Chương 382: Tội ác của Cánh bướm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng hầm và bên trên tòa nhà chết chóc có một điểm khác biệt lớn nhất, đó chính là bên trên có một làn sương đen mờ ảo lơ lửng, ở đây trên bất kì vật phẩm nào cũng đều tiêm nhiễm tử ý, bốc ra mùi hôi thối.

Đèn ở hành lang tầng 4 của tầng hầm có vẻ bị hỏng, nhưng lại trông không quá tối, có một tia sáng yếu ớt từ những khe cửa của cư dân ở phía xa.

Trong hành lang mờ ảo, chút ánh sáng đó là thứ duy nhất khiến người ta cảm thấy yên tâm.

Hàn Phi nắm tay cậu bé, hai người giống như người qua đường nhiệt tình giúp đứa trẻ bị lạc đường về nhà.

Trên thực tế, một người thì lòng bàn tay sẵn sàng rút dao bất cứ lúc nào, người còn lại là ác ý trong sâu thẳm linh hồn đang dần dần tuôn ra.

Nhìn thấy Hàn Phi đang đi càng lúc càng xa, nam học sinh trong thang máy mang theo Đom Đóm và Lai Sinh cũng đi ra theo.

"Hàn Phi, chờ em với!" Nam học sinh hét lên từ phía sau, nhưng Hàn Phi dường như đang giữ khoảng cách an toàn với bọn họ.

Trong các tầng của tầng hầm, những câu đối trắng được dán ở hai bên cửa của mỗi căn hộ, trên cửa được sơn một con quái vật giống như một đứa trẻ, khuôn mặt rất ngây thơ, trên người mặc quần áo sặc sỡ.

"Gần nhà em có thứ gì đặc biệt không? Chúng ta cứ tìm như thế này cũng không phải là cách hay." Hàn Phi khống chế tốc độ, không đi quá xa nam học sinh, cũng không hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.

Cậu bé cúi đầu suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng: "Trong nhà em có bố và mẹ...... còn có một cái tủ quần áo lớn."

"Hết rồi sao?" Hàn Phi vốn không phải là thật sự hỏi cậu bé, thật ra từ lâu hắn đã phát hiện ra một cách dùng khác của cậu bé.

Chậm rãi dừng lại, Hàn Phi nhìn thấy bên cạnh có một cánh cửa hé mở, ở tầng 4 của tầng hầm có rất nhiều căn phòng tương tự nhau, đây dường như là nơi mà người truy hồn ở.

"Em xem đây có phải là nhà em không?" Đẩy cửa ra, Hàn Phi nhẹ nhàng đẩy cậu bé vào phòng, sau khi thấy cậu bé không kích hoạt thứ gì, Hàn Phi mới đi vào.

Phòng khách căn phòng gọn gàng ngăn nắp, trên bàn trà có bày hoa quả tươi, tựa hồ như để chuẩn bị tiếp đãi khách vậy.

"Tại sao căn phòng dưới tầng hầm lại bình thường hơn cả căn phòng ở trên mặt đất?" Có lẽ bởi vì không có quỷ quái gì, nên căn phòng này thậm chí không có một chút dấu vết của âm khí, nó trông giống như một căn phòng trong thực tế vậy.

Nhìn hoa quả rực rỡ trên bàn trà, Hàn Phi chậm rãi tiến lại gần, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy hoa quả thật trong thế giới tầng sâu.

Đưa tay ra định cầm lên, nhưng tay Hàn Phi còn chưa chạm vào đĩa hoa quả, lớp vỏ tươi sáng của quả bắt đầu rơi ra, vài con bọ bò ra khỏi đó.

Đĩa trái cây sáng đẹp giống như nơi sinh sản của côn trùng, trông đẹp mắt, nhưng nếu lại gần có thể bị trùng độc cắn bị thương.

Vừa bước vào nhà, nét mặt của cậu bé đã thay đổi rõ ràng, thói quen khom lưng, khúm núm như một chú chó được nhặt về.

Như sợ dẫm phải sàn bẩn, cậu bé từ từ dọc theo góc tường tiến đến cửa phòng ngủ.

Cậu bé xoa tay lên quần áo rồi mới dám nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ, mở cửa phòng ngủ ra.

Mùi nước hoa nồng nặc thoang thoảng trong phòng, căn phòng ngủ rộng và được bài trí sang trọng, thu hút nhất là chiếc giường lớn và một chiếc tủ quần áo lớn và dày.

Tủ quần áo lớn đối diện với giường ngủ, khi trốn vào tủ quần áo có thể nhìn rõ mọi thứ trên giường.

Cậu bé lưng dựa vào cửa, vào phòng có chút sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn bị Hàn Phi đẩy vào.

"Hình như chỉ là một căn phòng rất bình thường?" Hàn Phi liếc nhìn căn phòng, nhìn chằm chằm tất cả vật dụng trong phòng, sàn nhà trải thảm, cạnh giường có một chiếc gương trang điểm lớn, một chiếc máy chiếu ở đầu giường, ở góc phòng còn có một cái tủ rượu nhỏ.

Có thể thấy, cặp vợ chồng sinh sống tại đây rất coi trọng chất lượng cuộc sống. Tuy nhiên, dù họ rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống, nhưng có thể do gia đình không giàu có nên trước hết họ chỉ có thể làm cho vẻ ngoài sang trọng, thượng lưu hơn chút.

Trong khi Hàn Phi đang xem xét các vật dụng trong phòng, cậu bé bước đến tủ quần áo, như thể có thứ gì đó trong tủ đang thu hút cậu.

"Có muốn mở ra xem một chút không?" Hàn Phi ở bên cạnh động viên, cậu bé cuối cùng nắm lấy cửa tủ quần áo.

Bàn tay nhỏ bé từ từ mở tủ quần áo ra, một mùi hôi hám từ trong tủ quần áo tràn ra, trực tiếp bao phủ mùi nước hoa trong phòng.

Trong tủ quần áo vang lên một âm thanh kỳ lạ, sau khi màn sương đen mờ nhạt tan biến, Hàn Phi phát hiện một đứa bé trai dị dạng bị nhốt trong tủ.

Cậu bé trạc tuổi cậu bé bên cạnh Hàn Phi, nhưng khuôn mặt bị biến dạng nghiêm trọng, tay chân sưng tấy, không thể tự mình trèo ra khỏi tủ.

Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, Hàn Phi nhíu mày, hắn còn tìm được vài tấm ảnh trong tủ.

Cậu bé trong bức ảnh đầu tiên rất dễ thương, rất bình thường, trong ánh mắt mang theo sự tò mò và khao khát mọi thứ, trên cơ thể có vẻ đẹp và sự nhanh nhẹn của sự sống.

Bức ảnh thứ hai vẫn là cậu bé đó nhưng biểu cảm đã trở nên đờ đẫn, không ngừng khóc, tay chân dường như bị tiêm vào thứ gì đó, so với sự sống, cậu bé dường như giống một đồ vật hơn.

Trong bức ảnh thứ ba, cậu bé không còn nhận ra được nữa, cơ thể và khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi hình dạng, ngay cả khóc cũng đã ngưng.

"Một cậu bé đáng yêu như vậy, lại từng bước trở nên như thế này sao?"

Hàn Phi từ trong ô vật phẩm lấy ra người giấy màu máu, muốn cứu cậu bé từ trong tủ quần áo ra, nhưng hắn vừa mới lại gần, bề mặt cơ thể của đứa trẻ bắt đầu nứt ra, những dải mạch máu đen quấn quanh tim như những sợi dây leo, chỉ cần đứa trẻ ra khỏi tủ quần áo là những mạch máu đó sẽ vỡ ra.

Da của cậu bé trong tủ quần áo đã trở nên gần như trong suốt, có thể thấy rõ ràng thân thể không phải bằng xương bằng thịt, mà là ác mộng đang từ từ bành trướng.

Hàn Phi dừng tại chỗ, không dám manh động, mà cậu bé ở bên cạnh đã chủ động chạy tới.

Không biết cậu bé làm vậy là có ý tốt hay là cố ý, cậu bé đưa tay ra muốn kéo cậu bé kia ra khỏi tủ quần áo.

Kết quả là, các mạch máu đen trực tiếp vỡ ra trong cơ thể cậu bé kia, cậu bé xấu xí và dị dạng ban đầu biến thành một khối ký ức màu đen.

Ký ức đó hoàn toàn là đau khổ cấu thành nên, chính mình đang xoắn và đan xen vào nhau, như thể muốn hòa vào thành một cơn ác mộng.

Đây là một tình huống vô cùng hiếm gặp, sau khi cơn ác mộng thuộc về đứa trẻ bùng nổ, dần dần bị tủ quần áo hấp thụ.

Mùi hôi thối từ tủ quần áo bốc lên nồng nặc, mọi dấu vết sinh hoạt của đứa trẻ trong đó đều trở thành một phần của tủ quần áo.

Cậu bé bên cạnh dường như không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, trông cậu vô cùng sợ hãi.

"Đứa nhỏ này thật âm hiểm." Hàn Phi không cứu được đứa trẻ trong tủ, hắn cất ba tấm ảnh của đứa trẻ trong tủ đi.

Người đã chết rồi, cũng không thể cứ để ảnh của cậu bé ở nơi mà nó căm ghét nhất.

Khi ngón tay hắn chạm vào bức ảnh, một lời nhắc của hệ thống hiện ra trong đầu.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Bạn đã thành công phát hiện vật phẩm nhiệm vụ ẩn của nhiệm vụ nguyền rủa chết chóc là Một trong những hận ý bóp méo của Cánh bướm."

"Trong bức ảnh này bao hàm hận ý của Cánh bướm? Súc sinh này đem những chuyện mình phải chịu đựng, tái hiện lại trên cơ thể của đứa trẻ khác hay sao?"

Sau khi cất ảnh đi, Hàn Phi rời khỏi phòng, nhìn các căn phòng ở hành lang dưới tầng hầm, đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Hắn lại cố mở một cánh cửa khác ra, cách bố trí kiến trúc và sắp đặt đồ đạc của tất cả các phòng trong tầng hầm dường như giống hệt nhau, như thể chúng được hình thành từ ký ức của cùng một người.

Điều khiến hắn kinh ngạc hơn nữa là trong phòng ngủ của căn phòng này, cũng có một tủ quần áo cực lớn.

Đẩy cửa tủ ra, bé trai bị mất khả năng vận động, đang mặc một bộ quần áo hoa của bé gái, khuôn mặt biến dạng hoàn toàn.

Tất cả chúng đều mất đi ý thức bình thường, cho dù có cảm thấy đau đớn, cũng không thể biểu đạt rõ ràng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro