phiên ngoại Phượng tù hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một hoạt động sau khi cưới. Edit: Thiên Thiên “Hôm nay là ngày gì?” Chợt Dung Chỉ hỏi Sở Ngọc chuyện này, Sở Ngọc hơi sửng sốt. Suy nghĩ một chút, nàng nghiêm túc mà nói: “Hôm nay ngày mười tám tháng chín. . . Ách. . . Hoàng đế khai quốc La Mã Augustus chết?” Lời ra, nàng mới phản ứng lại, “Không phải không phải, hoàng đế khai quốc La Mã liên quan gì đến chúng ta? Hơn nữa đó là ngày lịch dương, ta đang dùng lịch âm mới đúng.” Nhìn thấy vẻ mặt cười nhạo của Dung Chỉ, mặt Sở Ngọc đỏ lên, quay đầu bất mãn nói: “Mờ mờ ám ám cái gì, nói thẳng ra. Ta thừa nhận trí nhớ ta không tốt như chàng. Hôm nay là ngày gì?” Hay đây chỉ là hắn đang trêu đùa nàng? Dung Chỉ cười cười, đến gần giữ chặt tay Sở Ngọc, không đồng ý quẫy tay một cái, không thấy bỏ ra, chỉ còn cách đi theo hắn. “Đi theo ta.” Hắn nói khẽ. Một đường nắm tay đi, quay về nơi ở. Nơi ở của bọn họ là một căn nhà nhỏ dưới chân núi trúc. Mấy ngày trước hai người du ngoạn qua nơi này, Dung Chỉ yêu thích vẻ thanh u nơi này, liền chặt thân cây trúc, làm một phòng ốc đơn giản. *Thanh u: Thanh đạm u ám, kiểu yên tĩnh mà tối tối ấy =)) cứ tưởng tượng ra cái rừng trúc thì biết. Đẩy cửa vào, Sở Ngọc thấy hoa mắt, thì thấy một bàn tay trắng nõn che mắt nàng, tiếng Dung Chỉ thủ thỉ vọng vào từ bên tay: “Đợi nhìn lại.” Bị che phía trước, Sở Ngọc nhìn thấy lòng bàn tay hoàn hảo của hắn có mấy vết, muốn mở miệng hỏi, nhưng lúc này Dung Chỉ đã buộc vải lên mắt nàng đi vào trong, đẩy tay đóng cửa. Tuy không biết trong hồ lô của hắn bán dược gì (*), nhưng Sở Ngọc vẫn nhịn được trí tò mò của mình, ngoan ngoãn khép mắt một lúc, chỉ nghe thấy Dung Chỉ đi lại bên trong phòng, phát ra vào tiếng động, một lát sau, tiếng nói cười khe khẽ vang bên tai lần nữa: “Được rồi.” (*) Ý chỉ không biết anh có cái gì, đang định làm gì. Chắc vậy :-“ Sở Ngọc chậm rãi mở mắt ra. Trước mắt là một khoảng tối đen. Cửa sổ đóng chặt lại, bóng đen nặng trĩu, gần như không nhìn được gì. Còn đang nghi hoặc, bóng tối bị xua đi bởi ánh lửa thắp lên. Ánh sáng ấm áp sáng ngời được thắp, chiếu sáng lên thứ đầu tiên, chính là đôi mắt cười ôn nhu trầm tĩnh của Dung Chỉ. Dung Chỉ từ từ đưa cây đuối trên tay hướng đến bàn tròn, cổ tay nhẹ nhàng lướt qua một cái, một cây nến liền từ từ sáng lên, chiếu sáng khắp bàn. Trên chính giữa mặt bàn, bày một chiếc bánh ngọt hình tròn, được làm tương đối tinh xảo, một nửa hiện ra ánh vàng nguyen bản của bánh, ngay trên mặt lấy bơ sữa vẻ lên hình ảnh mỹ lệ, xung quanh lấy hoa quả điểm xuyết thêm. Giữa bánh, cắm một ngọn nến dài nhỏ. Sở Ngọc ngơ ngẩn nhìn, đôi mắt không chớp cũng không nháy. Trong phút chốc, nàng cảm thấy dường như mình lại trở lại thế kỷ 21, dường như không có chuyện gì xảy ra, nàng không có chết, không chia cách gia đình, không tới thời đại này, không gặp Dung Chỉ. Nhưng mà trong phút chốc, nàng tỉnh lại từ ảo giác, trong ngực dấy lên một cảm xúc không tên, không biết là nhớ nhung hay mất mát. Khẽ thở dài, quay đầu lại nàng đi tới bên Dung Chỉ, nói: “Vết thương trên tay chàng, là vì làm cái này?” Hai ngày nay Dung Chỉ tự nhiên mất tích không bóng dáng, hóa ra là để chuẩn bị bánh ngọt. Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, giữ chặt tay nàng, ôn nhu nói: “Ta lấy sinh nhật dương lịch hơn một ngàn năm sau của nàng, tính qua tính lại, chuyển thành ngày âm lịch. Chính hôm nay, ngày của của hơn một ngàn năm sau, nàng sinh ra trên cõi đời này, mở mắt lần đầu tiên.” Đôi mắt hắn chứa ý cười sâu đậm. “Ta biết rõ, rất nhiều năm sau, sinh nhật là phải ăn bánh ngọt, liền thử làm một cái, nàng cũng biết rõ, vị ta nếm không thể chính xác, tất cả chỉ do đoán mà ra. Nàng tới thử xem, có phải là hương vị trước đây nàng vẫn ăn?” Bánh ngọt được làm vô cùng hoàn hảo, hoàn toàn không nhìn ra là lần đầu làm. Dung Chỉ hình như bẩm sinh đã có tính này, nhanh chóng tiếp thu và nhớ rõ cái gì mới, sau đó làm ra ra vô cùng hoàn mĩ. Nhưng là, có vẻ rất dễ dàng, nhưng nàng lại nhìn thấy, vết thương trong lòng bàn tay hắn. Hắn làm sao lại bị thương? Hắn chưa từng biết cách làm qua bánh ngọt, chỉ qua vài lời miêu tả từ phim truyền hình mà nghĩ ra nguyên liệu làm bánh, có phải có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra lúc làm bánh? Sở Ngọc không biết phải làm sao, thấp giọng nói: “Chàng không cần tốn nhiều công sức thế này. Ở thế kỉ 21, ta cũng rất lâu không có sinh nhật chính thức như thế này.” Nàng đảo mắt nhìn lại, đối mặt với ánh mắt ôn tồn của Dung Chỉ. Hắn nói khẽ: “Tuy nàng không để ý, nhưng ngày này, đối với ta lại rất quan trọng. Bởi ngày này, trên đời có một Sở Ngọc, bao nhiêu năm sau, nàng tới trước mặt ta. Ta luôn luôn cho rằng thiên tâm bất nhân, vận mệnh như bụi, nhưn bây giờ, ta cảm thấy trời không bạc đãi ta.” Trong mắt Sở Ngọc hơi hiện lên giọt nước, ánh nến sáng càng thêm dịu dàng, nàng giữ chặt tay Dung Chỉ, nhìn thấy tay cánh tay hắn, lòng bàn tay trắng nõn cùng ngón tay, có chút phồng rộp, hình như là vết thương do bị bỏng: “Chàng muốn làm bánh ngọt, có thể tới hỏi ta, tội gì lại làm bừa như vậy.” Nghe lời giận của nàng, Dung Chỉ cười nói: “Trước lạ sau quen, hỏng cũng là tâm ý của ta, nàng đừng có từ chối. Nếu muốn cảm tạ ta, nên làm như thế nào, nàng biết rõ.” Nói xong lời cuối cùng, ý cười của hắn nhiễm thêm chút giảo hoạt. Sở Ngọc ngầm hiểu ý của hắn, mặt đỏ lên, vội vàng bước lùi mấy bước về phía sau. Dung Chỉ tươi cười thanh mỹ như ngọc, lúc này xem ra có chút ghê rợn: “Lần gần đây, là hai tháng trước.” “Nha cái. . . thân thể chàng. . . không tốt lắm. . .” “Nàng cũng biết thân thể ta không khỏe, vậy đừng làm ta mệt mỏi quá.” “Chàng. . . Chàng, chàng có ý gì. . .” “Chính là ý vậy đó.” Sở Ngọc đỏ mặt lên, nói quanh co nửa ngày, lại nhìn thấy Dung Chỉ ý cười không đổi, lại thoáng nhìn đôi tay bị thương của hắn, bỗng nhiên trong lòng có chút mềm đi. Nàng dùng lực mím môi, mặt nóng như hỏa thiêu giống trước, chậm rãi đến gần, cúi đầu, nói: “Nâng tay.” “Sao?” Lỗ tai đỏ bừng lên: “Chàng không nâng tay, làm sao ta. . . cởi. . . cởi áo?” Dung Chỉ cười dài nâng hai cánh tay lên, liếc mắt vết thương trên tay, bỗng nhiên cảm thấy lúc bánh ngọt vừa ra lò, quyết định của hắn rất đáng. [chắc là anh cố tình để mình bị bỏng lúc lấy bánh =))] Vốn nghĩ chỉ trêu đùa mấy câu, nhưng không ngờ kết quả thu được ngoài ý muốn như vậy. Hắn xưa nay nghĩ trước rồi mới làm, nướng cái bánh ngọt mà thôi, sao bị thương nặng như vậy được? Tạo ra vết thương trên tay, chỉ là để tăng cảm xúc trong lòng nàng, không bao giờ quên thời khắc này. [tớ đoán chuẩn là anh tự làm mình bị thương mà =))] Dưới ý cười càng ngày càng đậm của Dung Chỉ, mặt Sở Ngọc càng lúc càng đỏ, mà thân thể hai người liên xuống cùng một chỗ, một khắc trên giường trúc, ngọn nến trên bánh ngọt vừa lúc hết, lóe ra vài tia sáng rồi tắt. Về phần bánh sinh nhật. . . Ai quan tâm nó làm gì? . . . . . . Sở Ngọc sau khi tỉnh táo, lại một lần nữa lâm vào tình trạng ngượng ngùng chán nản. Tuy rằng đã hòa cùng với Dung Chỉ, nhưng nàng vẫn lo thân thể Dung Chỉ không khỏe, lại thêm nàng tính nàng nội tâm, bấm tay tính ra, tất cả cũng chỉ có hơn mười lần. Mà do nàng chủ động bắt đầu, trừ lần đầu tiên ra, cũng chỉ có lần này. Nhưng đã qua lâu như vậy, nàng lại khó mà tiêu nổi, không khỏi thấy có chút kì kì. Xây dựng tâm lý ổn định, Sở Ngọc nghiêng đầu nhìn lại, thấy Dung Chỉ bên cạnh giường đã trạng phục chỉnh tề, vẻ mặt tinh thần đầy sảng khoái. Thấy nàng đang nhìn, Dung Chỉ nghiêng người hôn lên gò má nàng, ôn nhu nói: “Sinh nhật vui vẻ, hơn ngàn năm sau, nàng đã được sinh ra.” Lời này tuy có chút quái dị, nhưng trong tâm Sở Ngọc lại ấm áp. Nàng liếc mắt nhanh lườm Dung Chỉ một cái, lại hạ tầm mắt, nói: “Đúng rồi, chàng cũng có ngày sinh nhật chứ?” Nàng cũng muốn chúc mừng hắn một lần. Dung Chỉ không để ý cười nói: “Cái ngày vô dụng đó ta nhớ sao được? Không bằng để nàng quyết định, nàng nói ngày nào thì là ngày đó đi.” Dừng một chút, dường như hắn nghĩ ra cái gì đó, cười thâm ý nói: “Quà sinh nhật, có thể để ta chọn không?” Đầu Sở Ngọc liền chui vào trong chăn, giọng nói xấu hổ và giận giữ truyền ra từ bên trong: “Đừng có nghĩ đến chuyện đó!” Hết. So cuteeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee :x Không ngày gặp lại cho tớ khất đến ngày mai, vì file word của tớ bị em tớ nghịch dại del rồi x-(((((((((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro