/03/

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng đã một tuần trôi qua kể từ ngày Park Dohyeon chuyển đến sinh sống ở khu nhà trọ này, mọi thứ trộm vía vẫn thuận lợi. Qua khoảng một tuần tiếp xúc, Park Dohyeon nhận thấy rằng mình khá hợp cạ với thằng nhóc mũm mĩm tên Yoo Hwanjoong. Kim Geonwoo là em hắn thật, nhưng nó quá láu cá. Choi Hyeonjoon thì nhiệt tình, tốt bụng nhưng đôi khi lại hành động... giống như một người ngoài hành tinh. Còn Han Wangho thì thà không nói đến còn hơn. Mặc dù chung sống dưới một mái nhà, ăn cùng nhau ngày ít nhất hai bữa, nhưng cuộc trò chuyện chẳng ra đâu vào đâu cái hôm đầu tiên hắn tới đây, lại chính là khoảnh khắc duy nhất hắn và anh giao tiếp với nhau.

Buổi tối hôm nay là cuối tuần, mọi người ra ngoài đi chơi hết rồi. Vẫn nhớ khoảng hai tiếng trước, Kim Geonwoo vẫn đang không ngừng kiên trì rủ rê hắn đi cùng đến một buổi hẹn hò tập thể nào đó - một trong những hoạt động mà nó coi là sinh viên nào cũng nên tham gia ít nhất một lần trong đời. Nhưng Park Dohyeon thì không nghĩ vậy, từ khi lên đại học cho tới giờ, hắn vẫn luôn cho rằng những hoạt động gán ghép như vậy chỉ gói gọn bằng hai chữ dư thừa.

Mọi người trong nhà đều đã đi hết, cũng chỉ có mình hắn ở nhà, vì thế mà bữa tối cũng chuyển sang hình thức tự túc.

Những lúc như thế này thì mì gói luôn là thượng sách, đó là điều mà không ai có thể có thể chối cãi, còn Park Dohyeon thì cũng đồng tình.

Mới một tuần trôi qua thôi mà có nhiều sự thay đổi thật.

Park Dohyeon nghĩ thầm, ngày này tuần trước hắn cũng vẫn đang ở một mình, nhưng mà là ở một nơi khác.

Tiếng nước sôi réo lên lôi kéo Park Dohyeon trở về với thực tại, kèm theo đó là một giọng nói nho nhỏ, khiến cho hắn thoáng chốc giật mình:

"Tôi cũng đói."

Park Dohyeon quay sang bóng dáng người thấp hơn đang đứng ngay bên cạnh mình, khuôn mặt quen thuộc cùng chiếc áo khoác của hắn khoác trên người khiến cho Park Dohyeon thầm nhận định, à thì ra là Han Wangho, anh ta đã đứng đây từ lúc nào mà hắn chẳng hề hay biết.

Nhưng mà... khoảng cách này có hơi kì lạ.

Bỏ qua chuyện đó, Park Dohyeon và Han Wangho mặc dù là bạn cùng nhà, thế nhưng lại mới chỉ nói chuyện với nhau không được tính là có tần suất. Nhưng cho dù không thân thì cũng không thể vì thế mà không giữ phép lịch sự, hắn hỏi:

"Ăn mì với tôi không?"*

Han Wangho có chút sững sờ, neuron thần kinh như đình công trong khoảng vài giây. Khuôn mặt vốn bình thường chẳng biểu hiện cảm xúc gì, nay đã có sắc thái hơn một chút.

(* Có một vài trường hợp câu rủ ăn mì trong tiếng Hàn còn mang hàm ý là rủ ở lại qua đêm, ám chỉ "chuyện ấy" ấy :> Nhưng mà trong fic này thầy là sinh viên tỉnh lẻ, hơi lạc hậu một chút nên không hiểu ẩn ý của câu nói đó)

Thấy Han Wangho cứ trân trân ở đó, chẳng nói chẳng rằng gì, Park Dohyeon cũng cảm thấy muôn phần thắc mắc. Người thấp bé hơn sau khi mã hoá được thông tin, mới liền nghĩ rằng à hoá ra là mình nghĩ nhiều, liền cười nhẹ một cái, nói đồng ý.

Bữa ăn tối của Park Dohyeon và Han Wangho diễn ra cũng chẳng có gì đặc biệt. Không gian im lặng, chẳng có tiếng trò chuyện, càng không có tiếng cười đùa như khi có đầy đủ mọi người ở nhà, chỉ có tiếng bát đũa va chạm và tiếng xì xụp nho nhỏ bầu bạn với hai người mà thôi.

Nồi mì hôm đó chẳng có gì đặc biệt, nhưng Park Dohyeon đoán chắc là nó đã để lại điều gì đó trong lòng Han Wangho... Bởi từ sau ngày hôm đó, anh ta bắt đầu canh me hắn.

"Cậu Dohyeon, ăn mì không?"

Bắt gặp một thời điểm nào đó trong ngày, câu đầu tiên Han Wangho mà luôn nói mỗi khi gặp Park Dohyeon sẽ là rủ ăn mì, mỗi lần sẽ là một ngữ điệu khác nhau...

"Dohyeonie, tôi muốn ăn mì."

...

"Dohyeon ơi, ăn mì cùng tôi."

...

Khi thì còn giả giọng giả ma...

"Park...Dohyeon...nấu mì... cho... tôi... nếu không... linh hồn cậu... sẽ bị... tôi... bắt giữ..."

Kết quả là Han Wangho luôn luôn bị quăng một trái bơ vào mỗi lần tiếp cận.

Park Dohyeon thật sự không hiểu ý đồ của Han Wangho là gì, hắn chỉ thấy rằng người này vô cùng kì lạ mà thôi. Hắn cũng chẳng thể bắt kịp được suy nghĩ trong đầu anh... Han Wangho khi thì có thể lẽo đẽo theo hắn cả một ngày, khi thì lại có thể coi hắn như một người xa lạ.

Lúc nóng, lúc lạnh. Chẳng biết đằng nào mà lần.

Vào một buổi tối nào đó, lại là một buổi tối chỉ có hai người ở nhà. Park Dohyeon đang vùi đầu vào đống bài tập Tiếng Anh, kì thi chứng chỉ đã đến sát nút rồi. Một tiếng gõ cửa bỗng dưng kéo hắn trở về với hiện thực...

Park Dohyeon mở cánh cửa phòng ra, là Han Wangho lại tiếp cận Park Dohyeon như mọi lần:

"Nấu mì cho tôi."

Han Wangho lên tiếng, chất giọng vẫn đều đều, nét mặt vẫn tỉnh bơ như mọi khi. Chẳng cầu xin, cũng chẳng ra lệnh.

"Dừng được rồi, anh Wangho."

Có thể là vì nhiều chuyện đè nén, tông giọng của Park Dohyeon có chút thay đổi so với thường ngày. Đáp lại hắn, Han Wangho im lặng, chắc là sẽ không sao đâu nếu như anh thừa nhận rằng bản thân mình có chút bất ngờ với phản ứng này của Park Dohyeon.

"..."

"Tôi đâu phải là người ăn mì thay cơm đâu. Mặc dù đúng là tôi đang trong thời gian nghỉ thật, nhưng không phải lúc nào tôi cũng có thời gian nấu mì cho anh ăn được. Thằng nhóc Hwanjoong, hay thằng Geonwoo ấy... Chúng nó nấu ăn rất ngon, anh có thể nhờ, sao cứ phải là tôi?"

Một tràng dài toàn câu toàn chữ được tuôn ra, lời nói của Park Dohyeon rõ ràng là có chút ý trách cứ, nhưng kì thực lại chẳng to tiếng chút nào.

Trái lại, biết là bản thân mình đang bị mắng, nhưng Han Wangho lại cảm thấy vô cùng êm tai. Im lặng đợi cho Park Dohyeon nói xong, người thấp bé hơn mới chịu đáp lại, vẫn là chất giọng đều đều vừa đủ nghe, anh nói:

"Vì cậu đẹp trai."

***

Từ sau lần bị Park Dohyeon "phũ", Han Wangho cũng đã "ngoan" hơn hẳn. Không còn mấy lời rủ rê ăn mì mỗi khi bắt gặp nhau nữa, Han Wangho bây giờ đã quay trở lại là một Han Wangho giống với ấn tượng ban đầu của Park Dohyeon rồi.

Park Dohyeon không muốn kết bạn với anh thì thôi, anh lại quay về bầu bạn với headphones và thuốc lá.

Đúng là mình không hợp với mấy thứ có tri có giác.

Ngồi trên sân phơi lộng gió, Han Wangho chỉ đơn giản là cảm thấy bản thân mình thoải mái nhất vào những lúc ở trên này, tai đeo headphones với mức âm lượng 70% và tay cầm điều thuốc.

Một làn khói phả ra, không gian như trở nên mờ ảo trước khói trắng.

Làn khói thứ hai phả ra, Han Wangho nhìn thấy cậu bạn cùng nhà họ Park tên Dohyeon đang đi bộ lên con dốc, chắc là hắn vừa mới tan làm thêm.

Làn khói thứ ba phả ra, bỗng từ đâu bước tới bên cạnh Park Dohyeon một người phụ nữ. Cô ta thở hổn hển, miệng không ngừng xin cứu giúp trước sự bất ngờ và bối rối của tên Alpha ngờ nghệch kia. Ở khoảng cách này, đến anh cũng có thể cảm nhận được mùi pheromone nồng nặc phát ra từ cái tuyến thể chết tiệt của cô ta.

Cô gái ở bên cạnh Park Dohyeon đang đến kì phát tình?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro