Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tạ Doãn yêu cầu Chu Phỉ mang tới một chiếc bàn nhỏ, bút, mực, giấy và nghiên mực. Chu Phỉ nghe yêu cầu của hắn, lập tức cảnh giác: "Ngươi làm sao vậy? Không phải đã hứa với ta không làm việc nặng nhọc sao."

Tạ Vân nhanh chóng chắp tay van xin: "Đại hiệp, trời cao có mắt!" Ta chỉ muốn vẽ một vài bức tranh, không tiêu tốn quá nhiều tinh thần, nếu không thoải mái ta liền nói với ngươi, xin ngươi đó A Phỉ!"

Chu Phỉ tất nhiên không thể chịu nổi thanh âm nũng nịu của hắn, chưa kể hắn còn đang bệnh. Không nói gì, nàng mang bàn nhỏ, giấy, bút, nghiễn đến cho hắn.

Tạ Doãn nheo mắt nhìn nàng, lại bắt đầu làm nũng: "Ta biết A Phỉ là tốt nhất." Chu Phỉ gõ trán: "Được rồi, biết tốt còn làm nũng!" Nhớ là không thoải mái thì phải nói ra, không được giấu giếm, ngươi có nghe không? Nếu không sẽ không có lần sau, a, ta phải đỡ ngươi xuống giường."

Tạ Doãn ngoan ngoãn gật đầu, Chu Phỉ bắt đầu xử lý sự vụ.

Một lúc sau, Xie Yun đang vẽ đột nhiên cảm thấy chân tay ớn lạnh, ngực đau âm ỉ, hắn khó chịu vuốt ngực muốn dễ chịu, nhưng vị tanh ngọt nơi cổ họng không thể như ý hắn, lại nhớ tới lúc trước đã hứa với Chu Phỉ, Tạ Doãn mơ hồ hét lên: "A Phỉ A Phỉ"

Mặc dù Chu Phỉ đang xem xét sự vụ, nhưng là đầu óc đang nghĩ đến Tạ Doãn, có chút lơ đễnh, hiện tại nàng nghe thấy tiếng kêu của Tạ Doãn, liền hoàn hồn ngẩng đầu nhìn hướng Tạ Doãn, thấy hắn ngã xuống!

Sau khi nhào tới ôm lấy hắn, ôm vào trong lòng, bấm huyệt trên ngực Tạ Doãn để ổn định tâm mạch. Một tay vuốt ve ngực, nhẹ nhàng lau sạch vết máu phun ra từ miệng hắn. Nàng xoay lưng hắn lại, truyền khí tức cho hắn để hắn nôn ra hết máu còn sót lại. Sau khi hắn ổn định lại, Chu Phi rửa sạch mặt, đi gọi Ưng Hà Tòng.

Sau khi Ưng Hà Tòng tới, xem xét một chút đã đoán được bảy tám phần. Sau khi thi châm vài lần cho Tạ Doãn, nói với Chu Phỉ: "Tình hình hôm nay tốt hơn nhiều so với ngày hôm qua. Ta đoán thấu cốt thanh phản phệ trong cơ thể hắn, cũng như một tổn thương đến tim của hắn trong quá khứ. Nếu hắn muốn nôn ra máu cứ để hắn nôn, chỉ cần nôn ra hết, tim mạch của hắn sẽ không bị tắt nghẽn và hắn sẽ thoải mái hơn.

"Được rồi, ta hiểu rồi. Ngươi có thể về rồi." Chu Phỉ tiễn Ưng Hà Tòng đi, liền sai người đun thuốc. Chu Phỉ trở lại giường, Tạ Doãn cũng sắp tỉnh. "Dậy rồi sao? Không nghỉ thêm một chút sao?

Chu Phỉ nhẹ nhàng xoa ngực Tạ Doãn để hắn thoải mái, "Ừm, không ngủ, hơi khó chịu." Khoang ngực của Tạ Doãn như một ống thổi, trong lúc hắn nói Chu Phỉ có thể nghe thấy tiếng khò khè nhẹ, biết là đường thở của hắn bị tắc nghẽn, bèn hỏi hắn: "Ta giúp ngươi ngồi xuống nha? Hiện tại ép máu ứ ra sẽ không khó chịu nữa." Tạ Doãn gật đầu, Chu Phỉ đỡ hắn dậy. "Nếu không chịu được thì nói cho ta biết, ta sẽ dùng thêm sức."

Sau khi được Tạ Doãn cho phép, Chu Phỉ cởi giày, trèo lên giường, vận khí, đánh ra một chưởng. Tạ Doãn phun ra một ngụm máu, ngã người lui sau.

"Tạ Doãn! Tạ Doãn, thế nào rồi, còn chịu được không? "Chu Phi vội vàng ôm hắn, khẩn trương hỏi. "Không sao, ta không sao, khụ khụ, nôn ra tốt hơn nhiều." Tạ Doãn cầm tay Chu Phỉ, cắn răng dùng sức siết tay Chu Phỉ, nói rằng mình ổn. Chu Phỉ nói, phần lớn máu tắc nghẽn đã nôn ra, phần còn lại cứ từ từ sẽ hết.

Chu Phỉ ôm Tạ Doãn đặt lên ghế dựa, vươn tay lên đóng cửa sổ, dùng chăn bọc kín người hắn. Sau khi chắc chắn kín đến mức gió không vào được, Chu Phỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của hắn, hôn môi hắn "Chờ ta ở đây, ta đi thay đệm cho ngươi." Tạ Doãn nheo mắt khẽ xoa xoa tay của Chu Phỉ, ý nói biết rồi. Hừ. Trông giống như một con mèo nhỏ, Chu Phỉ nghĩ.

Sau khi Chu Phỉ thay ga giường xong, nàng quay đầu lại, liền nhìn thấy Tạ Doãn đã co người ngủ thiếp đi trên ghế, nàng mỉm cười, suy nghĩ hồi lâu, nam nhân này cao bảy trượng lại cuộn người nhỏ như hài tử. Chu Phỉ biết hắn bị lạnh nên vội lấy nước nóng vào phòng tắm rồi đốt lửa than gần đó, ra khỏi bức bình phong bước đến ghế dài, nhẹ nhàng bế người lên không ngờ lại làm hắn giật mình, Chu Phỉ sửng sốt, vội vàng vuốt tóc, Tạ Doãn nói: "Ừm, ngươi đi đâu vậy?" Chu Phỉ nhẹ giọng nói: "Ta bế ngươi đi tắm, ngươi vừa mới nôn ra máu, rất bẩn."

Tạ Doãn "Ồ", lại xoa xoa cổ, "Tạ Mốc Mốc, ngươi giống như một con mèo nhỏ!"

"Ngươi mới là mèo nhỏ!" Tạ Doãn siết chặt cổ Chu Phỉ, nhìn chằm chằm Chu Phỉ, hung hăng nói.

Chu Phỉ cởi quần áo của Tạ Doãn ra, tắm nước nóng cho hắn, vừa gội đầu vừa nghe phát tiết, khá là thích thú.

"A Phỉ..."

Tạ Doãn thấy ánh mắt của Chu Phỉ, nhanh chóng chu môi hôn nàng, sau đó vội vàng xoay người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Chu Phỉ thấy bộ dáng này của hắn bèn ép hắn quay lưng lại, đè hắn xuống, cắn bờ môi không có huyết sắc của hắn.

"Há miệng ra." Chu Phỉ ra lệnh, Tạ Doãn ngoan ngoãn mở miệng, Chu Phỉ đưa lưỡi vào thăm dò khoang miệng của hắn, hai môi áp chặt vào nhau, hai người quấn chặt lấy nhau

vào nhau, chất lỏng chảy ra theo khóe miệng của Tạ Doãn.

Tạ Doãn bị Chu Phỉ hôn đến mức không thở nổi, hai người tách ra thở hổn hển.

Tạ Doãn bị hơi nước và nước nóng trong thùng làm cho ửng hồng, đặc biệt là hai khuyển nhỏ trên ngực, hồng nhuận mềm mại.Chu Phỉ thấy thế, điên cuồng gặm cắn nó, Tạ Doãn bị nàng cắn không chuẩn bị. "A... A Phỉ từ từ ah." Hắn vươn tay xoa đầu Chu Phỉ, nhưng không dễ dàng để đẩy nàng ra, đành phải đặt tay lên vai nàng, mặc nàng hoành hành.

Chờ Chu Phỉ gặm xong, hắn mở miệng để lấy dưỡng khí. Chu Phỉ nhìn hai nhũ hoa trên ngực Tạ Doãn trở nên vô cùng sưng đỏ, cảm thấy rất hài lòng, vì thế nàng bước tới hôn lên nó như để an ủi.

Chu Phỉ càng nhìn Tạ Doãn càng hưng phấn, không nhịn được hôn lên miệng Tạ Doãn, nói với hắn: "Tạ Mốc Mốc ngươi thật dụ người, ta rất yêu ngươi."

Trong lúc nói chuyện, hơi nóng phả lên cổ Tạ Doãn, hắn không khỏi rùng mình, cầm tay Chu Phỉ sờ sờ hạ thể của hắn, nơi đó dựng đứng!

Tạ Doãn nói với Chu Phỉ: "Người đẹp, ta không thể nhìn được nữa."

Chu Phỉ nhẹ nhàng dùng tay xoa dịu nó. Một lúc sau, có lẽ là do trong khoảng thời gian này Tạ Doãn sức khỏe không được tốt. "Được rồi" sau khi chảy ra một ít chất lỏng màu trắng đục, Chu Phỉ hôn hắn và hỏi, "Bây giờ đã khá hơn chưa? Thân thể ngươi không tốt, không thể vận động quá nhiều dương khí, hôm nay chúng ta đừng làm quá lâu, được không? Nước sẽ lạnh."

Tạ Doãn thở hồng hộc "a" một tiếng, dựa vào Chu Phỉ, hắn quá kiệt sức, mặc nàng làm bậy.

Chu Phỉ mang khăn tắm đến, quấn quanh hắn, ôm hắn lên giường và đắp chăn bông cho hắn, sau đó đi dọn dẹp đống bừa bộn trong phòng tắm.

Sau khi Chu Phỉ giải quyết đống bừa bộn trong phòng tắm, nàng thấy Tạ Doãn đang nhắm mắt ngủ thiếp. Với một nụ cười bất lực, nhận mệnh ôm hắn ra khỏi giường, mặc thêm một chiếc áo choàng dày hơn cho cậu, sau đó đắp chăn, rồi đi chăm sóc bản thân.

Sau khi Chu Phỉ tắm rửa xong, nàng trở lại giường, nóng lòng ôm người vào lòng, vùi đầu vào cổ hắn, đi vào giấc ngủ.

Woo, con mèo nhỏ sắp ngủ rồi, nhóc nào còn thức đây?

--------------------------------------------------------------------------

chương này dịch không mượt lắm vì tác giả đăng ảnh và tui copy ra google dịch. Chốt lại một câu google dịch chán quá ಥ‿ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro