mật danh 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bầu trời chỉ có một vì sao.


Hai giờ sáng, gió đêm chạy vào đường hầm, len lỏi vào lớp bê tông cốt thép, ở miệng đường hầm có một ngọn đèn, sáng hơn cả sao trời, nó đột nhiên lóe lên, hình như có một người bệnh đang vật lộn vùng vẫy, đôi mắt anh ta vẫn còn chưa kịp thích ứng, sau một lúc đau đớn, anh ta ngẩng đầu lên, cùng với ngôi sao kia biến mất trong màn đêm.





Một chiếc xe máy, hai chiếc xe ô tô thể thao.


Mọi người nhìn vào người đang mặc một chiếc áo khoác da vào mùa đông mà không khỏi lo lắng, mới ra viện chưa bao lâu đã phát khùng như vậy, lỡ xảy ra chuyện gì thì không biết phải làm sao. Mặc dù trong lòng họ đều chung suy nghĩ, nhưng không ai cố gắng thuyết phục anh ta, ai cũng biết rõ người này tính tình vốn chán chường, không bao giờ để tâm đến mấy chuyện cỏn con.


Sau khi tất cả đã đến đông đủ, Lý Nhuế Xán liếc nhìn người đang đứng một mình ở miệng hầm, sau đó nhìn sang hai chiếc xe đã chở đầy nhân viên, ném mũ bảo hiểm trong tay cho người bị bỏ lại.


Không có ấn tượng gì, chắc là trợ lí mới ban nhạc tìm cho anh sau khi xuất viện.


"Cậu tên là gì?"


"Anh thực sự không có một chút ấn tượng nào sao?"


"Cái gì?"


"Số 3, anh có thể gọi em là số 3."


Người kia đội mũ bảo hiểm lên rồi nhảy lên ngồi phía sau, Lý Nhuế Xán không để ý nhiều, những người làm nghề này đều đã quen với việc để người khác gọi mình bằng tên tắt hoặc biệt danh.


Xe xuất phát từ trung tâm thành phố, đi ngang qua một cây cầu vượt, qua thêm một đường hầm, chạy dọc theo hướng bờ sông, cuối cùng đến được rìa thành phố.


Dưới chóp mũi là dư vị hỗn hợp mùi áo da và nước hoa, gió lạnh thấm vào từng lỗ chân lông, trong gương chiếu hậu chỉ lộ ra một đôi mắt ở giữa mũ bảo hiểm, đáy mắt anh lạnh lẽo hệt như mùa đông năm nay.


"Rốt cuộc khi nào nguyệt thực toàn phần mới tới?". Điền Dã ngồi ở bãi cỏ bên sông ngáp một cái oán trách, đoàn người nói chuyện sôi nổi, Lý Nhuế Xán đem xe máy dừng ở nơi xa nhất.


Mũ bảo hiểm ướt đẫm mồ hôi, nhưng cổ lại lạnh lẽo, Lý Nhuế Xán cởi mũ bảo hiểm xuống, một đôi bàn tay nóng bỏng bao phủ lên hai bên cổ anh, hơi nóng từ lòng bàn tay làm ấm dần làn da vốn đã lạnh đến mức mất cảm giác từng chút một.


"Chờ em."


Đối phương cởi găng tay đeo vào tay anh, chiếc găng tay nửa ngón làm bằng nhung, màu xám nhạt, hơi ấm còn sót lại mềm mại áp vào tay, sau khi nói xong, hắn đi đến cửa hàng tiện lợi 24 giờ cách đó không xa.


Một hộp cơm gầu bò nóng và sữa đào mới nấu, khuôn mặt của người tự xưng số 3 phản chiếu trên mặt kính lò vi sóng.


Số 3 tên thật là Phác Đáo Hiền, nhỏ hơn Lý Nhuế Xán hai tuổi, cao hơn mười một cm. Nhìn qua không thấy hay cười, nụ cười của hắn chỉ đối với Lý Nhuế Xán mới niềm nở.


Lý Nhuế Xán không muốn ăn gì nhiều, uống sữa đào xong, trong người cảm thấy ấm hơn một chút, lòng bàn tay ấm áp, anh tháo găng tay ra, đưa một muỗng cơm lên miệng.


Vẻ mặt tự nhiên, cử chỉ thân mật nhưng không có ý lấy lòng, Lý Nhuế Xán tự hỏi người này có thực sự là trợ lí mới của mình không, nhưng chưa kịp suy nghĩ kĩ thì đã nghe thấy những người cách đó không xa kêu lên một tiếng cảm thán.


Ngẩng đầu nhìn lên, trăng sáng phía trên dần dần bị nhấn chìm, ánh sáng không ngừng thu vào màn đêm, giống như một lớp màn đen mờ ảo như khói, mấy phút sau, ánh sáng màu cam sẫm phát ra, rồi dần dần nhạt đi và trở về bầu trời đêm, nhẹ nhàng và yên tĩnh.



Dái tai lạnh như băng bị đầu ngón tay nắm được, ma sát và nhào nặn nhẹ nhàng khiến nhiệt độ cả khuôn mặt tăng lên, một nụ hôn khô khốc ấm áp rơi xuống sau tai, Lý Nhuế Xán cảm thấy có chút bị xâm phạm, nhưng lại ngưng lại một khắc trước khi nói lời từ chối.


Bằng một cách nào đó, anh luôn cảm thấy loại cảm giác này rất quen thuộc.





Lúc trở về đã hơn bốn giờ sáng, đầu hơi đau, không biết có phải là di chứng do tai nạn để lại hay không.


Nghe nói ngày hôm đó là sinh nhật của anh, cũng là buổi biểu diễn cuối cùng trong tour lưu diễn, anh một mình rời khỏi địa điểm sau khi kết thúc, chưa tới một giờ sau thì xảy ra tai nạn, chiếc xe gần như không còn nguyên dạng, ngay cả bác sĩ cũng nói có thể nhặt được cái mạng sống sót trở về là nhờ trời cao chiếu cố.


"Để em chở." Người kia đội mũ bảo hiểm cho anh, cởi áo khoác ra mặc cho anh, Lý Nhuế Xán thu tay lại chán ghét, anh không thích bị đối xử như một đứa trẻ, anh khó chịu nhất là bị chăm chút từng chút một.


"Thật phiền phức." Anh cau mày.


"Lúc trở về lại làm phiền em tiếp đi." Người kia nói, thậm chí còn mỉm cười với anh, nheo mắt lại, hơi thở ấm áp.



Đường trở về lặp lại, thời điểm đi ngang qua đường hầm, người kia nắm tay anh đưa đến thắt lưng, Lý Nhuế Xán không so đo, mặc dù anh hoàn toàn không cần như vậy.





Ngôi nhà là một mớ hỗn độn, ai đó đã dọn dẹp nó khi anh nhập viện, và chỉ sau hai ngày trở về nhà, anh đã khôi phục nó thành trạng thái ban đầu.


"Sao cậu vẫn còn ở đây?" Anh nằm trên giường, đẩy mí mắt lên nhìn người đàn ông đang mờ dần trong tầm nhìn của mình.


"Anh ở nơi này, em còn muốn đi đâu?"


Trong lúc bối rối, anh nghe đối phương nói như vậy, thật kỳ lạ, cho nên anh và người này thật sự có quan hệ tốt hơn nhiều so với đồng nghiệp bình thường, chẳng trách anh lại cảm thấy quen thuộc.



Có người ôm lấy anh, thì thầm vào tai anh, gọi tên anh, anh bực bội, trở mình, thuận thế lại lăn vào vòng tay của đối phương, sau đó giọng nói biến mất, bên tai anh có tiếng thở nhẹ.


Anh có một giấc mơ, trong giấc mơ đó không có gì.





Ban nhạc muốn tổ chức một buổi biểu diễn acoustic nhỏ, thực tế chỉ là trên danh nghĩa, về bản chất, đó là một cuộc gặp để cảm ơn người hâm mộ, sau tai nạn của Lý Nhuế Xán, người hâm mộ đã tự gửi tới một khoản tiền, mặc dù ban nhạc đã trả lại, nhưng vẫn muốn làm gì đó để cảm ơn họ, không cần vé vào cửa, số lượng chỗ có hạn.



Chỗ ở và phòng tập luyện rất gần nhau, ở dưới lầu là một quán cà phê tên là "Như Sơ". (như lúc ban đầu)


Hệ thống lò sưởi được bật đầy đủ, căn phòng tràn ngập hương thơm đậm đà của bánh mì nướng và cà phê, ly Ice Americano bị lấy đi và thay thế bằng sữa đậu nành xay tay, ly giấy ngăn cách nhiệt độ, truyền tới lòng bàn tay hơi ấm vừa phải.


"Trả lại cho tôi."


"Hiện tại anh không thích hợp uống những thứ này."


"Chuyện đó không liên quan đến cậu." Anh buột miệng thốt ra, chưa kịp đứng lên thì đã va phải họng súng.


Vẻ mặt của chàng trai ôn hòa đột nhiên trở nên nghiêm túc, hai người họ giằng co, nhìn nhau, cuối cùng vẫn là người nọ dịu xuống trước, véo mũi anh trả thù, "Sao anh vẫn xấu tính như vậy?"


Không biết trả lời thế nào. Lý Nhuế Xán sờ sờ mũi, cầm lấy ly sữa đậu nành xay một cách cam chịu.



Anh là người cuối cùng đi đến phòng tập, người kia uống một ngụm thật lớn Ice Americano vốn thuộc về anh, đứng ở cửa trơ mắt nhìn anh, khi đi ngang qua ở sát bên tai anh ngây thơ thì thầm "Cố gắng lên nhé".


Khi các thành viên đang điều chỉnh nhạc cụ, Lý Nhuế Xám sững sờ nhìn bản nhạc, anh có thể hiểu được, nhưng anh cảm thấy kỳ lạ, và cổ họng không muốn phát ra âm thanh.


"Cậu không hát à?" Điền Dã cầm đàn guitar ngẩng đầu nhìn lên.


Trong khán phòng có vài cái ghế, trống rỗng, tiếng gảy đàn rung lên tê dại lồng ngực, anh liếm liếm môi, ánh sáng trên đầu chiếu lên sắc mặt nhợt nhạt, hơi lạnh trong không khí trở nên nóng ran, những người khác đưa mắt khó hiểu nhìn anh, anh hắng giọng, sợ hãi ngậm miệng lại khi vừa thốt ra một âm tiết khô khốc.


"Nhuế Xán?"


Điền Dã gọi tên anh, anh vô thức lùi lại một bước, giẫm lên dây micro trên mặt đất, âm thanh chói tai đập vào màng nhĩ, giống như có thứ gì đó đang kéo trái tim anh xuống.


Anh phớt lờ tiếng kêu của những người sau lưng, đẩy những người đang ở trước cửa để chạy ra ngoài.


Anh không thể hát được.


"Lý Nhuế Xán!" Có người nắm tay anh, quán tính khiến lưng anh va vào tường, đầu ngón tay vẫn còn tê dại, anh vén tóc lên, trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi mịn.


"Anh không sao chứ?" Người kia kéo anh lại và vỗ nhẹ bụi trên quần áo của anh.


"Tôi trước kia... Trước kia đã từng hát như thế này sao?"


Như thể có điều gì đó khó nói, hắn mím môi khi nghe câu hỏi, sau đó nhìn anh và chậm rãi lắc đầu.


Dường như là nỗi sợ sân khấu, việc một nghệ sĩ biểu diễn mà lại mắc loại tình trạng này khiến cho anh không có chút phòng bị, buổi diễn chỉ cách chưa đầy một tháng nữa.


"Lý Nhuế Xán."


"Sao anh lại sợ như vậy? Không giống anh chút nào, cái đó không phải là không chữa được, em sẽ giúp anh mà."


Người kia đến gần anh, đôi mắt sáng lên, ánh mặt trời mùa đông chiếu vào con hẻm, chóp mũi lạnh lẽo bị hơi thở của đối phương thấm ướt, anh nhìn đôi mắt đó, nghĩ lại thật sự không sợ lắm.


"Anh không phải muốn uống cà phê sao? Hôm nay chiều anh một lần được không? "


Lời nói xong, người nọ ngậm một ngụm, nắm cằm và hôn anh.


Đôi môi lạnh băng, cà phê cũng là nước đá, đầu lưỡi dư lại chút ấm áp cuốn vị đắng quét qua vị giác, cho đến khi đá tan thành hơi ấm, hơi ấm tan chảy thành nhiệt.


Ngón tay cái nhẹ nhàng xoa lên mảnh da sau tai, phần da hơi nhô ra một chút, là vết sẹo do tai nạn, năm mũi khâu, còn một lớp vảy chưa bong.


"Số 3..." Cuối cùng giữa những nụ hôn anh cũng lấy được chút dưỡng khí, nhìn hắn hơi nghi ngờ dò xét, "Cậu thích tôi."


Người kia chớp chớp mắt, sau đó gật đầu: "Thích."


Thích anh rất nhiều.


"Người, người đại diện có biết không?" Anh gãi gãi tóc, có chút cáu kỉnh, ký ức về người trước mặt không quen thuộc, nhưng tiếp xúc thân thể lại vô cùng quen thuộc.



Người kia không trả lời anh, lộ ra một nụ cười, răng rất trắng, cúi xuống cọ xát khóe môi vào anh, ôm lấy anh trong tư thế tự nhiên nhất của những người yêu nhau.


"Lý Nhuế Xán là một em bé."


"Cái gì." Anh ta túm tóc người kia và cố gắng kéo, nhưng vô ích.


Hắn ồm ồm, mang chút giọng mũi vùi vào cổ anh.


"Lý Nhuế Xán là đồ đại ngốc."


"Này!" Anh thấp giọng bất mãn, sự bất an và sợ hãi trong lòng vô thức tiêu tan đi rất nhiều.


Anh trở lại phòng tập và giải thích tình hình cho mọi người, những người khác ở lại rất lâu nhưng không chỉ trích gì, Điền Dã bảo anh đừng quá căng thẳng, sau đó mọi người tập riêng, anh nhìn chằm chằm vào bản nhạc, sững sờ mất một ngày.





Khi về đến nhà, anh ở trong tâm trạng rất kém, mặc dù số 3 nói đó không phải là vấn đề lớn, các thành viên cũng an ủi anh, anh biết rằng tình hình này không tốt chút nào, chỉ cần nghĩ về cảnh tượng đang đứng trên sân khấu là anh không thể cất nổi một lời.


Anh không ăn tối, sau khi tắm xong liền đi ngủ, sau khi ngủ một lúc lại có ai đó đột nhiên gõ cửa, tên kia đó rõ ràng có chìa khóa... Anh lẩm bẩm mở cửa, đập vào mắt là một bó hoa kỳ lạ, màu trắng, với những cánh hoa nhỏ dài, trông xấu xí.


Anh hắt hơi một cái, khuôn mặt kia lộ ra từ phía sau bó hoa.


"Anh bị cảm lạnh." Không đợi anh kịp trừng mắt lần nữa, "Tại sao anh không đi giày?" "


Lại nói dài dòng, Lý Nhuế Xán sắp bị mấy lời nhắc nhở lặt vặt này làm cho phiền chết.


"Tại sao anh luôn làm những thứ em ghét?"


Nếu anh muốn uống Ice Americano vào mùa đông, anh sẽ uống, nếu anh không muốn đi giày, anh sẽ không đi giày, không được hay sao? Người này có thể đừng để ý nhiều như vậy được không.


"Xin lỗi." Người kia đặt hoa lên bàn, khuôn mặt đường hoàng, một giây tiếp theo đột nhiên trời đất quay cuồng, anh được ai đó bế vào phòng.


"Nếu anh cảm thấy em ghét chúng thì nhớ kỹ hơn một chút. Làm ơn đó, anh bao nhiêu tuổi rồi? Đừng bắt em lúc nào cũng lo lắng mấy chuyện cỏn con này được không? "


"Lo lắng của cậu rất thừa thãi."


"Ừ."


Ánh mắt người kia mờ đi hai giây rồi lại sáng lên, "Cho dù là thừa thãi, anh cũng đừng nghĩ đến chuyện thoát khỏi em."


Trong phòng đang bật lò sưởi, người kia vẫn đang mặc áo khoác, một lớp tuyết mỏng rơi trên vai, anh cau mày và đạp nhẹ người kia xuống.


"Cậu đi làm gì?"


"Mua hoa, em chạy đến khắp các cửa hàng hoa trên thành phố mới tìm được cái này."


"Là cái gì?"


"Kim ngân, hoa kim ngân."


"Xấu xí."


"Cái gì vậy Lý Nhuế Xán... Được rồi, đúng là có chút xấu, nhưng em đã cố gắng hết sức để nhờ chủ tiệm gói cho đẹp mắt. "


"Cố gắng hết sức?"


"Phải nũng nịu nha. Làm nũng với chị chủ tiệm rồi nói, chị, giúp em gói đẹp một chút đi. Vị kia ở nhà siêu kén chọn siêu khó ở, nhờ chị nha."


"..." Lý Nhuế Xán liếc mắt nhìn hắn không nói nên lời, "Thấy gớm."


Nói là như vậy, nhưng khi người đó đang tắm, anh vẫn lục lọi tủ và tìm một chiếc bình và nhét hoa vào đó, nhìn chằm chằm cẩn thận một lúc rồi lắc đầu, quả thực không thể thuyết phục được gu thẩm mỹ của mình: thật sự rất xấu.





Sau mười hai giờ đêm, hai người họ làm tổ trên ghế sofa và xem đĩa DVD.


Trên TV là một bộ phim tài liệu về từng màn trình diễn của anh, chính người kia đã kéo anh xem nó, nói rằng nó sẽ giúp điều trị nỗi ám ảnh sân khấu.


"Buổi diễn này, là khi anh vừa mới ra mắt, anh không cười chút nào. Nhưng có rất nhiều người xem xong cái này liền thích anh."


"Tại sao?"


Người kia nhìn anh vài giây, nói với giọng điệu đương nhiên, "Đẹp trai! "


Hừ!


"Đây là vào năm ngoái, buổi biểu diễn lớn nhất, anh bị mất giọng sau khi hát, sau hai tuần mới đỡ hơn, cái này người hâm mộ không biết."


"Làm sao cậu biết?"


"Ngốc, lúc đó chúng ta đã ở bên nhau rồi, hơn nữa, anh xấu tính như vậy, ai muốn chăm sóc anh ngoài em?"


"Nói bậy!"


"Không có."


Hai người cãi nhau vài câu rồi lại không nói, trên màn hình anh đang hát, hát thật chậm thật chậm, thậm chí anh còn cảm thấy mình sắp bị thôi miên.


"Lý Nhuế Xán, em là ai?" Trong trạng thái mơ màng, có người hỏi anh điều đó.


"...Số 3, không phải cậu nói thế sao."


"Vâng, anh ngủ đi."


Anh ngủ rất sâu, có lẽ vì trong đầu anh không có nhiều điều để suy nghĩ, vì vậy anh không có nhiều gánh nặng, anh thức dậy vào nửa đêm để đi vệ sinh, mơ mơ màng màng xuống giường, trước khi lòng bàn chân kịp tiếp xúc với sàn nhà đã được ai đó đỡ.


Quay lưng dựa vào ngực người nọ đi vệ sinh, tay cũng bị kéo đi rửa, anh rất buồn ngủ, cho dù dụi mắt cũng không thể mở mắt được, anh cảm thấy mình giống như một người đã mất khả năng tự chăm sóc bản thân, nhưng anh không nghĩ đó là do mình.


Lòng bàn tay kéo dọc theo sống lưng đến vòng eo, hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu anh.


"Đi lên giường ngủ, ngoan."


Anh túm lấy cổ áo người đàn ông, vô cùng mệt mỏi với hành vi đối xử với anh như trẻ con, "Cậu có biết tôi lớn hơn cậu hai tuổi không..."


"Em biết."


Môi bị người ta mổ mổ.


"Cho nên nhanh lên giường ngủ."


Sáng thứ hai hôm sau, tuyết ngừng rơi, đường phố được bao phủ bởi một lớp tuyết dày, đôi ủng ọp ẹp trong tuyết, âm thanh giống như khi giẫm lên những cành thông mỏng manh trong rừng, cũng như tiếng kẹo bị cắn trong miệng một đứa trẻ.


Như Sơ.


Anh gọi bánh mì nướng và sốt hạt phỉ, người kia cắn một miếng bánh sandwich mứt đào rồi nhìn anh cười, trong tay là hai cốc sữa đậu nành xay bằng tay bốc khói, anh tâm phiền ý loạn lật qua hướng dẫn sử dụng của quán cà phê, lần đầu tiên nhìn thấy thông điệp ở góc dưới bên phải -


Không thể kết duyên, tăng thêm tịch mịch.

(lấy từ bộ anime Natsume Yuujinchou, mùa 5, tập 5, mang ý nghĩa là nếu không thể ở bên nhau thì dù có yêu đến mấy cũng chỉ tăng thêm sự cô đơn đau khổ)


Lúc anh đang đi trên đường, người kia nắm lấy tay anh bỏ vào ủ trong túi áo, anh rút tay ra, loại hành động này khiến anh thấy yếu thế, anh không biết bọn họ có từng hòa thuận như thế này không, anh nghiêm túc nghi ngờ người này chỉ lợi dụng việc anh không thể nhớ được, để sau này có thể khoe với anh.



Bị giữ lại và rút ra, cứ như vậy nhiều lần, cả hai đều rất cố chấp.


Cuối cùng người kia dừng lại, chiếc khăn dệt kim dày màu be lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, khi nói chuyện, hắn toát lên vẻ nóng nảy, nhưng giọng nói lại ấm áp, giống như chiếc bánh sandwich mứt đào mà hắn vừa ăn.


Thật mâu thuẫn là, nụ cười dịu dàng lại sinh ra từ bi thương.


"Để em đối xử tốt với anh."


Hai người đứng giằng co, vào mùa đông buổi sáng đến rất muộn, đèn đường vẫn sáng, bóng đen dài bị kéo lê trên mặt đất, tà tà ngả ánh chung một chỗ.


Anh thề sau này sẽ không bao giờ yêu một chàng trai nhỏ tuổi hơn mình, nhìn qua thì cái gì cũng làm được, nhưng thực tế lại đeo bám hơn bất kỳ ai khác.


Phiền toái...


Anh thở ra một hơi dài, nắm lấy tay người kia, vốn đã là nhượng bộ lớn nhất của anh, sau khi nắm xong thì bỏ vào túi mình, đối phương cũng không thèm để ý, nắm chặt tay anh, chặt đến phát đau.


Anh vẫn không hát được, có một cây đàn piano ở góc phòng tập, anh chỉ chơi theo bản nhạc hết mấy buổi chiều mà không nói một lời.


Mỗi ngày sau khi những người trong phòng tập rời đi, người kia sẽ di chuyển một chiếc ghế đẩu và ngồi ở giữa sân khấu một cách quy củ, lúc đầu anh vẫn không thể mở miệng, người kia đã sử dụng tất cả các thủ đoạn, mượn cơ hội làm không ít chuyện chiếm tiện nghi, nhưng anh thực sự bắt đầu từ từ trở nên tốt hơn.


Hát xong một bài, có chút lạc giọng, đổ mồ hôi.


"Nếu thiên thần có thanh âm, nhất định phải giống như anh."


Anh đã quen với hầu hết những lời khen ngợi của người này mọi lúc mọi nơi, nhưng sau khi nghe quá nhiều vẫn không nhịn được mà cảm thấy xấu hổ, anh ngồi một mình hờn dỗi trước cây đàn piano và chơi một bài, cho đến khi người kìa hạ nắp đàn xuống thì khuôn mặt anh mới dịu đi một chút.


"Hôm nay, Lý Nhuế Xán cười với em bảy lần, làm mặt nghiêm năm lần, tính bây giờ là lần thứ sáu, anh sao thế?"


Anh thật sự không tức giận chút nào, anh chỉ cho rằng người này đang khen mình quá nhiều, khen ngợi anh đến mức anh gần như không biết bản thân thực sự như thế nào.


"Sao cậu cứ quấy phá tôi?"


"Là thật mà."


"Phắn."


"Là thật!" Người kia nghiêm túc, "Em thực sự nghe thấy."


"Chỗ nào!" Anh trừng mắt.


"Ở đây." Người kia cười hì hì và nắm lấy tay anh trên cây đàn piano và đặt nó lên tai, "Nghe được nha, là Beethoven..."


"Tôi chơi nhạc của Mozart." Anh rút tay về, sự lo lắng trong lòng cuối cùng cũng trở nên bớt nghiêm trọng.





Khi về nhà, người kia nắm lấy tay anh và bước đi xiêu vẹo, khen anh chơi đàn hay, khen ngợi sự tiến bộ của anh, khen ngợi anh vì đã không nghĩ ngay đến việc chạy trốn khi đứng trên sân khấu.


Có một tiếng mèo kêu phát ra từ phía dưới cùng của căn hộ, gần thùng rác, người kia vội vã chạy đến, kéo ra một con mèo vườn nhỏ ướt nhẹp trong tuyết, tiếng kêu rất yếu ớt.


Nó chạy vào ngực anh, anh bất ngờ đón lấy, thật sự... quá nhỏ.


"Tôi không biết cách nuôi mèo..." anh ngồi trên sofa nói một cách buồn rầu, mặc dù anh không đành lòng, nhưng vẫn tốt hơn nuôi nó không đúng cách.


"Chỉ cần nói em biết anh có thích hay không, nếu anh thích thì có thể giữ lại, em sẽ nuôi nó, em có kinh nghiệm."


"Cậu trước kia từng nuôi mèo."


"Bây giờ em đang nuôi một con ở đây."


"Hả?"


Người kia đem mèo con đã được tắm sạch quấn trong một chiếc khăn và đặt nó lên đùi, quả bóng nhỏ đang run rẩy, anh không dám chạm vào.


"Giúp Mundo sấy khô, nhanh lên một chút."


Máy sấy tóc bị nhét vào tay anh, đầu óc anh muốn đần ra, "Mundo?"


"Ừ, có vấn đề gì sao?" Người kia cười xấu xa, bật máy sấy tóc lên thổi lên mặt anh, nhắc nhở anh nhanh lên.


Không hiểu sao lại cảm thấy mình có trách nhiệm, anh duỗi người chải lông cho Mundo, hai mắt nó nhắm nghiền, dần dần ngừng run rẩy.


Sau khi đồng ý sẽ nuôi, hai người đến cửa hàng thú cưng, kiểm tra và tiêm phòng xong thì mua thức ăn cho mèo, khi họ đi ra ngoài, đúng lúc trên bầu trời đêm có pháo hoa được bắn lên, anh đoán rằng ai đã làm điều đó để khiến người yêu vui vẻ, nhìn vào là biết tốn rất nhiều tiền, anh chưa bao giờ nhìn thấy pháo hoa đẹp như vậy, mặc dù anh cũng không chắc mình trước đây đã từng thấy qua chưa.


"Khi pháo hoa tan biến, thiên sứ sẽ hạ phàm." Người kia thở dài nói, trong áo khoác vẫn còn quấn một Mundo đang ngủ.


"Ở đâu?" Anh không nghĩ nhiều đáp, muốn nghe câu trả lời ngớ ngẩn của người này.


"Em nè."


"..."


Người kia nói chuyện dưới trời đêm đầy màu sắc. Anh phải thừa nhận rằng hắn có khuôn mặt trẻ trung, ánh mắt sáng rực rỡ, lấp lánh không kém gì pháo hoa.


"Em đang cầu nguyện với ông trời, xin ông để em ở lại bên anh. Dù là một tháng cũng tốt. Để em bảo vệ anh lâu hơn một chút, lâu hơn một chút nữa."


"Vậy tại sao chỉ có một tháng?"


"Ngốc, anh không thể quá tham lam."


Anh bị mấy lời lung tung của người này làm cho bật cười, "Làm sao cậu nhờ được ông trời? Lại làm nũng hả?"


"Đúng vậy, làm như thế." Người kia nghiêng người, nhẹ nhàng cạ chóp mũi của anh, Mundo trong ngực kêu meo meo, hai người lập tức lo lắng thu lại tiếng cười.


"Em nghe nói rằng khi xem pháo hoa, phải nói lời yêu với người bên cạnh."


"..."


"Lý Nhuế Xán, Nhuế Xán, Nhuế Xán à, em bé, thân ái..."


"Này!"


"Em yêu anh."


Khi lời cuối cùng rơi xuống, một đóa pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, giống như những hạt mưa rơi trên mặt hồ, pháo hoa trong đáy mắt cũng tạo ra những rung động.


Cuộc đời của pháo hoa rất ngắn ngủi, nhưng ngay lúc này, anh đã nhìn thấy trong đôi mắt người kia sự vĩnh hằng.





Những bông hoa kim ngân đã héo khô, thực ra thì nuôi chúng như thế này căn bản là không đúng... Cho dù nuôi như thế nào, chúng đều sẽ chết.


Cửa hàng hoa không còn hoa để bán nữa, Phác Đáo Hiền nhìn thấy hoa kim ngân trong vườn hoa của một căn nhà, chủ nhà là một bà lão, hắn thương lượng với bà ấy trong một thời gian dài, cuối cùng đối phương mới thỏa hiệp để hắn mang một bó đi.


Khi về đến nhà, Mundo đang đi lại trong phòng khách, mập hơn một chút, bự hơn một cỡ, không bám người, cũng không ồn ào.


Chiếc khăn trải bàn kẻ sọc thô to không hợp với chiếc bình thủy tinh, chiếc bình thủy tinh không hợp với bó kim ngân chưa được cắt tỉa, nhưng đặt chúng chung một chỗ anh mới cảm thấy đây là nhà.





Ngày Sàn giao dịch Thiên đường xuất hiện là nửa tháng trước.


Hắn không thể đến xem buổi biểu diễn cuối cùng, khi người đó gọi điện và nói rằng anh sẽ về sớm, hắn đã cẩn thận che chắn chiếc bánh được đặt làm riêng và vội vã về nhà, nhưng không thể đuổi kịp. Hắn ở lại bệnh viện suốt đêm, nhìn máy đo nhịp tim trước mắt biến thành một đường thẳng.


Quy tắc của Sàn giao dịch Thiên đường là trao đổi tương đương, lợi ích đổi lại lợi ích, phần đời còn lại đổi lấy một cuộc sống mới.





Khi biết rằng mình còn năm mươi năm trong quãng đời còn lại, hắn không ngần ngại lấy tất cả ra trao đổi, nhưng vào giây cuối cùng lại có chút miễn cưỡng.

"Cho tôi thêm một tháng."

Để tôi nhìn anh ấy kỹ thêm một chút.





Trong bếp người nọ đang chiên cá, mắt nheo lại vì khói nhưng vẫn cố chấp đứng ở đó không nhúc nhích.


Bóng lưng Lý Nhuế Xán rất đẹp mắt.


Đường cong mượt mà, cơ bắp cân đối, vai rộng, eo cũng rất nhỏ, khi đứng lưng thẳng tắp, nhưng lại mang cho người ta cảm giác lười biếng, mái tóc khô một nửa hơi xoăn và lộn xộn, khiến người ta muốn xoa một cái, nhưng có lẽ hắn là người duy nhất thực sự dám làm điều này.


Hắn nhìn chằm chằm phía sau lưng, cứ một mực nhìn lại nhìn.


Người nọ đột nhiên hắt hơi một cái, khoảnh khắc quay đầu lại, nhìn thấy hắn, sau khi sững sờ một lát, anh bối rối nhìn hắn, mang giọng mũi, "Cậu làm sao vậy?"


"Hả?"


"Mắt," anh nói thêm khi múc con cá ra, "hồng hồng."


"À...là do khói." Hắn bước tới ôm lấy anh, cái xẻng bếp rơi khỏi mặt bàn, nước canh vừa được đổ vào vẫn còn phát ra tiếng xèo xèo, Phác Đáo Hiền hôn lên má anh, hôn lên tai anh, hôn lên vết sẹo đã bong vảy, ôm chặt đến mức không còn kẽ hở.


"Này—"


Những lời chưa nói ra của anh bị chặn lại, hắn thường rất trìu mến, không nhẹ không nặng, dịu dàng chậm rãi lấy đi oxy của đối phương, đầu lưỡi quấn quít đến tê dại, hô hấp của Lý Nhuế Xán trở nên khó khăn, quay đầu lại ho khan một tiếng.


"Làm gì?" Đôi mắt cáo đen trắng nhìn chằm chằm vào hắn một cách kỳ lạ.


"Không làm gì nha." Hắn ngửi ngửi cổ, trên cổ áo nhàn nhạt mùi xà phòng, trên da nhiệt độ cơ thể ấm áp, trong không khí nồng nặc mùi cá.


"Em chỉ cảm thấy rất hạnh phúc, em hoàn toàn không kiểm soát được. Khi em hạnh phúc, em muốn hôn anh, ôm anh, cùng anh nói chuyện. "


Nếu là bình thường, người này phải lạnh lùng nói một câu, nhưng hôm nay không có, không biết có phải vì hôm nay hắn che giấu suy tư quá kém nên đối phương mới phát hiện ra có điểm bất thường hay không.


"Có muốn ăn cơm không?"


Hắn lắc đầu: "Đừng ăn cơm, Lý Nhuế Xán, ăn em đi."


Người kia nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, khiến trái tim hắn ngứa ngáy, thậm chí thanh âm cũng vô thức trở nên khàn khàn, "Hoặc là... em ăn anh."


Mâm cá cho đến khi nguội hẳn cũng không có ai động tới.





Còn một tuần nữa là đến buổi biểu diễn, ban nhạc nhất trí đề nghị đến khu trò chơi mới mở để thư giãn, khi lời đề nghị được đưa ra thì họ vẫn đang ngủ, cả hai đều trợn tròn mắt khi nhìn điện thoại vào sáng hôm sau.


Mùa đông năm nay chậm chạp lạ thường, hắn lôi ra một chiếc quần dài để anh thay cho chiếc quần xén đang mặc, điều này thu lại một ánh nhìn không hài lòng, cuối cùng bị hắn chặn lại bằng một nụ hôn chào buổi sáng.

(quần xén: quần dài bằng 9/10 quần dài bình thường, ngắn trên mắt cá)



Mùa này thường sẽ không có nhiều người ở khu vui chơi, nhưng nó vừa mới khai trương, nên dòng người cũng có thể coi là đông đúc, khi Điền Dã kéo những người khác xếp hàng dưới tàu lượn siêu tốc với sự thích thú, hắn và Lý Nhuế Xán mỗi người đang cầm một ly sữa tươi nóng đứng nhìn trong đám đông.


"Chờ em một chút."


Hắn đưa ly sữa cho anh rồi chạy sang phía đối diện, có một con thỏ bông to lớn đứng dưới tàu lượn siêu tốc, tay cầm một nắm bóng bay màu sắc sặc sỡ, hắn đưa tiền lẻ và lấy một quả bóng bay màu xanh, lúc đối phương vụng về lấy tiền vô thức buông lỏng tay, hắn nhanh chóng nắm lấy sợi dây vừa tuột ra, thầm thở phào nhẹ nhõm rồi trả lại cho đối phương.


Một chàng trai hóa trang chú hề chạy đến và nói lời cảm ơn, và khi hắn xoay người, mơ hồ nghe thấy chàng trai bất đắc dĩ mắng điều gì đó, hắn quay lại, thấy con thỏ ủ rũ đã bị chàng trai dẫn đi.


"Sao lại mua cái này?"


"Em sợ anh lạc mất em."


Hắn mỉm cười buộc dây quanh cổ tay người kia, Lý Nhuế Xán cau mày chán ghét, có chút xấu hổ, hơn nữa là cảm thấy vô cùng ấu trĩ, lẩm bẩm gì đó, cuối cùng vẫn im lặng nhận lấy.





Cả hắn và Lý Nhuế Xán đều không phải là người nhát gan, tuyệt đối không có chuyện mong đợi người kia sợ hãi nhào về phía mình.


Ngay khi bước vào nhà ma liền nghe thấy tiếng Điền Dã bị ma dọa cho la hét, so với lúc đóng vai chính trong vở nhạc kịch còn cao hơn 8 quãng, trên đầu hắn lơ lửng một hình nộm đội bộ tóc giả bay tới, sợi tóc thô quét vào hắn, chua xót và châm chích, vất vả chờ cho đến khi mở mắt được thì người kia đã biến mất.


"Lý Nhuế Xán! Lý—"


Bốn phía là ánh sáng xanh lục âm u u ám, hắn rẽ phải đi vào phòng thì nhìn thấy người kia, cái gì vậy... Người cười toét miệng nhìn ma nữ hóa trang trong gương thật sự là Lý Nhuế Xán hả, cả ngày lẫn đêm nói hắn trẻ con, rõ ràng anh mới là người trẻ con mới đúng, loại chuyện này có gì mà vui vẻ như vậy.


Hắn kéo người đang định tiếp tục ghẹo ma ra, người kia vẫn vỗ tay, khoe với hắn rằng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một con ma chán đời như vậy.







Ai cũng có những thứ khó buông bỏ, không thể chịu được, hắn sợ đau, sợ chết, sợ không thể vươn tay ôm lấy, sợ mất khả năng yêu thương. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của người này, hắn không còn sợ bất cứ điều gì, hắn thậm chí tin rằng đó là quyết định đúng đắn nhất hắn từng đưa ra.



Lý Nhuế Xán, em sẽ luôn là người hành hương sùng bái nhất của anh.





Lúc trở về, trời trở mưa, hắn nhét người nhất quyết đòi đi bộ vào xe của Điền Dã chở đi, hắn mượn ô từ Như Sơ, thuận tiện mua bữa sáng cho ngày hôm sau.


Khi hắn về đến nhà, cầu thang ẩm ướt, hành lang tối đèn, anh đứng chân trần ở ngưỡng cửa, khuôn mặt ẩn mình trong bóng tối xám đen, trông rất lạnh lùng, khi nhìn kỹ mới thấy được anh đang bất an.


"Không thấy Mundo." Người kia nói: "Cửa không đóng kín."


Giọng điệu khô khan và cứng rắn, nhưng hắn biết người này đang tự trách, hắn không dám dùng bàn tay còn ướt sũng chạm vào đối phương, nhưng hắn cũng biết làn da của người này đang lạnh lẽo vì chỉ mang một chiếc áo sơ mi mỏng.


Hắn đột nhiên có chút khổ sở, buồn bã, tự trách bản thân, bất đắc dĩ tức giận.


Hắn cười một chút, "Không sao, em đi tìm."



"Tôi cũng đi." Vừa nói xong định đi ra ngoài đã bị hắn kéo trở lại, sau lưng đụng phải công tắc đèn, ánh sáng ở sảnh trước có màu vàng ấm áp, lóe lên rồi tắt.


"Tôi nói đi cùng nhau..."


"Anh chăm sóc bản thân trước đi!!"


Một tiếng sấm sét xuyên qua bầu trời chạng vạng, hắn khịt mũi một cái, xoay người lại và nghiến răng.


Hắn chưa bao giờ dám nói một câu nặng lời với người này, hắn chẳng qua là, chẳng qua là...





Hắn lặng lẽ lấy dép lê từ trong phòng ra đặt dưới chân, vén tóc mái rải rác trên trán đối phương, hắng giọng, "Không, em không nói là không đi tìm, em sẽ đi, anh chờ ở nhà."


Hắn quên lấy ô.


Mưa đã nhẹ hơn nhiều, rơi vào cơ thể đã ướt sũng từ lâu, gió đêm thổi qua da một trận lạnh như băng.


Hắn rõ ràng không buồn, hắn chỉ lo lắng, Lý Nhuế Xán luôn như vậy, anh đã quen được đối xử tốt, nhưng đối với bản thân mình lại không chút quan tâm, hắn ghét người đến chính mình còn không thể tự chăm sóc.


Hắn ngồi trên băng ghế công viên, từ bỏ việc tìm kiếm, Mundo đã chạy đi, nếu nó đã bỏ đi, nó sẽ không quay lại, làm sao có thể tìm được.


Có một người đàn ông vô gia cư cuộn tròn dưới gốc cây, hút nửa điếu thuốc rẻ tiền, mùi nicotine xâm nhập vào chóp mũi, xông vào đáy mắt, hắn cảm thấy như một con mèo bị bỏ rơi vào ngày mưa.



Càng vui vẻ, càng bất an.



Khi về đến nhà, mưa đã tạnh, trời đã tối, hắn cởi áo khoác, đèn trong phòng khách bật sáng, bó hoa kim ngân lại bắt đầu khô héo.


Lý Nhuế Xán đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn, sau đó nhìn về phía cửa đóng chặt, cuối cùng lại đặt ánh mắt trở lại trên mặt hắn.


Hình như là lần đầu tiên nhìn thấy người này ủy khuất, Lý Nhuế Xán do dự một chút đi tới, anh ôm chặt lấy đối phương.


"Mundo về nhà rồi, em đã nhìn thấy cha mẹ của nó, rất giống Mundo, mặc dù em nghe bọn chúng kêu meo meo không hiểu, nhưng em nghĩ chúng đang cảm ơn chúng ta vì đã chăm sóc Mundo tốt như vậy..." Hắn nói với một nụ cười, cắn nhẹ vào vai anh, giọng nói của hắn hạ xuống, "Lý Nhuế Xán... Anh, anh đừng buồn."


Đừng buồn.


Mundo không ở đây, nhưng Phác Đáo Hiền vẫn còn ở đây.


Anh không giỏi ăn nói, nhưng dịu dàng và tinh tế hơn bất kỳ ai khác, vì vậy anh không được buồn, nếu có buồn, trong lòng phải âm thầm niệm ba chữ Phác Đáo Hiền, sau đó cố gắng mỉm cười.





Lý Nhuế Xán cuối cùng cũng có thể hát trước mặt các thành viên trong ban nhạc, chỉ là không cười nổi, giọng nói vẫn còn căng thẳng, nhưng đã tốt hơn rất nhiều, Lý Nhuế Xán thậm chí còn  lần đầu tiên kể cho hắn nghe một trò đùa nhạt nhẽo.


Rất tệ, nhưng rất đáng yêu.


Vào ngày diễn tập, anh đứng trên sân khấu trống rỗng và vô thức nhìn hắn, hắn liền mỉm cười.


Lý Nhuế Xán đến bây giờ vẫn chưa nhớ được tên hắn là gì, vốn là muốn kiên trì một chút, người đó nhất định có thể nhớ được, mặc dù vẫn chưa hỏi đến.


Có chút tiếc nuối, nhưng không đau buồn.


Lý Nhuế Xán đang hát một bài, một bài hát chậm rãi.





Hắn đột nhiên có một sự thôi thúc ích kỷ, muốn làm cho đối phương vĩnh viễn nhớ tới mình, suốt quãng đời năm mươi năm còn lại, khắc sâu hắn vào trái tim và xương tủy.


Hắn hướng lên phía sân khấu hô to, Lý Nhuế Xán, Lý Nhuế Xán...





"Lý Nhuế Xán, người thích hoa kim ngân không phải là em, là anh, anh nói ngôn ngữ hoa của hoa kim ngân rất lãng mạn, anh nói nếu hoa có thể tiếp tục nở thì tốt biết mấy."


"Lý Nhuế Xán, anh là người đánh em khi em bị đau răng sau khi ăn sandwich mứt đào, em đã ăn nhiều ngày như vậy, tại sao anh không đánh em nữa?"


"Lý Nhuế Xán, anh đi được xe máy là học từ em, anh quên rồi sao? Đừng đi xe khi anh ở một mình, em sẽ lo lắng, sẽ sợ hãi. "


"Lý Nhuế Xán, em đã giấu cái quần xén rồi. Khăn quàng cổ và găng tay là do anh đưa cho em, bây giờ em sẽ trả lại chúng cho anh. Anh nhớ phải chăm sóc kỹ bản thân."


"Lý Nhuế Xán, đừng cười khi không muốn cười. Anh mỗi khi không vui lại cố gắng che giấu bộ dạng của mình, ngay cả người hâm mộ cũng có thể nhìn thấy, huống chi là em."


"Lý Nhuế Xán, là anh thích em trước, là anh theo đuổi em. Loại chuyện này đối với em làm một lần là đủ rồi, không thể đối với người khác như vậy."


"Lý Nhuế Xán, không cần thích người khác, bất kể là nam hay nữ, dáng vẻ giống hay không giống em, em đều sẽ ghen tị... Thôi được rồi, nếu có người anh thích cũng có thể kết hôn nha, điều kiện tiên quyết là người kia đối với anh còn tốt hơn em, tốt hơn một ngàn lần, một vạn lần."


"Lý Nhuế Xán, anh đừng nuôi thú cưng nữa, anh không thể tự mình chăm sóc, mất đi sẽ rất đau lòng, lúc đó người ở bên anh là ai, có ai an ủi anh không? Em sẽ bất an nếu không có ai ở đó, nếu có, em sẽ ghen tuông. Xin lỗi, em có tình cảm ích kỷ với anh."





"Lý Nhuế Xán, sinh nhật vui vẻ..."



Hắn cúi đầu, âm thầm nói chúc mừng sinh nhật nhiều lần, muốn chuẩn bị trước cho năm mươi năm vắng bóng tiếp theo.


Người trên sân khấu tháo tai nghe ra, mặt đầy mờ mịt nhìn hắn.


Phác Đáo Hiền sững sờ, sau một lúc lâu, lại như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.


Ban đầu là muốn cho giữa họ có một lời tạm biệt chính thức, nhưng càng lúc càng cảm thấy mình thật ngây thơ, yêu một người tại sao có thể để cho người ấy khóc.





Hắn muốn nhìn kỹ Lý Nhuế Xán, nhìn Lý Nhuế Xán mỉm cười.





Buổi sáng hôm biểu diễn, hai người ăn sáng như thường lệ, thời tiết đã vào đầu xuân, Lý Nhuế Xán cuối cùng cũng hài lòng mang được quần xén, lộ ra mắt cá chân trắng nõn xinh đẹp với một chuỗi vòng chân khảm nạm tinh xảo.


Là Phác Đáo Hiền đưa cho anh, ban đầu anh có chút kháng cự, thực sự không phù hợp với tính cách của anh, nhưng anh không thể cưỡng lại đối phương trẻ con làm nũng, về đến nhà cam chịu đeo vào.


Anh đã quen uống sữa đậu nành xay tay, khi anh mang bánh sandwich mứt đào cho người đó, anh thuận tiện đẩy hộp tai nghe tới.


"..."


Phác Đáo Hiền nhìn vào chiếc nhẫn kia nửa ngày không tỉnh.


"Ừm, đáp lễ." Lý Nhuế Xán lắc lắc chân, "Mấy ngày trước anh nhìn thấy khi đang dọn dẹp tủ quần áo, có lẽ anh định đưa cho em từ lâu rồi."


Phía trong của chiếc nhẫn được khắc ngày sinh nhật của cả hai, 19 và 14.


Chữ số 19 được khắc ở giữa, xung quanh là số 14, như thể hắn được bao bọc trong tâm trí tĩnh lặng của Lý Nhuế Xán.


"Cái gì vậy, đặt nhẫn vào hộp tai nghe cũng quá tùy tiện đi." Hắn phàn nàn một cách không hài lòng, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của mình, vừa vặn.


"Quả nhiên là vừa." Người kia cũng duỗi bàn tay ra, một chiếc cùng kiểu.


Phác Đáo Hiền nhìn hộp tai nghe, cười nói: "Anh thật sự rất tùy ý, Lý Nhuế Xán."


"Vốn là chuyện nhỏ mà." Người kia không để tâm.


"Nhẫn cưới cũng là chuyện nhỏ sao?"


"Đúng vậy."


Người kia đột nhiên mở bàn tay hắn ra, lòng bàn tay dán vào lòng bàn tay, liếc mắt nhìn hắn, ngón tay chậm rãi uốn cong, đan xen mười ngón tay vào nhau.


"Cái này không tính là kết hôn sao? Cứ coi vậy đi."


"..."


Phác Đáo Hiền ngơ ngác nhìn người trước mặt, nghẹn họng.


Bàn tay còn lại đút trong túi áo khoác, hắn cũng có một cặp nhẫn, hắn đã chuẩn bị từ lâu, mỗi ngày đều mang bên người, thật trùng hợp, cầu hôn cũng đụng vào nhau, nếu hắn lấy ra, Lý Nhuế Xán 80% sẽ nói cái của anh vẫn đẹp hơn.


Như mọi khi, hắn nắm lấy nó, lại buông ra.








Đây là quả báo của hắn, đơn phương mang theo bí mật, trả giá bằng mộng tưởng, cuối cùng người này lại cho hắn một bất ngờ lớn, khiến hắn không kịp ứng phó.


Thứ này có phù hợp không? Ý nghĩa của chiếc nhẫn này, hắn có xứng không?


Tại sao anh lại đối tốt với em như vậy? Lý Nhuế Xán, đem em nuốt chửng, đổi lại, em sẽ cho anh tất cả tình yêu của em có được không, anh hãy nhận lấy.





Chín tiếng đếm ngược.


Hướng dẫn sử dụng trên chiếc ghế trống trong quán cà phê đã bị gió thổi bay, và góc dưới bên phải vẫn là thông điệp cũ -


Không thể kết duyên, tăng thêm tịch mịch.





Hắn trước đây ghét nhất là mùa đông. Nhưng mùa đông cùng Lý Nhuế Xán, thật sự rất tốt.



Địa điểm đã chật kín 5.000 người hâm mộ, các thành viên của ban nhạc tự cổ vũ cho chính mình ở hậu trường, Lý Nhuế Xán hít một hơi thật sâu, một giây kế tiếp liền bị người bưng mặt xoa xoa.


"Thả lỏng, đợi khi đi lên nhớ cười."


"Em có chắc không?"


"Hả?"


"Anh sẽ cười, nhưng sẽ rất đẹp trai."


Người kia vừa nói nhíu mày, trên gò má rộ lên hai chấm cười.


"Chắc..."


Hắn nhìn chằm chằm một lúc, kéo anh vào một góc, hôn lên tóc anh, hôn lên mắt anh, hôn lên nốt ruồi trên má phải của anh. Hôn lên môi anh.


Vừa trang điểm không lâu, trên môi còn mùi son dưỡng môi vị chanh. Nụ hôn này dường như là một món quà trời ban cho, bình thường Lý Nhuế Xán sẽ không để hắn làm như vậy ở nơi làm việc.





Hắn hôn trong mười phút, có lẽ là lâu hơn.


"Lý Nhuế Xán là giỏi nhất, anh biết chưa."


"Biết rồi."


"Hãy nghĩ về em khi anh sợ hãi, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."


"Lắm chuyện."


"Em yêu anh nhất."


Hắn cười híp mắt nói, phát hiện tai của người kia rất nóng. Hắn lại gần hôn một cái, siết chặt hai tay đặt bên người, những chiếc nhẫn nhẹ nhàng chạm vào nhau.





Khi bục được nâng lên, trên màn hình lớn, gương mặt đó lộ ra một nụ cười, tiếng la hét từ khán giả giống như từng đợt sóng, Phác Đáo Hiền nhìn chằm chằm vào bóng dáng người kia, đột nhiên có cảm giác tự hào.


Xem kìa, người này đã học được cách cười khi hắn không ở bên.



Hắn thường nghe người ta nói rằng, nhân gian không đáng giá. Con người chỉ là những sinh vật nhỏ bé trong vũ trụ, họ thích nhất là làm những việc không tự lượng sức, chỉ biết cố gắng hết mình, chăm chỉ nỗ lực, trân trọng từng khoảnh khắc, vì vậy bất kể kết quả là gì, cũng đã xứng đáng.





Cố gắng lên nhé, Lý Nhuế Xán.





Trước khi diễn tiếp, Lý Nhuế Xán mở điện thoại di động lên, là người kia gọi, bên kia điện thoại rất ồn ào, có lẽ cũng là trong chỗ biểu diễn.


"Sao vậy? Đến lúc lên sân khấu rồi."


Người kia không nói gì, Lý Nhuế Xán liếc nhìn màn hình điện thoại, xác nhận còn đang trong cuộc gọi mới đặt lại bên tai, "Nếu không có gì thì anh sẽ cúp máy."


Lý Nhuế Xán.


Anh gọi tên em một lần nữa đi, gọi tên em...


Một lần là tốt rồi.


Anh sững sờ một lúc, cảm thấy có chút kỳ lạ, tiếng hô bên ngoài càng lúc càng lớn, anh ho khan một chút: "Chờ lát nữa gặp mặt nói chuyện với em."


Bài hát tiếp theo là bài hát thôi miên anh hồi trước, bài hát rất chậm rãi.


Vì một lý do nào đó, anh cảm thấy nội tâm bất an, đôi mắt anh tìm kiếm giữa ánh sáng của những cây gậy cổ vũ ở dưới khán đài, mặc dù anh không thể nhìn thấy gì.


Sau khi kết thúc, anh gọi cho người kia, nhưng không ai trả lời, cho đến khi mọi người trong khán trường rời đi, anh vẫn không thể tìm thấy người kia.


"Cậu có nhìn thấy hắn không?"


Anh hỏi, nắm lấy tay Điền Dã.


"Ai?"


"Người đi cùng tôi!"


"Hôm nay có rất nhiều người, hắn tên là gì?"


"Tên hắn là—"


Ánh mắt rung động, đầu ngón tay buông lỏng.


Lý Nhuế Xán nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út, đầu óc trống rỗng.


Chuyện gì đang xảy ra.





Phụ

Mùa đông năm sau.


Người đứng trước chiếc gương dài chạm đất đang quàng một chiếc khăn quàng cổ nặng nề, một chiếc khăn dày màu be, che hơn một nửa khuôn mặt, chóp mũi hơi đỏ vì lạnh, anh khịt mũi rồi đội mũ bóng chày đi khỏi cửa, dép được đặt gọn gàng ở lối vào.


Bình hoa trên bàn rung lên một cái khi cánh cửa đóng lại, một giọt nước từ cánh hoa kim ngân thấm đẫm khăn trải bàn kẻ sọc dày.





Như Sơ.





"Một cốc sữa đậu nành xay tay, một bánh sandwich mứt đào, cảm ơn."


Bàn số 3, cạnh cửa sổ.


Mỗi ngày đều đặn, lặp lại như vậy.


Tuyết trên mặt đất tan đi, khi đi bộ, tiếng đế giày ướt và đường nhựa cọ xát, mùa đông năm nay chỉ có tuyết rơi hai lần, sau khi tuyết tan, cái lạnh ẩm ướt còn khủng khiếp hơn cả cái lạnh khô, đi được nửa đường mới phát hiện hôm nay quên đeo găng tay, ngón tay cứng đờ, nắm chặt trong túi.


Một mình cũng có thể tự chăm sóc bản thân, dù hầu hết thời gian là anh nghiến răng vượt qua, chẳng qua là trước kia lúc anh không nhận ra luôn có đôi bàn tay vươn tới, nhiệt độ cơ thể so với anh cao hơn, dù ở cạnh nhau không thoải mái lắm. Nhưng sau một thời gian dài, lại dần dần trở thành thói quen.


Vốn là nếu có cơ hội, anh cũng muốn sưởi ấm bàn tay của người đó, nếu bắt được thì sẽ không buông tay.


Chiếc nhẫn trên ngón áp út được lòng bàn tay sưởi ấm lên, nhưng vẫn lạnh lẽo.


Trong lòng mỗi người đều có một ngôi mộ, hoang vắng không người ở, không một ngọn cỏ, nhưng anh lại có thêm cảm giác áy náy, hồi ức đè nặng trong lòng, khiến vùng đất hoang vu cằn cỗi của anh từng ngày từng ngày ấm trở lại.


Đối với nhiều chuyện, anh có sự tinh tế và nhạy cảm về việc dự đoán hơn người khác, ngoại trừ sự ra đi của người đó. Họ không nói lời từ biệt, họ vĩnh viễn không bao giờ nói lời từ biệt.


Đôi giày trắng nằm ở phần sâu nhất của tủ giày, anh phải ra ngoài đi tới đi lui, đề phòng trường hợp anh gặp phải một người có bóng lưng giống người kia và muốn cùng hắn làm bạn—


Bắt đầu với tên của anh là gì.


Kết thúc.


Dành để chú thích cuối cùng, ý nghĩa của hoa kim ngân: tình yêu cống hiến tận tụy, em sẵn sàng dành những điều tốt đẹp nhất cho anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro