Chương205:Nếu chúng ta đến muộn vài ngày,có thể cậu ta sẽ trở thành hiệu trưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mở cửa sâu?"

Hàn Phi không hiểu hàm ý mở cửa sâu, nhưng hắn luôn cảm thấy không được tốt: "Lối đi của các khu vực toàn bộ được mở ra, sau này sẽ có nhiều lệ quỷ và du hồn của các khu vực khác chạy đến đây?"

Hiện tại Hàn Phi đã chật vật tồn tại trong khe nứt hẹp, vừa mới có cơ hội thở phào, thế giới tầng sâu dường như lại phát sinh biến hóa nào đó.

Hàn Phi nhìn bảng thuộc tính của mình, hắn cảm giác như mình được hệ thống đặc biệt chăm sóc vậy, nhưng loại chăm sóc này lại là chăm sóc dồn vào chỗ chết.

"Sau khi mình hoàn thành nhiệm vụ của người quản lý tiền nhiệm, mình muốn ở lại cư xá Hạnh Phúc thêm một thời gian, kết quả cư dân của tòa nhà Block 2 đã dọn dẹp tất cả các cô hồn dã quỹ trong cư xá, dẫn đến không thể tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ nào ở đây."

"Bây giờ không dễ dàng gì mới sắp liên kết được bản đồ ẩn của Học viện tư thục Ích Dân, hệ thống lại nói rằng sẽ mở cửa sâu, sẽ có các quỷ quái từ các khu vực khác qua đây, hệ thống này là sợ mình không có gì để chơi trong đây nữa hay sao?"

Liếm liếm đôi môi khô khốc, Hàn Phi cảm thấy mình bị hệ thống chăm sóc như thế này, có lẽ có liên quan đến con đường mà hắn chọn lúc đầu.

Giữa giải cứu và hủy diệt, người quản lý tiền nhiệm đã lựa chọn hủy diệt, còn bản thân thì vô tri vô giác lựa chọn hủy diệt, rồi lại chọn giải cứu, đồng thời mở ra hai mặt khác nhau của hộp đen.

"Xe đến trước núi ắt có đường, sợ hãi và lo lắng không giúp được gì cho tương lai, bất kể phát sinh thay đổi gì, đều phải tiếp tục bước tiếp."

Mở cửa phòng vệ sinh ra, một cơn gió lạnh thổi vào mặt Hàn Phi.

Các cửa sổ cũ phát ra tiếng động, thỉnh thoảng có những vật thể không xác định bò qua tấm kính nứt, như tóc bị thứ gì đó kéo lê, hoặc một loại côn trùng độc nào đó ăn xác chết.

Cánh cửa kêu cót ca cót két, Hàn Phi bước ra khỏi phòng vệ sinh, có thứ gì đó mờ ảo lóe lên trong bóng tối ở phía xa, những thứ tồn tại không rõ tên đó dường như đang trốn tránh hắn.

"Chức danh giáo viên tuần tra đã phát huy tác dụng?"

Bước đi trong một ngôi trường quái đản và đáng sợ như vậy, Hàn Phi lại không cảm thấy quá khó chịu, giống như hắn đã nhậm chức ở đây rất lâu vậy.

"Đã chết nhiều lần như vậy trong nhiệm vụ người quản lý, cũng coi như có tình cảm với nơi này."

Nếu có giáo viên mới nhậm chức, Hàn Phi có thể tự hào nói với anh ta bằng giọng điệu của một người tiền bối rằng mình đã thử các phương pháp chết khác nhau ở hơn chục nơi trong ngôi trường này.

"Thầy Hàn!" Lão Lý từ xa nhìn thấy Hàn Phi, trên người thồ cả núi quỷ hướng về phía hắn, làm nổi lên trận gió tanh mùi xác chết.

Mã Mãn Giang đã bị giết, nhưng những con quỷ này dường như đã quen với cơ thể lão Lý, nên không hề có kế hoạch rời đi.

Chúng tiếp tục che mắt lão Lý, để ông ấy sống trong một thế giới bình dị mà không phải chứng kiến những điều đau khổ và tồi tệ.

"Bạn của cậu đâu?" Lão Lý là bảo vệ ca đêm, bản thân trí nhớ cũng không tốt, ông ấy đã quên rất nhiều chuyện đau khổ, nhưng lại nhớ kĩ Hàn Phi và Hoàng Doanh.

"Anh ấy là bác sĩ, còn có công việc riêng." Hàn Phi thản nhiên tìm một lý do cho có, sau đó hỏi: "Lão Lý, sau khi cháu đi tối hôm qua có chuyện gì đặc biệt xảy ra với trường học không?"

"Không, mọi chuyện vẫn bình thường." Lão Lý tươi cười cùng với núi quỷ sánh bước với Hàn Phi, hai người vừa đi qua hành lang thì nhìn thấy mặt sau của toàn bộ tòa nhà dạy học dính đầy máu.

Những tàn hồn của kẻ ngoại lai bị dây thừng xuyên qua, treo lên cao, những hình xăm và dấu ấn của Cánh bướm trên cơ thể chúng đều bị cắt bỏ.

Cảnh tượng kinh ngạc này khiến Hàn Phi có chút choáng ngợp, nhưng lão Lý vẫn đi về phía trước như không nhìn thấy gì.

"Bác có chắc mọi thứ vẫn bình thường không?"

"Đúng vậy, hôm qua trong trường học một người cũng không có."

Từ phương diện nào đó, những điều lão Lý nói đều là nói thật.

Hàn Phi biết không hỏi được ra điều gì, hắn đi đến chỗ những tàn hồn của kẻ ngoại lai bị treo lên.

Những tàn hồn này vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, có ý thức của chính mình, trên cơ thể chúng có thể mơ hồ nhìn thấy những dòng chữ nguệch ngoạc, trên cơ thể mỗi người dường như đều viết một câu chuyện, câu chuyện kể về sự xấu xa trong trái tim của bọn chúng.

"Sống không được, chết cũng chẳng xong, quỷ hồn trong Học viện tư thục Ích Dân cũng thật là tàn nhẫn." Hàn Phi thấy rằng mình đã luôn đánh giá thấp những lệ quỷ trong Học viện tư thục Ích Dân, nếu không phải là Mã Mãn Giang liên thủ với Cánh bướm, những con quỷ bình thường sau khi xâm nhập vào trường học, xác suất để có thể sống sót ra ngoài gần như bằng không.

"Thầy Hàn? Thầy Hàn?"

Trong khi Hàn Phi đang đọc những chữ trên cơ thể tàn hồn, giọng nói của chó hoang Trương Quan Hành phát ra từ tòa nhà dạy học, nó rất thích thú khi nhìn thấy Hàn Phi, đứa trẻ này rất kính trọng hắn, đồng thời biết ơn hắn từ tận đáy lòng.

"Thầy Hàn, tối qua em vẫn luôn tìm thầy." Kéo theo cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng, Trương Quan Hành và thú cưng của Từ Cầm lao ra khỏi tòa nhà dạy học.

Có thể làm cho một oán niệm luôn nhung nhớ, Hàn Phi cảm thấy mình thực sự có thiên phú làm giáo viên: "Em đến đúng lúc lắm, là ai đã treo những kẻ ngoại lai ở đây?"

"Giáo viên chủ nhiệm của Kim Sinh, một nữ giáo viên có thân hình rất cao, cô ấy đã trở nên điên loạn sau cái chết của Mã Mãn Giang, trút tất cả những uất ức tồn đọng cho đám kẻ ngoại lai này."

"Những hình xăm Cánh bướm trên cơ thể chúng cũng là cô ấy làm à?"

"Vâng, cô ấy đã cắt hình xăm trên cơ thể chúng đan thành một cái túi da, cô ấy dường như muốn đeo cái túi da đó đi khỏi trường học, đến nơi nào đó."

Sau khi nghe những lời của Trương Quan Hành, Hàn Phi cảm thấy rằng nơi mà giáo viên chủ nhiệm của Kim Sinh đến có lẽ là tòa nhà chết chóc, cô ấy muốn tìm cách trả thù Cánh bướm.

"Em có biết bây giờ cô ấy đang ở đâu không?"

"Chắc là đang đi tuần tra khuôn viên trường, tối qua sau khi Mã Mãn Giang chết, có một con bướm xanh mang theo tất cả ác ý xông ra cổng chính trường học, mở ra một khe hở trên cánh cổng bị đóng chặt. Ở chỗ con bướm màu xanh đó chạy ra, có kẻ ngoại lai mới lén lút lẻn vào trong học viện."

"Kẻ ngoại lai mới?" Hàn Phi đang suy nghĩ về thân phận của đối phương, một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong tòa nhà ký túc xá: "Giọng nói này... quen quá!

Hàn Phi, Trương Quan Hành và lão Lý vội vàng chạy về phía tòa nhà ký túc xá, lúc này trong tòa nhà có thứ gì đó đang đánh nhau kịch liệt, kính trên sàn vỡ tan tành, không khí nồng nặc mùi máu tanh.

Tiếng khóc và tiếng chửi rủa cay đắng đan xen vào nhau, các hành lang của tòa nhà ký túc xá đầy vết máu và vết nước, âm khí hoành hành, nhiệt độ gần như giảm xuống mức đóng băng.

Chiếc nhẫn của người chủ nhà trên tay Hàn Phi không ngừng tỏa ra ớn lạnh, nhưng điều khiến Hàn Phi khó hiểu là cái lạnh đó dường như không khiến hắn cảm thấy thấu xương, ngược lại còn khiến hắn cảm thấy thoải mái.

Đẩy nhanh tốc độ, Hàn Phi để cho con trăn khổng lồ màu đen quấn quanh người, hắn liều mạng chạy đến cuối hành lang, cuối cùng cũng nhìn thấy hai bên giao chiến.

"Đừng đánh nhau nữa! Tất cả đều là người nhà mà!"

Cuộc tương tàn báo oán vô cùng kịch liệt, thông thường mà nói, có rất ít người dám xông vào ngăn cản lúc này, nhưng Hàn Phi lại là một ngoại lệ.

Dùng cơ thể của người sống, xen vào giữa lệ quỷ, điều kỳ quái hơn nữa là hai bên đã đánh nhau đến đỏ mắt thật sự đã dừng tay!

"Quản lý!"

"Thầy giáo!"

Lý Tai và Trương Quan Hành đồng thời lên tiếng, sau khi nói xong thì hai bên nhìn nhau.

"Tất cả đều là người của chúng ta, chúng ta đều là bạn bè cùng phấn đấu vì một mục tiêu! Đừng vì hiểu lầm mà ra tay với nhau!"

Hàn Phi đứng giữa một đám lệ quỷ, thân thể không khỏi run lên vì ớn lạnh.

Nhìn Hàn Phi, vẻ mặt của hai nhóm quỷ đang đánh nhau trên hành lang trở nên vô cùng đặc sắc.

"Người của mình?"

Ở bên trái hành lang, giáo viên chủ nhiệm của Kim Sinh và Thư Mộng đình nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng dường như bởi vì Hàn Phi đã giúp họ giết Mã Mãn Giang, nên họ không có ý định giết hắn.

Hành lang bên phải lại càng khó tin, Khóc bưng một cái nồi cơm điện, trong nồi đựng đàn tế của chính mình, trên mặt vẫn còn có vệt nước mắt.

Nhân viên cửa hàng một mắt Huỳnh Long và Lý Tai đang đứng bên cạnh Khóc, vẻ mặt hai người khó hiểu, đầu óc còn chưa xoay chuyển kịp.

Người quản lý toà nhà của mình sau khi vào học viện thu thập thông tin, thu thập thế nào mà lại trở thành giáo viên của học viện rồi?

Cả ba người họ đã tìm thấy thời cơ thích hợp vào tối hôm qua và lẻn vào Học viện tư thục Ích Dân khi Cánh bướm bỏ đi, mọi người đều đã sẵn sàng cho một cuộc chiến sống còn, nhưng tình hình có vẻ khác với những gì tưởng tượng.

Hàn Phi được lệ quỷ và quái vật trong Học viện tư thục Ích Dân bảo vệ, làm như thể bọn họ mới là người thực sự muốn bảo vệ Hàn Phi.

Lý Tai và Huỳnh Long liếc nhìn nhau, tâm trí có phần bất an, vốn đã bị kích thích bởi sự tuyệt vọng, giờ lại càng thêm bối rối.

Họ đã dự đoán một số tình huống, nhưng duy nhất không nghĩ đến trường hợp này.

"Người quản lý tòa nhà Block 1, nếu anh bị uy hiếp thì hãy chớp chớp mắt?" Lý Tai nhìn chằm chằm vào mặt Hàn Phi, anh ta không có nói đùa, một khi Hàn Phi chớp mắt, anh ta sẽ lập tức hành động.

"Chớp cái gì mà chớp!" Hàn Phi lấy thẻ giáo viên của mình ra, bắt đầu mô tả chi tiết những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua.

Máu tanh, tàn khốc, đều là con đường cầu sinh của câu chuyện kì lạ, từ trong miệng Hàn Phi lại trở thành kinh nghiệm thực tập để thể hiện giá trị bản thân, hắn thừa kế thẻ giáo viên do người quản lý tòa nhà tiền nhiệm để lại, đồng thời cũng tiếp nhận trách nhiệm của ông ấy.

Hắn sẵn sàng sử dụng sức mạnh của mình, để cho những bông hoa ăn thịt người trong học viện lớn lên khỏe mạnh, bằng cách này sửa chữa và chữa lành trái tim đau khổ vặn vẹo của họ.

"Miễn là tôi còn ở đây, thì sau này sẽ không có xung đột nào giữa cư xá Hạnh Phúc và Học viện tư thục Ích Dân nữa, chúng ta có thể thử khám phá cách chung sống với nhau trong thế giới tầng sâu này."

Sau khi nghe những lời của Hàn Phi, Trương Quan Hành gật đầu đồng ý gần như vô điều kiện, không cần biết hắn nói gì, nó đều cảm thấy hắn nói đúng.

Nhìn thấy học sinh trong trường vô cùng tin tưởng Hàn Phi, Lý Tai thậm chí bắt đầu có chút hoài nghi chính mình.

"Chỉ sau vài ngày mất liên lạc, cậu ta đã trở thành một giáo viên được học sinh yêu quý và được đồng nghiệp bảo vệ. Vậy nếu chúng ta đến muộn một thời gian nữa, liệu có khi nào cậu ta trực tiếp trở thành hiệu trưởng ở đây không?" Lý trí nói với Lý Tai là không thể nào, nhưng anh ta cảm thấy đối với Hàn Phi, không có gì là không thể.

Đầu tiên khi nhìn thấy Hàn Phi cõng theo cỗ quan tài đi từ cửa hàng tiện lợi vào cư xá Hạnh Phúc, đã cảm thấy Hàn Phi khác với người bình thường, tiềm lực rất lớn.

Bây giờ anh ta càng khẳng định quan điểm của mình, đi theo Hàn Phi, sau này nhất định sẽ có lợi cho mình.

Không dễ dàng gì mới giải thích được rõ ràng, Hàn Phi chuẩn bị thu lại thẻ giáo viên, trong đầu đột nhiên truyền đến âm thanh của hệ thống.

"Người chơi số 0000 - Hãy chú ý! Độ thân thiện của Lý Tai: +10! Bạn đã bước đầu có được sự tin tưởng của Lý Tai!"

Ngoảnh đầu nhìn lại, Hàn Phi phát hiện Lý Tai đang nhìn mình, anh ta cũng không có nghĩ gì nhiều, vẫy tay một cách thân thiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro