Chương 380: Căn phòng 4444 nơi sâu thẳm cơn ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu sâu đậm? Vợ? Hận không thể ăn vào bụng?

Từ Cầm lần đầu tiên trong thế giới tầng sâu nghe thấy những lời như vậy, thẳng thắn đến như vậy, không che giấu chút nào, nhưng dường như lại không làm cho người ta chán ghét.

"Hồn ác là Hàn Phi mất đi trói buộc nhất, chân thực nhất."

Lời nói của gương thần vang vọng bên tai, năm ngón tay của Từ Cầm bất giác nắm chặt con dao ăn, cô ấy cho dù thân là một bản thể tập hợp của nguyền rủa, cho dù có đủ mạnh mẽ để chiến đấu đối mặt với oán niệm cỡ lớn, thì sau khi nghe những lời của hồn ác, biểu cảm cũng đã thay đổi.

Tôi coi cậu như một cậu nhóc dễ thương nhà hàng xóm, vậy mà cậu lại có suy nghĩ như vậy với tôi... sao lại không nói ra sớm hơn?

Giọng nói của hồn ác vừa phát ra, xung quanh lặng ngắt như tờ, cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh.

"Tại sao lại có thu hoạch ngoài dự kiến thế này?" Lý Tai che miệng, mặt đầy hưng phấn toát ra khí tức không may mắn: "Với tính cách của người quản lý tòa nhà Block 1, mọi người nói xem cậu ấy có phải cố ý mượn miệng của linh hồn này, nói ra những điều không nên nói không? Tên này chuyện gì cũng có thể làm."

"Chúng ta là....." Khóc sau khi trải qua vô số trắc trở, tiêu hóa nỗi đau tại Ngõ Súc Sinh, đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng nó vừa mới đứng ra còn chưa kịp nói, lại bị Huỳnh Long kéo trở về.

Nó nghi vấn nhìn Huỳnh Long, dường như muốn nói tại sao anh cứ suốt ngày kéo tôi thế? Tính cả lần ở Ngõ Súc Sinh, đây có lẽ là lần thứ hai rồi.

Quần áo máu lắc lư nhẹ nhàng, hồn ác vô cùng thông minh, thông qua biểu hiện của đám người cũng đã hiểu ra rất nhiều chuyện, nhưng hắn lại lười che đậy, hoặc là khinh thường sự che đậy.

"Mấy người cho tôi cảm giác rất quen thuộc, mấy người nhất định quen biết tôi!" Hồn ác xoay người, thân hình to lớn của lão quỷ mang theo cảm giác áp chế mà người bình thường không chịu nổi: "Nói cho tôi biết! Tôi rốt cuộc là người như thế nào? Tại sao lại bị chiêu hồn đến đây!"

Hồn ác hiện tại vô cùng nghi hoặc, lão quỷ nói những người bị chiêu hồn vào trong tòa nhà chết chóc, bọn họ đều là những người sống đang hấp hối, cũng có nghĩa là trước khi chính mình bị chiêu hồn là người sống, nhưng một người sống sao lại quen biết với nhiều quỷ như vậy? Đây là vòng bạn bè âm gian quái quỷ gì thế này?

Càng hiểu rõ chính mình, nội tâm hồn ác càng muốn biết đáp án, loại cảm giác quên chính mình này quá đau đớn.

"Cưng là người quản lý tòa nhà Block 1 của cư xá Hạnh Phúc, là người dịu dàng nhất, đáng tin cậy nhất, đáng để dựa giẫm nhất mà chị từng gặp." Từ Cầm, người vẫn luôn im lặng, lên tiếng: "Mỗi một quỷ ở đây đều từng được cưng cứu, đây cũng là nguyên nhân bọn họ không màng nguy hiểm, cho dù hồn phi phách tán cũng phải vào tòa nhà chết chóc để đón cưng."

"Dịu dàng? Đáng tin cậy nhất? Đáng để dựa giẫm?" Máu thấm ướt một nửa khuôn mặt của hồn ác, trên khuôn mặt tràn đầy tà khí của hắn không ngừng nhớ lại những lời này.

Người của cư xá Hạnh Phúc đi vào tòa nhà chết chóc là sự thật, trên cơ thể bọn họ toát ra cảm giác quen thuộc cũng là sự thật, vì vậy những điều bọn họ nói cũng là sự thật.

"Mình đã cứu nhiều người thế này, quả nhiên mình là một người rất tốt." Hồn ác tiếp nhận sự thật này.

Ánh mắt toát ra tà khí lại nhìn Từ Cầm, cơn đói kỳ lạ lại ập đến, giống như một thói quen nghề nghiệp không thể bỏ được, càng nhìn càng thấy đói.

Khi hắn chuẩn bị nói những lời hổ báo, thần giữ cửa không đầu trên mặt đất từ từ đứng dậy, lôi thân thể bị tóc đen xâm chiếm, chạy về phía sâu trong thế giới tủ quần áo.

Trong tủ quần áo dường như có thứ gì đó đang gọi thần giữ cửa, mặc dù hồn ác cũng muốn tìm xem đó là ai, nhưng bây giờ không còn thời gian nữa.

So với việc làm rõ mình là ai, nuốt chửng thần giữ cửa không đầu, để lão quỷ hoàn toàn hoàn thành việc đột phá mới là chuyện quan trọng nhất.

Hai cánh tay dang rộng, lão quỷ bị hồn ác điều khiển giống như một con rồng bơi bị hận ý màu đen bao bọc, hung hãn trong thế giới tủ quần áo.

Quỷ quái vốn sống trong thế giới tủ quần áo khi nhìn thấy hồn ác sẽ tránh xa, còn những quái vật tủ quần áo không thể di chuyển, thì toàn bộ đều bị lão quỷ xé nát miệng.

Quỷ dị là bụng của những con quái vật trong tủ quần áo kia đã bị chặn, căn bản không thể thoát ra từ trong bụng của chúng.

Truy đuổi suốt chặng đường, lướt qua vô số bộ quần áo dính máu, lão quỷ và đám người của cư xá Hạnh Phúc đã đến được trung tâm của thế giới tủ quần áo.

Lối đi trong các tủ quần áo khác dường như đều không kết nối với nơi này, địa điểm trước mắt này, chỉ có tủ quần áo trong phòng 4044 mới có thể đến được.

"Thần giữ cửa chính là vừa mới biến mất ở đây?"

Thứ xuất hiện trước mặt đám người là một cái vũng chất đầy quần áo máu, trên mỗi bộ quần áo đều có viết tên người, như thể mỗi bộ quần áo đại diện cho một người sống.

Vén quần áo ra, dưới đáy vũng máu, lão quỷ lại phát hiện một tủ quần áo khác.

Tủ quần áo này nhìn rất bình thường, trên cửa treo một cái khóa lớn, bốc mùi hôi thối, trên cánh cửa có người dùng móng tay cào ra một câu - "Tôi sinh ra đã có một loại năng lực đặc biệt, không cần phải che mắt, thế giới nhìn thấy cũng tối đen như mực."

Cái tủ này hình như đã từng nhốt một thứ gì đó, ăn uống tiêu tiểu của thứ đó đều vẫn ở trong tủ, nên dù lâu ngày vẫn bốc mùi hôi thối ở bên trong.

Mùi hôi đó là mùi của linh hồn thối rữa, cho dù là oán niệm ngửi thấy cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

"Chúng ta thông qua tủ quần áo trong phòng 4044 đến đây, nếu như nói tủ quần áo là một lối đi, vậy đằng sau cửa tủ quần áo này được kết nối với phòng nào?"

Bên cạnh tủ quần áo cũ nát mơ hồ có rất nhiều dấu giày khác nhau, mười mấy năm nay, không đếm xuể bao nhiêu người đã nhìn thấy nơi này trong cơn ác mộng, chỉ là trong bọn họ một số người may mắn đã rời đi, trong khi những người khác đã mãi mãi bị lưu lại.

Thần giữ cửa biến mất không tung tích, những mảnh vỡ của tượng thần cũng đến trước tủ quần áo này mới biến mất.

"Chiếc tủ này trông giống như một cục thịt thối, đầy áp xe, toát ra khí tức khiến người ta buồn nôn." Hồn ác điều khiển lão quỷ lấy ổ khóa trên tủ, lửa đen tượng trưng cho hận ý đốt lên sợi dây xích, hắn dùng tất cả sức lực để mở cửa tủ quần áo ra!

Các con số trên màn hình thang máy không ngừng thay đổi, Hàn Phi nhìn số tầng đã biến thành âm, nhịp tim bắt đầu tăng nhanh.

Bên trong tòa nhà chết chóc đã bị giày vò đến thân tàn ma dại, tiếng ca, tiếng nhạc thê lương và hồn ác, ba thế lực cái này điên cuồng hơn cái kia, tòa nhà đều đang không ngừng rung chuyển, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

"Mọi người đã nấp kĩ chưa?" Cầm điện thoại di động của Đom Đóm, Hàn Phi dùng nhóm hỗ trợ cư dân giữ liên lạc với các cư dân của tòa nhà: "Hồn ác hình như đã sớm biết dưới tầng hầm của tòa nhà chết chóc che giấu một lượng lớn tử ý, hắn đập vỡ bao nhiêu kính của các tầng như vậy chính là lợi dụng tiếng ca để thu hút tử ý, giương đông kích tây, nếu mình là hắn, lúc này sẽ nhân lúc hỗn loạn rời đi, đợi đến khi hai bên trong tòa nhà gần như bị giết chết, lại tìm kiếm cơ hội để quay trở lại."

Hàn Phi không hiểu hồn ác, nhưng hắn hiểu chính mình, đại khái có thể đoán được mục đích của hồn ác mà không cần suy nghĩ nhiều.

"Tên điên này cũng coi như đã gián tiếp giúp mình, sau khi tử ý bị gợi lên, chắc là dưới tầng hầm sẽ tương đối an toàn." Hàn Phi sờ sờ đầu Lai Sinh, sau đó liếc mắt nhìn về phía Đom Đóm mặt đang mờ mịt, so với hồn ác có được lão quỷ, Hàn Phi chả có cái gì, nhưng hắn sẽ không vì thế mà dừng bước.

Con số trên màn hình thang máy rất nhanh thay đổi thành -4, Hàn Phi không nhấn bất kỳ nút nào, nhưng cửa thang máy ở tầng này lại tự mở ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro