Taeui ném bia vào người Ilay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Cách cửa ra vào không xa, có một cầu thang bộ và Jeong Taeui đang đi về hướng đó. Ilay dừng lại bên cạnh chiếc thang máy. Khi thấy Jeong Taeui bắt đầu bước lên từ cuối cầu thang, Ilay đi theo anh và hỏi.
“Cậu định lên cầu thang à? Có mệt không?”
“Mệt. Dạo này tôi bắt đầu bị đau nửa đầu.”
Jeong Taeui trả lời cộc lốc và vẫn không dừng bước. Dù sao thì cơ thể cũng đã khá hơn. Anh đã không di chuyển suốt cả một ngày trong nhà giam và bây giờ không còn gì quá khó chịu nữa.
Tuy nhiên từ một lúc trước, quả thực đầu của anh đã bắt đầu nhức nhối. Khi xưa cũng đã từng như vậy. Đau nửa đầu sẽ xuất hiện nếu cơ thể mệt mỏi do vận động quá nhiều, làm việc quá sức hoặc căng thẳng trí óc. Triệu chứng này dù uống thuốc cũng sẽ không có hiệu quả gì nhiều. Không còn cách nào khác ngoài ngủ một giấc rồi thức dậy. Ilay vừa đi bộ lên cầu thang theo Jeong Taeui vừa hất đầu về phía sau và nói.
“Có thang máy ngay đằng kia kìa.”
“Lên có một tầng thôi mà cũng phải đi thang máy à?”
‘Với cả sẽ mất thêm thời gian chờ nữa’, Jeong Taeui nói thêm và cười mát. Ilay tạm thời im lặng.
“Lên một tầng thôi sao. Cậu muốn về phòng của mình à?”
Lần này, Jeong Taeui im ​​lặng trong giây lát.
Anh sực nhận ra điểm đến mà cả hai đang nghĩ tới là khác nhau. Nơi Ilay muốn đến là phòng của anh ta ở tầng hầm đầu tiên. Còn nơi Jeong Taeui muốn đến là phòng của mình ở ngay tầng trên. Jeong Taeui dừng bước. Ilay cũng theo đó mà dừng lại.
Hiện tại cơn đau đầu vẫn không hề thuyên giảm. Nếu nó ngày càng trở nên tồi tệ hơn thì có lẽ anh sẽ không thể ngủ được. Thâm tâm anh muốn về phòng của mình để nghỉ ngơi. Nhưng, rõ ràng có một điều mà Jeong Taeui cần phải xác nhận. Thực ra, anh không muốn xác nhận vì đã mơ hồ nhận ra điều đó, nhưng anh vẫn muốn làm rõ vì trong lòng cảm thấy vướng bận.
“Sang phòng của tôi đi. Ban ngày tôi đã chất nhiều bia vào trong tủ lạnh lắm.”
“… Hay là vậy đi?”
Không biết trong tủ lạnh đã được chất đầy bao nhiêu bia nhưng có vẻ anh ta sẽ cho anh hết chỗ bia đó. Jeong Taeui nhìn Ilay bằng ánh mắt không thiện chí rồi theo sau anh ta đi về phía thang máy. Bây giờ ngay cả bia cũng không đặc biệt hấp dẫn đối với anh.
Trước khi lên phòng, Jeong Taeui nghĩ rằng mình nên ghé vào phòng y tế để lấy một ít thuốc đau đầu, nhưng sau khi nhận ra đã quá trễ, anh chỉ đành chép miệng cay đắng. Nếu anh đến phòng hậu cần để xin thuốc vào giờ này thì chắc chắn anh sẽ lại bị cằn nhằn và chửi rủa một lần nữa.
Anh chỉ mong mọi chuyện tiến triển theo chiều hướng tốt hơn và cơn đau đầu không trầm trọng thêm nữa. Jeong Taeui không nói một lời nào cho đến khi vào thang máy đi đến phòng của Ilay ở tầng hầm đầu tiên. Ilay đưa mắt nhìn anh mà không có ý định cất lời. Anh ta chỉ nở một nụ cười nhạt. Đương nhiên là Jeong Taeui không hề thấy vui sau khi chứng kiến ​​dáng vẻ đó.
“… trông anh như đang nhìn một đứa trẻ vô cùng phiền phức”
Ilay lấy chìa khóa ra và nhẹ nhàng nhướng mày khi thấy Jeong Taeui khó chịu lẩm bẩm bên cạnh. Cho đến khi nói ra khỏi miệng, Jeong Taeui mới tự thấy mình không khác gì một đứa trẻ xấu tính, nhưng trước khi nhận ra điều đó thì lời đã lỡ phát ra rồi.
“Đâu phải. Nếu cứ để đứa trẻ đang trong tâm trạng khó chịu ngủ qua một đêm thì tâm trạng của nó sẽ dễ chịu hơn. Nhưng dù thế nào thì cậu cũng không giống như vậy. Đúng hơn là cậu có xu hướng tự giải tỏa tâm trạng của mình.”
Jeong Taeui bặm môi lại. Đây là lý do tại sao con người không nên phạm sai lầm ngay từ đầu. Tức giận rất phiền phức và bỏ qua nó là một điều nên làm, nhưng đây là nhận thức của những người xung quanh, còn đối với người đàn ông này thì nó đã trở thành một điều hiển nhiên.
Trong lòng anh thở dài chán nản. Bởi vì câu nói đó không hoàn toàn sai. Cho dù tâm trạng đang bực bội và oán giận thì việc đó quả thực sẽ chẳng kéo dài được mấy ngày. Giận một người sẽ tiêu hao nhiều năng lượng hơn, vì vậy sự oán hận sẽ không thể duy trì được lâu và cuối cùng sẽ lắng xuống. Nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ quên mình đã từng nổi giận về việc gì, đã từng đau khổ vì điều gì.
“Dáng vẻ của anh ta thực sự đã làm tổn thương tinh thần của mình …”
Jeong Taeui độc thoại. Sau khi ở trong nhà giam suốt cả ngày, anh đã nhớ lại những ký ức cũ và đưa ra một kết luận như vậy. Đó là một kết luận vô cùng bất mãn.
Lần này Ilay không đáp lại. Anh ta chỉ mở cửa và ra hiệu mời Jeong Taeui vào phòng.
Jeong Taeui bước vào căn phòng tĩnh mịch, anh tạm dừng lại một lúc rồi mới đi đến và ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc. Bình thường anh sẽ ngồi trên giường, nhưng bây giờ anh chẳng buồn bận tâm đến những điều nhỏ nhặt.
“……. Chú tôi thì sao?
Nghe Jeong Taeui hỏi, Ilay cởi áo khoác ra, tùy tiện ném lên giường rồi nhún vai.
“Sĩ quan Jeong Chang In đang ở Canberra.”
“Không phải ý đó. Sáng ngày tôi không liên lạc được với chú nên tôi muốn hỏi bây giờ anh có thể liên lạc được với chú ấy không.”
Ilay bật cười. Bằng tiếng cười và sự im lặng ngắn ngủi đó, Jeong Taeui có thể nhận ra rằng việc chú không bắt máy thực sự không phải là ngẫu nhiên. Và Ilay cũng biết Jeong Taeui đã nhận ra điều này. Có lẽ anh ta cảm thấy không cần phải đáp lại nên trực tiếp đi đến tủ lạnh, lấy bia ra cho cả mình và Jeong Taeui.
“Chà, tất nhiên rồi”
Ilay nói và nhẹ nhàng ném bia cho Jeong Taeui. Jeong Taeui chụp lấy, đắn đo không muốn uống, nhưng sau khi mân mê lon bia trong tay một lát, anh quyết định khui nó ra. Vừa mới mở, bọt khí đã trào lên và rơi lách tách xuống sàn. Anh tặc lưỡi, đặt chiếc lon xuống bàn và phủi tay.
Dù sao cũng không quá muốn uống nên anh không cầm lại lon bia lên.
Ilay nhấp một ngụm bia và nhìn Jeong Taeui đầy hứng thú, sau đó anh ta nghiêng đầu dựa vào tường.
“Tôi nên nói nguyên nhân trước hay kết quả trước.”
“Hãy nói về chú của tôi.”
Jeong Taeui đáp ngắn gọn. Anh đã nghĩ đi nghĩ lại suốt cả ngày, nhưng chỉ có điều đó là quan trọng nhất.
Ilay quan sát Jeong Taeui một lát và mỉm cười, sau đó đột nhiên hỏi.
“Cậu, là con trai của sĩ quan Jeong Chang In đúng không. …- À, đó là về mặt di truyền”.
Ilay nói thêm như thể chợt nghĩ đến khả năng gây hiểu lầm. Jeong Taeui hơi cau mày lại.
Anh lập tức đoán được anh ta đang nói về vấn đề gì. Đây không hẳn là một bí mật. Tuy nhiên, những người không phải gia đình thì không nên biết đến chuyện đó.
“……. Xem ra chú đã nói như vậy.”
Jeong Taeui nhận thấy những điều anh ta nói không có ý nghĩa gì đặc biệt. Anh không quan trọng ai là người đã truyền lại máu thịt cho bản thân mình. Cha của anh đã ở trên thiên đường, còn chú của anh chỉ là chú ruột mà thôi.
“Anh ta không tự mình nói ra. Tôi chỉ tình cờ biết được chuyện đó thôi… … nhưng thực sự không giống. Cũng đúng, cậu cũng không giống Jeong Jae-i mà, cậu thực sự rất khác với anh ta.”
Ilay cười nhạt như thể thấy chuyện đó thật nực cười. Jeong Taeui thở dài và chậm rãi dùng gan bàn tay gõ tak, tak vào tay vịn của chiếc ghế.
“Có vẻ anh đã biết rất rõ. Vậy nên anh và chú tôi đã bắt tay nhau để dàn xếp mọi chuyện phải không?”
Ilay lập tức mỉm cười và xua tay. Anh ta nói, ‘Không phải như vậy” rồi lắc đầu.
“Thật thô lỗ khi nói tôi đang dàn xếp mọi chuyện. Tất nhiên, điều đó không sai, nhưng … – Đúng là tôi và anh ta có quen biết nhau. Chính xác thì anh trai tôi rất thân thiết với anh ta. Cũng có nhiều chuyện làm cùng nhau nên có thể nói tôi hiểu rõ anh ta nhất trong tất cả các sĩ quan ở đây. Nhưng, nếu nói về lần này thì tôi không hơn gì một trợ thủ của anh ta cả. Tôi chỉ đơn thuần giúp đỡ anh ta ――――― một phần rất nhỏ so với những gì mà anh ta muốn thôi.”
Ilay nhẹ nhàng dùng ngón tay để biểu thị ‘một phần rất nhỏ’ mà mình đang nói.
Trợ thủ à.
Jeong Taeui cười cay đắng.
“Vậy nên, ngay từ đầu anh đã biết rằng tôi sẽ kiểm tra file dữ liệu và sẽ xảy ra tình huống này phải không?”
Jeong Taeui lập tức nói thẳng vào vấn đề vì không muốn nghe thêm nữa. Ilay im lặng một lát rồi nhún vai một cách thản nhiên.
“Xác suất xảy ra khả năng đó là hơn năm mươi phần trăm. Tuy nhiên, tôi đã nghĩ đến tất cả các khả năng xảy ra ngoài ý muốn.”
“Nếu đúng là như vậy thì anh có từng nghĩ đến việc kéo tôi vào để nắm lấy điểm yếu của McKean không?”
Ilay liền thấp giọng cười.
“Tae-i. Trước đó cậu đã bị kéo vào rồi. Dù lần này các cán bộ sĩ quan đã phát hiện ra chuyện này và báo cáo lên trụ sở chính và các chi nhánh khác, nhưng nếu bị bại lộ thì mọi chuyện sẽ rất khó khăn nên họ sẽ không làm lớn chuyện và sẽ khéo léo trấn an tình hình nội bộ. Tuy nhiên, phần lớn khả năng là cậu vẫn phải gánh chịu trách nhiệm. Theo bất kỳ phương thức nào. “
‘Không cần phải lo lắng như vậy. Tôi sẽ xoay sở để cậu không bị đuổi khỏi đây’, Jeong Taeui lặng thinh nhìn Ilay nói. Anh thực sự không quan tâm đến điều đó. Dù sao thì, thời gian ở lại đây như ban đầu đã hứa cũng chẳng còn lại bao lâu.
Không lẽ đây cũng chính là lý do mà chú đặt ra thời hạn như vậy, đột nhiên, anh nảy ra suy nghĩ đó. Jeong Taeui mệt mỏi tựa đầu vào ghế.
“…… Kết quả chính là vì thế à.”
Ngữ điệu của anh thấm đượm nỗi mệt mỏi. Ilay uống cạn lon bia, ném vỏ rỗng vào thùng rác rồi đi đến bên giường, ngồi xuống. Sau đó anh ta lắc đầu như chẳng có gì quan trọng.
“Không có gì đặc biệt đâu.”
“Gì?”
“Không có gì đặc biệt đâu. Đó chỉ là một trong rất nhiều ‘sự việc đáng tiếc’ do Jang Til và những người dưới trướng ông ta làm ra thôi. Riêng về việc này thì có thể nói là không gây thiệt hại gì. Bề ngoài, nó là một ‘sự cố thiếu may mắn’ nhưng thực tế lại là một “nhiệm vụ bất khả thi”. Bất cứ nơi nào cũng như vậy mà. Chà, tất nhiên là —- McKean sẽ phải từ bỏ việc thăng chức. Theo quan điểm của tôi, có lẽ anh ta nên rời khỏi UNHRDO thì tốt hơn.”
Jeong Taeui im ​​lặng lắng nghe những lời nói đó, sau khi yên lặng một lúc, anh mới bình thản cất lời.
“Không chỉ có McKean thôi đâu.”
“Hmm ……?”
“Chú tôi cũng nhúng tay vào việc này. Dù anh có nói thế nào đi nữa thì thực chất chú ấy cũng đã hỗ trợ cho McKean. Không, là McKean đã hỗ trợ cho chú ấy mới đúng.”
Và họ đã biến anh thành một con rối, múa may như một kẻ ngu ngốc. Jeong Taeui cười trong cay đắng.
Sau đó, Ilay đột nhiên phá lên cười. Đó là một trận cười tươi vui và phấn khích như thể anh ta vừa nghe thấy một điều rất thú vị.
“Aha, hahaha, đúng vậy, dù sao thì rõ ràng là McKean và Jeong Chang-in cũng đã bắt tay với nhau. Nếu cậu muốn thu thập bằng chứng thì có thể thu thập bao nhiêu cũng được. Nhưng mà này, Tae-i.”
Đột nhiên Ilay hạ giọng xuống nhưng khuôn mặt vẫn không ngớt ý cười.
“Sĩ quan Jeong không thể rời bỏ UNHRDO. Anh ta là người cần thiết tất yếu.”
“…… cho Thứ trưởng Mao?”
Dù anh không bật cười nhưng câu nói đó đã coi như một lời cười nhạo. Ilay lắc đầu.
“Sai rồi. Anh ta là người mà UNHRDO cần.”
Những lời đó nghe như một điều hiển nhiên nhưng thực chất lại ẩn chứa một hàm ý tinh tế, Jeong Tae-eui hít một hơi thật sâu rồi thở ra.
Từ nãy đến giờ anh cứ cảm thấy mình đang luẩn quẩn quanh một vấn đề.
Phải rồi, không phải điều này.
Không biết chú ấy theo phe của Mao Li hay phe của Jang Til, hoặc cũng có thể không thuộc phe nào cả, Jeong Taeui không quan tâm. Dù tình hình nội bộ đang diễn ra như thế nào thì anh cũng không muốn biết. Điều mà anh thực sự quan tâm là sự việc này sẽ phát triển theo chiều hướng nào chứ không phải mối quan hệ quyền lực được hình thành ra sao.
Thực sự, anh chỉ muốn biết rằng nếu chú không được xem trọng nữa thì khi lâm vào tình huống nguy hiểm và đứng trước nguy cơ bị đuổi việc, liệu chú ấy có tự mình xoay sở được hay không. Sau tất cả anh chỉ muốn biết như vậy thôi. Như vậy là đủ rồi. Chứng đau đầu ngày càng trầm trọng hơn. Đầu óc anh ong lên, choáng váng và khiến anh cảm thấy buồn nôn. Jeong Taeui cuộn chặt tay lại.
Lúc đó.
Như thể xé tan cơn đau đầu, một âm thanh máy móc bắt đầu tuôn ra, lơ lửng khắp không gian yên tĩnh. Điện thoại đã đổ chuông.
Ilay nhướng mày, nhìn đồng hồ và lẩm bẩm, “Ah!”. Anh ta đứng dậy khỏi giường và đi đến gần bàn với một nụ cười nhạt như thể đã biết người gọi đến là ai. Ilay kiểm tra số của người gọi trên màn hình điện thoại bên cạnh Jeong Taeui rồi gật đầu với anh. Jeong Taeui nhìn vào màn hình. Số 61-2 xuất hiện đầu tiên rồi đến một dãy số kế tiếp, đây là một cuộc gọi quốc tế. Canberra. Vào giờ này, chỉ có một người gọi đến từ Canberra. Sắc môi của Jeong Taeui đột nhiên trở nên trắng bệch. Anh cắn môi thấp thỏm, sau đó mới nhấc máy.
“……”
‘Alo’, anh muốn nói như vậy nhưng đột nhiên lại không thể phát ra được lời nào. Vì vậy, sau khi im lặng được một lúc thì âm thanh từ đầu dây bên kia bắt đầu vọng lại.
‘Rieg?’
“… là Taeui, chú ạ.”
‘Ah. Taeui à. Sao cháu lại ở đó. Chú gọi nhầm số à … … , đâu có nhỉ.’
Giọng nói xa dần rồi mới trở lại bình thường, dường như chú đang kiểm tra lại số điện thoại. Chú vẫn điềm nhiên như không. Vẫn không khác gì so với mọi khi. Vẫn gọi tên Jeong Taeui một cách bình thường như vậy. Có thể chú ấy không biết thật. Không, chưa biết chừng ngay từ đầu, việc này đã không phải chủ ý của chú ấy.
Dù biết không lý nào lại như vậy, nhưng Jeong Tae-ui vẫn chán nản theo đuổi ý nghĩ bỗng nhiên nảy ra trong đầu.
“Thế bao giờ chú mới về? Cháu đã bị giam suốt cả ngày hôm nay rồi.”
Jeong Taeui hơi càu nhàu với chú của mình như thể một đứa trẻ đang ăn vạ và làm nũng để cố gắng đòi hỏi một thứ gì đó.
Tiếng cười của chú vọng lại trong điện thoại.
‘Cháu đã nghe chuyện từ Ilay chưa?’
Chú anh nói. Giọng điệu bình thản như gọi một cuộc điện thoại nhỏ. Ngay khi nghe xong, biểu cảm trên mặt Jeong Tae-eui lập tức biến mất. Anh lại bồn chồn cắn môi thêm một lần nữa.
“…… Chú à. Ngay từ đầu đã như vậy rồi sao?”
Jeong Taeui bình tĩnh hỏi. Chú tạm gác lại một lúc rồi hỏi lại, ‘Cái gì?’. Điều đó không có nghĩa là chú ấy không hiểu anh đang nói về điều gì. Mà là chú ấy không rõ anh muốn hỏi về thời điểm nào trong hoàn cảnh hiện tại.
Jeong Taeui im ​​lặng. Không nghe thấy âm thành nào phát ra từ ống nghe, anh chầm chậm hít thở vài lần. Chú ấy có thể suy luận ra điều đó. Không lý nào chú ấy lại không đoán biết được. Đương nhiên là tình hình hiện tại mà trước đó chú ấy đã đoán được sẽ trở nên như thế này. Và chú ấy cũng biết tâm trạng của Jeong Taeui bây giờ như thế nào. Trong lúc điên cuồng suy nghĩ, đám lửa nhen nhóm âm ỉ trong lòng bỗng nhiên bùng lên chặn cổ họng của anh lại.
Anh giận đến mức hô hấp trở nên khó khăn. Mọi tâm trạng buồn bã đeo bám khi nãy đều nhanh chóng biến thành sự phẫn nộ. Đó là điều nhỏ nhặt mà anh đã hy vọng từ chú của mình. Có lẽ chú của anh cũng mong muốn những điều nhỏ nhặt từ anh. Nhưng những điều nhỏ nhặt mà cả hai nghĩ về nhau lại khác nhau.
“Từ đầu.”
‘… … . ‘
“… —Sao chú không nói những điều đó ngay từ đầu. Dù là McKean hay Jang Til, thì chú đều muốn tạo ra tình huống gây trở ngại cho bọn họ. Chú chỉ cần nói như vậy ngay từ đầu là được mà. Nếu vậy thì cháu sẽ can thiệp và cản trở công việc của chú hay sao? Dù cách chú làm như thế nào đi nữa thì chú cũng nghĩ là cháu sẽ cản trở chú à. Tại sao cháu lại là người như vậy được chứ… hả? “
Lời nói bộc phát ra như muốn bùng nổ.
Sự phẫn uất trào dâng. Trái tim anh quặn thắt. Những cơn đau điên cuồng đập trong đầu.
Thật tốt nếu chú nói trước với anh. Để ngay cả khi chú giết người thì Jeong Taeui cũng không nổi giận như vậy. Khi đó sẽ không phải đau nhiều như thế này. Dù chú có mượn tay Jeong Taeui như thế nào hay thậm chí vấy bẩn đôi tay anh đến mức nào thì cũng không sao cả. Chỉ cần chú ấy nói một lời cầu giúp thì Jeong Taeui sẽ làm.
Nhưng chú ấy đã không làm như thế.
Jeong Taeui im ​​lặng sau khi điên cuồng tức giận hét lên. Cơn thịnh nộ chen nhau trào dâng khiến cổ họng anh nghẹn cứng lại. Một khi đã ngậm miệng rồi thì sẽ không còn lời nào có thể phát ra được nữa.
Chú cũng không nói gì. Qua điện thoại, anh không thể biết vẻ mặt của chú đang như thế nào. Jeong Taeui chỉ cầm ống nghe và thở hồng hộc.
Lúc đó, Ilay, người đang khoanh tay đứng nhìn, lặng lẽ cầm lấy ống nghe từ tay Jeong Taeui. Jeong Taeui không có ý định buông lỏng ống nghe ra nhưng trong giây lát sức lực như rút hết khỏi bàn tay anh.
“Alo. Ừm, là tôi.… –Ừ, một chút. Đành vậy, hãy nói chuyện sau.… ừm. Sẽ diễn ra như ý muốn của anh. Được rồi. Ừm.”
Ilay thay Jeong Taeui tiếp lời trong điện thoại và nhanh chóng cúp máy chỉ sau vài câu nói ngắn gọn. Sau đó, anh ta nhìn lại Jeong Taeui và cất lời như thường lệ.
“Bình tĩnh … À không, bây giờ cậu đã bình tĩnh chưa?”
“Vốn dĩ cậu là anh chàng nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh mà,” Ilay nói thêm, rốt cuộc Jeong Taeui không thể cười được nữa. Ngọn lửa đầy ắp trong lòng bốc lên ngùn ngụt khiến anh không thể nào chịu được.
“Anh.”
“….ừm”
“Anh đã biết trước rồi còn gì. Kể từ khi anh đến phòng của tôi vào ngày hôm qua, à không, thậm chí là trước đó cũng đã biết rồi.”
Ilay không đáp lại lời nói của Jeong Taeui. Tuy nhiên, nụ cười dần tắt trên khuôn mặt anh ta đã thay cho một lời thừa nhận.
“Hôm qua anh đã ở với tôi, và chỉ vài tiếng nữa là thằng này sẽ phải hành động như một con rối. Ngày mai khoảng mấy giờ cậu ta sẽ phải đến văn phòng sĩ quan, anh đã nghĩ như vậy đúng không? Ha. Nếu chạm vào thằng này và đâm vào bên trong đến lút cán thì cuối cùng cậu ta sẽ không thể cử động được bình thường và sẽ gây trở ngại cho công việc, chỉ cần chịu đựng một chút thôi, anh đã nghĩ như vậy à?”
“Tae-i. Hiện tại cậu đang quá khích. Bình tĩnh nào.”
Bất chấp những lời lẽ của Jeong Taeui, Ilay không hề tỏ ra tức giận hay khó chịu mà chỉ trầm tĩnh nói. Khuôn mặt thản nhiên, bình tĩnh đó lại càng khiến anh căm phẫn.
“Bình tĩnh à … nếu là anh thì anh có bình tĩnh được không, thằng chó khốn nạn!”
Jeong Taeui cầm lấy lon bia đang để mặc bên cạnh và hung hăng ném đi. Chiếc lon đầy bia nặng trĩu dữ dội bay về phía Ilay đang đứng cách đó chưa đầy vài bước, nhưng Ilay chỉ nghiêng đầu một chút để tránh nó. Khuôn mặt anh ta hơi cứng lại tỏ vẻ khó chịu. Jeong Taeui biết rằng đây là đang trút giận. Ilay không phải là căn nguyên của sự việc này. Vì vậy, sự oán giận này không hoàn toàn là lỗi của Ilay. Thế nhưng, rõ ràng anh ta đã biết mọi chuyện và cố tình đến tìm Jeong Taeui. Anh ta chỉ thản nhiên nhìn Jeong Taeui bị xoay vần như một thằng ngốc và thỏa mãn dục vọng của chính mình. Anh không mong đợi bất cứ điều gì từ anh ta. Dù có mối thân thiết lạ thường, nhưng không có nghĩa là đủ tình nghĩa để xoa dịu Jeong Taeui.
Nhưng sự tức giận cứ tuôn trào khiến anh không còn cách nào khác.
“Tae-i, dừng lại đi. Nếu ở cạnh một kẻ không phân biệt được trước sau và cứ lao vào tấn công mà không biết mình đang nhắm đến ai thì tôi sẽ muốn vặn cổ người đó.”
Ilay tàn nhẫn nói. Sau đó, anh ta túm lấy Jeong Taeui lôi ra khỏi phòng của mình với vẻ mặt tức giận. Anh ta vừa nhìn Jeong Taeui bị đẩy ra ngoài hành lang vừa nói, ‘tạm biệt,’ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra và đóng cửa lại.
Cạch, nhìn chằm chằm vào chiếc cửa đã bị đóng chặt lại trước mặt, Jeong Taeui cứ đứng ngây người ra như vậy.

Tạ lỗi bằng 2 chap mới kkkk🌷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro