhà liều mạng muốn trốn thoát, còn mấy người lại tự mình chạy vào để tìm cái chết?" Hồn ác dường như đã sớm cảm nhận được đối phương.

Mưa máu rơi xuống, Từ Cầm từ trong những bộ quần áo dính máu đi ra ngoài: "Chúng ta đến đây không phải là để tìm cái chết, mà là đến đón cưng về nhà."

Từng bóng người lần lượt đi ra ngoài, bọn họ nhìn về phía lão quỷ hung dữ, trong mắt không có sợ hãi, mà lo lắng nhiều hơn.

"Về nhà? Cô là người nhà của tôi?" Khóe miệng nứt ra của hồn ác nhếch lên, ánh mắt đầy tà khí nhìn chằm chằm Từ Cầm: "Tại sao nhìn thấy cô, tôi lại có cảm giác đói, cảm xúc cuồng nhiệt kia dường như muốn trực tiếp nuốt cô vào bụng, tôi trước đây có phải yêu cô rất sâu đậm không? Khi còn sống cô có phải là vợ của tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro