[PG-13][Yunjae][one shot] Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Title: Yêu

Author: Min Hyun

Rating: PG - 13

Paring: Yunjae

Length: Oneshot

Categore: sad fic

Disclamer: Yunjae thuộc về nhau, chả có ai thuộc về au hết á...hix hix...

Summary: Tại sao những người thật lòng yêu nhau lại không được ở bên nhau?

*Note:

Vì là oneshot nên thời gian trôi qua rất nhanh, mọi người không phải quá để ý, chỉ cần thả hồn theo fic là được. Au cũng không phải là người viết văn hay nên sẽ không tránh khỏi những lỗi dùng từ hay đặt câu, mong mọi người bỏ qua cho~

Now~ Enjoy~~~

---*---

YÊU

- Jaejoong ah, em có biết ngày hôm nay như thế nào không?

- Là một ngày nắng đúng không anh? Em cảm nhận không khí rất ấm áp.

- Đúng rồi, nhưng anh chỉ thấy cái nắng chói đến nhức mắt thôi. Em có thấy là em may mắn hơn anh khi không phải hứng chịu điều này không?

- Uhm...Có.

Cậu cười, bàn tay đang lồng trong tay Yunho khẽ siết chặt hơn một chút. Anh nhẹ nhàng vén vài lọn tóc đang lòa xòa trước mắt cậu, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

...

- Jaejoong ah, em có biết hôm nay là ngày như thế nào không?

- Là một ngày mưa đúng không anh? Em nghe thấy tiếng mưa, cả cái không khí mát mẻ này nữa.

- Đúng rồi, anh thì chỉ thấy một khoảng trời u ám, cây cối thì bị gió tạt cho rụng cả lá, xấu xí lắm. Em có nghĩ em hạnh phúc hơn anh không?

- Hì, em biết mà, em là con người cực kì, cực kì may mắn.

Anh cười, đôi tay vô thức ôm chặt cậu hơn. Cậu cũng cười, rúc hẳn vào lòng anh cảm nhận hơi ấm thân thuộc. Họ có thể nghe nhịp tim của mình vang lên rộn rã. Hạnh phúc, đương nhiên là một món quà vô giá, khiến ai ai cũng phải thèm thuồng, chỉ là đôi khi, nó bỏ sót một cách vô ý...

Yunho biết đến cậu vào một ngày nắng ấm áp, khi cả đoàn đi làm từ thiện tại một cô nhi viện. Chính tại giây phút nhìn thấy cậu, trái tim anh như đã đập trật đi một nhịp - nhịp của yêu thương. Qua giới thiệu của mọi người, anh biết đến cái tên của cậu: Kim Jaejoong. Làn da trắng, sống mũi cao, khuôn mặt luôn luôn vui vẻ với một nụ cười tươi tắn trên đôi môi anh đào.Nhưng có lẽ điểm thu hút nhất chính là đôi mắt cậu, nó trong và sáng, chỉ tiếc rằng, tất cả những gì mà nó nhìn thấy chỉ là một màu đen lạnh lẽo. Chính xác, cậu là một cô nhi đã bị hỏng đi đôi mắt trong một vụ tai nạn giao thông.

Có một điều đặc biệt nơi cậu khiến anh có thể chấp nhận từ bỏ nhiều cô gái khác để chấp nhận một tình yêu có lẽ là khó khăn. Đó là tính cách hiền lành cùng giọng nói trầm ấm áp lạ kì khi trò chuyện, nó có thể tạo cho người đối diện một niềm tin tuyệt đối, không nghi ngờ, không xét nét, cách nói tự nhiên và rất thân thiện.

Yunho đã mất một khoảng thời gian khá dài để xóa bỏ mặc cảm của cậu cũng như để chứng tỏ cho cậu thấy là anh yêu cậu đến nhường nào. Khi chưa ôm được cậu vào lòng, anh cảm thấy bứt rứt không yên và cũng xót xa bao nhiêu khi nhiều lần nhìn cậu vô tình bị vấp ngã. Khi đã siết chặt được cậu trong vòng tay ấm áp, anh lại mong muốn sẽ mãi như vậy, anh yêu cậu nhiều lắm, rất nhiều...

Anh bắt đầu làm cho mình thiệt thòi đi chỉ để Jaejoonh thấy mình may mắn hơn, anh hay so sánh cậu với bản thân mình một cách thiên vị để cậu nghĩ rằng một người mù như cậu lại tốt số hơn những người bình thường. Anh muốn cậu tự tin hơn, vì bản thân anh cũng biết, bao nhiêu bất hạnh của cuộc đời đã giáng lên cậu gần như toàn bộ.

- Jaejoong ah, anh xấu trai lắm, nhưng em xem, tình yêu của anh dành cho em rất chân thành, thế nên em chỉ cần yêu anh bằng trái tim thôi, vậy là được em nhỉ.

- Anh đừng nghĩ lung tung. Em...yêu anh mà.

- Mình...lấy nhau em nhé. Em nghĩ như vậy có tuyệt không?

Cậu ngạc nhiên, rồi cũng mỉm cười và gật đầu đồng ý. Cậu rời khỏi nơi mà mình đã sinh sống bấy lâu để đi đến một nơi mà mình chưa từng bước tới, nơi anh sinh ra, và cũng có thể là nơi sau này cậu sẽ xem đó là nhà.

Anh đưa cậu về nhà trước sự ngạc nhiên của cha mẹ, bấy lâu nay họ chưa từng nghe anh nói có người yêu, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện anh muốn kết hôn khi mới 25 tuổi. Và, họ lại chẳng thể nào sửng sốt hơn khi người anh xin được cưới lại là cậu. Bố anh sau những giây phút kiềm chế, cũng không khỏi thốt lên những lời nói đau lòng và giáng xuống cho anh hai cái tát nảy lửa.

Yunho nhận thấy tay người yêu mình đang nắm chặt lấy anh và run rẩy. Cậu đang sợ hãi vì cảm thấy được điều mà gia đình anh đang nghĩ đến. Vì cậu không có một đôi mắt tinh tường nên được bù đắp theo thời gian bằng một trái tim nhạy cảm hơn bình thường...

Anh bực tức và nặng lời. Gia đình họ xào xáo, từ một cuộc thăm hỏi, tất cả giờ trở thành một trận chiến quyết liệt. Cha anh giờ chẳng còn nể nang gì nữa, ông đã nói rõ quyết định của mình, mà lời lẽ ông thốt ra trong lúc nóng giận, quả thật rất khắc nghiệt. Yunho biết, mọi thứ đang đổ vỡ, anh không thể cầu xin sự đồng ý từ gia đình mà chỉ khiến họ căm ghét Jaejoong hơn. Anh nắm chặt lấy tay cậu đưa ra khỏi đó.

- Em đừng ghét cha anh nhé, ông không cố ý nói như vậy đâu, chỉ tại hơi bất ngờ.

- Uhm...

- Em buồn sao?

-...Một chút thôi, em biết anh buồn nhiều hơn, vì anh còn thấy cả sự giận dữ của cha mình mà...

Yunho lặng thinh, tất cả những câu nói an ủi định thốt ra giờ đã nghẹn lại...

"Nếu em là một người có đôi mắt sáng, thì có lẽ đã rất thuận lợi...

Nếu em có cha mẹ, thì đã quá hạnh phúc...

Nhưng ông trời đã có một sai sót quá nghiêm trọng, đó là đã sinh em ra với một số phận bất hạnh đến thế. Mà chính vì vậy mà nó đã dẫn đến rất nhiều hệ lụy. Em hiểu chứ, nhưng em biết làm sao đây?..."

Anh tạm thuê cho cậu một căn phòng nhỏ, thường xuyên lui đến để trò chuyện cũng như cố gắng thuyết phục cha và mẹ của mình, thế nhưng cha anh nhất quyết cứng lòng, không là không. Mỗi lần ông nhắc đến là lại thêm một chút cay nghiệt vì ông uất, thằng con trai từng là niềm tự hào của cả dòng họ như anh lại có thể yêu một thằng con trai, đã vậy còn tật nguyền.

Làm sao ông có thể chấp nhận khi con ông dù không sang quyền như những cậu đại gia danh giá nhưng cũng không thấp hèn như ai, còn cả một tương lai vô cùng sáng lạn nay lại đưa về nhà một thằng con trai không rõ lai lịch, hơn nữa còn mù lòa, nếu cưới nhau thể nào nó cũng trở thành gánh nặng cho cuộc đời con trai ông.

...

Nhiều ngày tháng đã trôi qua. Mùa đông đến, hoa tàn. Mùa xuân qua, hoa nở. Cảnh vật thay đổi nhưng định kiến của người cha vẫn không đổi thay, mẹ anh thì chọn cách im lặng, không hẳn bà đồng ý, chỉ là...thấy sự gay gắt của cha anh thôi cũng đủ, bà không cần lên tiếng nữa. Điều đó khiến anh thật mệt mỏi.

- Yunho ah, anh đau lòng lắm đúng không?

- Sao em nói vậy?

- Em thấy anh gầy hơn này...

Jaejoong dùng đôi bàn tay mịn màng của mình sờ nhẹ lên khuôn mặt anh, cảm nhận được sự thô ráp, hốc hác của anh theo từng cái miết nhẹ, cậu biết, anh gầy đi rất nhiều. Tim cậu đau thắt mà chẳng thể nào bộc lộ cùng anh, sự mặc cảm trong cậu hình thành ngày một lớn, nhưng cậu vẫn chẳng thể rời xa anh, bởi vì...cậu yêu anh quá rồi. Mỗi đêm nhắm mắt, cậu lại nguyện cầu ngày mai nắng ấm hơn, có thể...sẽ khiến cha anh vui lòng mà thay đổi quyết định...

Nhưng, đâu phải sự nguyện cầu nào cũng có thể thành sự thật. Người ta chỉ nguyện cầu cho những việc khiến họ rơi vào tuyệt vọng cực cùng...

...

Tiếng đập cửa làm cậu giật mình tỉnh giấc. Bình thường nếu Yunho đến, đó sẽ chỉ là những tiếng gọi nhẹ nhàng chứ không phải là sự ồn ào đến nhức nhối như vậy. Jaejoong biết, người ở ngoài kia, chẳng thể nào là anh...

Cậu sợ hãi, cả người bỗng run rẩy theo từng ý nghĩ của bản thân, mò mẫm chiếc điện thoại đặt trên bàn định sẽ gọi cho anh, anh đã bày cho cậu cách làm thế nào để có thể nghe và gọi lại, trong danh bạ này, chỉ có duy nhất số của anh mà thôi.

- TÔI BIẾT CẬU Ở TRONG ĐÓ, MỞ CỬA MAU! ĐỪNG ĐỂ TÔI PHẢI PHÁ CỬA! - Giọng nói khó chịu và bất mãn của một người đàn ông vang lên. Giờ thì cậu biết rõ, đó là ai.

Ông ta biết con mình vẫn còn liên lạc với cậu nên đã âm thầm theo dõi, ở cái thời đại công nghệ thông tin này việc giấu một con kiến còn khó, huống chi là lén lút gặp gỡ một con người bằng xương bằng thịt.

Jaejoong mở nhẹ cửa. Cậu vẫn không thể nào hình dung được cha anh là người như thế nào, cậu ước một lần chạm được vào khuôn mặt ấy để có thể tưởng tượng ra được con người đã nuôi lớn anh trong 25 năm cuộc đời. Cậu vẫn rất tôn trọng ông, người đã nuôi anh lớn khôn.

Mọi thứ cứ đối lập nhau như vậy. Bên kính trọng, bên khinh thường. Bên nhẹ nhàng van xin, bên quyết đoán gạt phắt. Tâm hồn cậu như một tờ giấy trắng, nhưng người đàn ông này có sức mạnh và quyền lực, thêm cả tàn nhẫn, đã vô tư xé tờ giấy mỏng manh ấy thành hàng triệu mảnh nhỏ mà không một chút thương xót.

Mọi sự nhẫn nhục của cậu làm ông ta chán nản, đến bước cùng, ông ta lục tung cả phòng lên, lấy vali và nhét tất cả quần áo cùng những thứ liên quan đến cậu vào.

Đến lúc này cậu mới thật sự hoảng sợ, mắt cậu ngấn lệ cầu xin, cậu nắm chặt lấy quai của vali, gần như quỳ hẳn xuống và và van xin ông đừng làm như một hành động tàn nhẫn với cậu như vậy. Mọi ý nghĩ trong đầu Jaejoong lúc này là sắp phải xa anh, cái cảm giác giống như mọi mạch máu trong người cậu đều bị cắt đi, khiến toàn thân đau đớn và tuyệt vọng. Vội vàng cầm lấy điện thoại, tay run rẩy bấm nút, nhưng cha anh đã thấy và giật ngay chiếc điện thoại ra khỏi tay cậu, liên tục mắng mỏ.

Mọi thứ đã xong xuôi, ông ta nắm tay cậu lôi đi. Cậu yếu ới vùng vẫy, cảm thấy như mọi sức lực của mình đều đã tiêu tan, cậu chỉ muốn được ở bên anh, chỉ muốn được ở bên anh mà thôi, không cần danh phận, không quan tâm đến những lời dị nghị nữa, chỉ cần được ở bên anh mà thôi.

- BÁC ƠI! CON XIN BÁC!...YUN...YUNHO AH! CỨU EM! YUN ƠI...

Jaejoong hết gào khóc van xin cha anh rồi lại kêu tên anh trong vô vọng. Yunho ah, giờ này anh đang ở đâu?

Bên tai cậu là tiếng xe cộ ồn ào và có cả những tiếng xì xào bàn tán của mọi người xung quanh. Có lẽ họ đang bàn tán về hành động của cha anh, nhưng tại sao lại không có ai ngăn cản? Cậu hy vọng có ai đó cản ông lại. Nhưng không, tất cả những gì họ làm là đứng đó và bàn tán. Jaejoong muốn thoát khỏi bàn tay rắn chắc này nhưng không thể. Tại sao cha anh lại mạnh đến vậy?

Họ băng qua đường. Một người kéo đi, một người giằng lại trông rất hỗn loạn và thảm thương. Cha anh đã không nói bất kì điều gì từ lúc kéo cậu ra khỏi phòng trọ.

- CHA! JAE...JAEJOONG AH! JAEJOONG!....

- YUN...YUNHO AH!

Cậu nghe thấy tiếng anh ở phía sau, cậu biết đó chính là anh. Hạnh phúc quá, sau biết bao nhiêu nước mắt, cậu cười. Vùng ra khỏi bàn tay của cha anh, cậu chạy hết sức mình về nơi phát ra tiếng gọi thân thương đó.

Chỉ là...

Cậu đâu biết, khi cậu chạy đến với anh thì cũng có một chiếc xe đang chạy rất nhanh về phía cậu. Họ nhìn thấy cậu nhưng tránh không kịp, còn cậu không nhìn thấy nên không thể tránh...

"ẦM!!!"

Có một tiếng động gì đó phát ra kinh hoàng rồi tắt hẳn. Người đàn ông đánh rơi chiếc vali, đôi mắt mở to vì kinh hoàng và sợ hãi.

...

Ấm áp...

Cậu lại cảm nhận được hơi ấm của anh rồi.

Cậu còn cảm nhận được cả hơi ấm của những giọt nước mắt đang rơi xuống gương mặt mình nữa.

Nhưng...

Tay cậu nhấc lên không nổi, tai cũng không còn nghe được gì nữa rồi.

Jaejoong thấy không sao, thật sự không sao hết, cậu đang ở trong vòng tay anh, dẫu cậu không là gì thì trái tim cũng đang cảm thấy thật ấm áp. Hạnh phúc quá...

...2 năm sau...

Yunho đã ngồi đó rất lâu, ngồi tại nơi có khoảng đất nhô lên cao, lún phún cỏ mọc. Anh vuốt ve tấm ảnh đã chụp từ rất lâu của một cậu con trai có nụ cười tỏa nắng, rồi lại xích gần đến, nhẹ nhàng tựa đầu vào tấm bia lạnh ngắt...

- Jaejoong ah...em có nghĩ mình như thế này là may mắn hơn anh không?

...

- Jaejoong ah...sao không trả lời anh?

...

- Jaejoong ah, em có thấy anh không? Nhịp tim của anh vẫn đập, tại sao của em lại ngừng?...

--THE END--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro