Chương 14: Vụ án thứ hai - Hổ phách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sao?

Hắn là xuất phát từ loại tâm lý gì? Muốn làm chuyện như vậy?

Vài người cũng trầm mặc, vụ án này không phải không có manh mối, mà là manh mối rất nhiều, nhiều đến như hàng loạt đường, xoắn lại cùng một chỗ, ngay cả trên mặt Khương Hồ hiếm thấy cũng biểu lộ vài phần suy nghĩ.

Thẩm Dạ Hi thở dài, trời ạ hôm nay lại tăng ca. Anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, để nâng cao tinh thần, nhanh tỉnh táo trở lại.

Thẩm đội trưởng ngồi xuống, gõ gõ trên bàn, đem lực tập trung của mọi người dồn trên người mình, hai tay đan vào nhau: “Chúng ta nhanh suy nghĩ một chút.”

Anh quay đầu lại không chút khách khí mà nói với Khương Hồ: “Bác sĩ Khương, nói cho tôi biết vụ án này có chỗ nào không đúng hay không.”

Khương Hồ sửng sốt.

Thẩm Dạ Hi nhìn ánh mắt cậu một cách kiên quyết, thản nhiên nói: “Nói cho chúng tôi biết những điều trong lòng cậu đi. Bác sĩ Khương Hồ, chúng tôi sở dĩ nhiều người như vậy làm việc cùng một chỗ, chính là bởi vì mọi người đều tin tưởng lẫn nhau, cậu đến bây giờ còn không có thói quen như thế, vậy thì tôi cũng không thể tiếp nhận lời trách móc về ‘Tôi không tin tưởng cậu’”

Khương Hồ ngồi ở trên ghế, so với nơi của Thẩm Dạ Hi thấp hơn một chút, hơi hơi ngẩng đầu lên, mới nhìn thấy ánh mắt của người đàn ông mang theo khí thế, biểu tình có chút kinh ngạc, mở to hai mắt… cư nhiên bị trách móc?

Thẩm Dạ Hi không thèm nhắc lại, chỉ theo dõi cậu, sau một lúc lâu, Khương Hồ mới dời ánh mắt đi, giọng nói trong trẻo, dùng loại giọng điệu đặc biệt nói: “Đúng là có chỗ không đúng. Đầu tiên là về động cơ hung thủ mới này, giết người như vậy không phải là khiêu khích, mà là cách để hung thủ thoả mãn tinh thần nào đó của chính mình, ví dụ như Ngô Cư, hắn thông qua bắt cóc cùng làm hại, thoả mãn dục vọng của mình, mong muốn kiểm soát cùng chinh phục, hắn đòi hỏi người bị hại phải biểu hiện ra vẻ phục tùng sợ hãi, cất giữ thi thể bọn họ, sau đó xem lại tình hình sau khi giết người, để nhớ đến cảm giác vui sướng.”

Khi Khương Hồ nói đến đây hơi dùng lại một chút, Dương Mạn và An Di Ninh lấy một loại ánh mắt vô cùng kì lạ nhìn cậu.

Khương Hồ hạ mắt xuống, mười ngón tay đan vào nhau đặt trên bàn, sắp xếp lại suy nghĩ, tiếp tục nói: “Mà tên hung thủ mới không sở hữu hết những nhu cầu trên, hắn hết thảy là bắt chước Ngô Cư, hơn nữa ở kho hàng gần công trường, do môi trường xung quanh, rất nhanh liền ‘vứt đi’ những thứ mà hắn cất giữ, nói lên những thi thể này đối với hắn mà nói không có giá trị, hắn cũng không hy vọng dựa vào thi thể để ôn lại quá trình giết người. Hắn giống như trong quá trình tìm cách giết người, đem mình trở thành Ngô Cư. Đồng thời gây mê người bị hại, sau đó mới thực hiện kế hoạch, chứng tỏ hắn đối với những người bị hại này mờ mờ ảo ảo mà dâng một tâm lý không nỡ. Còn kiểu người bị hại, điểm giống nhau duy nhất đó là phụ nữ, đều là có hơi gầy yếu, trẻ tuổi, trừ điều đó ra, các cô ấy bên ngoài cũng không có mối liên hệ nào, tôi nghĩ… chỉ sợ là vì các cô càng dễ dàng ‘đạt được’”.

Khương Hồ một hơi nói xong, lẳng lặng ngồi ở một chỗ, lấy một loại ánh mắt bình tĩnh nhìn lại Thẩm Dạ Hi: “Tôi nói xong rồi.”

Thẩm Dạ Hi nở nụ cười, An Di Ninh và Dương Mạn vô cùng ngưỡng mộ, trợn mắt há mồm liếc nhìn hai người kia, nghĩ Thẩm lão đại vậy mà lại cười, cư nhiên lại mang theo mùi vị thích thú. Thẩm Dạ Hi nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Khương Hồ lập tức nhíu mày, nhướng mi, lại một bộ dáng mê mang — nghe được mới phản ứng lại.

Cũng may bác sĩ Tương Hồ vẫn nhanh thở ra, không làm phiền mà hỏi đến vấn đề này. Thẩm Dạ Hi ngay sau đó liền bắt đầu tổng kết: “Hiện tại chúng ta có hai thông tin, thứ nhất, hung thủ là người có quan hệ thân thiết với Ngô Cư, thứ hai, hung thủ hoặc là tình hình cơ thể trong tình trạng vượt quá giới hạn, hoặc tâm lý là một kẻ nhu nhược không dám chống lại kẻ mạnh, lại càng không khống chế được mục tiêu của mình.”

Khương Hồ lập tức cảm thấy thất vọng, mình nói rất nhiều đều trở thành vô dụng.

“Số giày bốn mươi hai thì sao?” Dương Mạn hỏi.

“Đó là giày, không phải là chân.”

An Di Ninh có chút phản ứng lại, nhu nhược nói: “Ngô Chí Đạt, cùng người họ Phong mà Thịnh Diêu nói, đều là tình nghi thứ nhất, người trước tâm lý có bệnh, người thứ hai chính là tri kỉ nối tiếp giết người.”

Cô nói xong, phát hiện ba người đều lấy loại ánh mắt chán ghét nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Khương Hồ vẻ mặt cứng lại: “Tri kỉ nối tiếp giết người, ý tứ chính là tựa như người yêu nối tiếp giết người sao? Nhưng mà tài liệu không có ghi Ngô Cư cùng Phong Hiểu Bân là có quan hệ tình yêu.”

Dương Mạn thở dài, lời nói sâu xa: “Ninh Ninh, chị nói với em mấy câu, ít xem tiểu thuyết có hại lại đi, không tốt.” Sau đó quay đầu lại gõ Khương Hồ một cái, trách mắng: “Đừng nghĩ vớ vẩn, không nên học theo.”

Khương Hồ không hiểu gì hết: “Nhưng mà chị Dương, người yêu của sát thủ hổ phách, không phải là đối tượng quan trọng cần được theo dõi sao?”

Cậu vừa mới xây dựng lên một lớp cảm giác huyền bí, nháy mắt như thuỷ tinh bị vỡ ra.

Thẩm Dạ Di theo thói quen bỏ lơ cậu, mở ra bản ghi chép của pháp y: “Pháp y nói, cho dù là thuốc gây mê thường thấy ở người bị hại hay thủ pháp khâu lại, chứng minh hung thủ là người trong ngành y, nếu tôi nhớ không lầm, Ngô Cư đã từng làm ở khoa ngoại, về sau bởi vì say rượu mà bị thu giấy phép, như vậy xem ra, Ngô Chí Đạt cùng Phong Hiểu Bân đều không phải hung thủ.”

Dương Mạn lấy một vẻ mặt dị thường nhìn nhìn hắn, dùng loại giọng điệu từ tốn nói: “Vì vậy anh liền gạt bọn họ đi, giỏi quá, chúng tôi đã vất vả đến bây giờ.” — Cô gái này là do tăng ca mà biến thành người nào đó không giống bình thường nữa rồi.

Một bên An Di Ninh đã sắp nửa sống nửa chết nâng cầm lên, bắt đầu bắt tay vào điều tra bối cảnh Phong Hiểu Bân cùng Ngô Chí Đạt, Dương Mạn hỏi: “Nếu như chúng ta chỉ có hai người đáng nghi này, các người cho rằng ai đó sẽ có khả năng hơn.”

Thẩm Dạ Hi: “Phong Hiểu Bân.”

Khương Hồ: “Ngô Chí Đạt.”

Hai người liếc nhau, hai cô gái bên cạnh trầm mặc, không khí kì lạ lần thứ hai dâng lên, ngay sau đó Khương Hồ ho nhẹ một tiếng: “Không… kỳ thật tôi là muốn nói, người nào cũng không giống hết.”

— Cậu có thể đừng không có lập trường như vậy không, Dương Mạn trừng Thẩm Dạ Hi: “Anh xem anh hù cho đứa trẻ này sợ rồi.”

Thẩm Dạ Hi ở bên cạnh sờ sờ mũi, An Di Ninh vốn lúc đầu nhìn hai người bạn họ liền cười, đột nhiên, cô cứng người lại, bởi vì thức đêm mà mắt có quầng thâm liền trợn tròn lên, sắc mặt tái nhợt, biểu tình kinh sợ.

“Người nào đó cấu tôi một cái?” Cô hỏi.

“Làm sao vậy?” Vài người đều đi đến.

An Di Ninh run lên mà nói: “Phong Hiểu Bân cùng Ngô Chí Đạt đều chưa từng có gì liên quan đến y học, nhưng mà có một người có —” Cô dừng một chút, bị đả kích không nhẹ: “Kim Thu.”

Giầy số bốn mươi hai, là giầy không phải chân…

Dương Mạn nói: “Mọi người, cơm có thể ăn bậy, nói cũng không thể nói bậy. Lúc trước là chính chúng ta cứu Kim Thu từ trong tay tên khốn kia ra, là một cô gái, các người hiện tại nói cho tôi biết, cô ấy trở thành tên giết người?”

Sắc mặt Thẩm Dạ Hi trầm xuống: “Tương Hồ, cậu có nhớ chuyện hôm qua sau khi cậu hỏi về cơn ác mộng, Kim Thu nói như thế nào không?”

“Tôi mơ thấy hắn tra tấn bọn họ, đánh bọn họ, nghe tiếng thảm thiết của bọn họ, xé bụng bọn họ ra, sau đó hắn từng bước một mà hướng tôi đi đến, tôi bắt đầu thét chói tai, sau đó liền tỉnh dậy.” Khương Hồ một chữ cũng không sai mà kể lại.

“Cô ấy cùng chúng tôi không phải nói như vậy.” Dương Mạn lập tức phản ứng lại: “Cô ấy nói là buổi tối gặp ác mộng tỉnh dậy, sau đó đi ra ngoài uống nước, hướng ban công nhìn thoáng qua, phát hiện một bóng người, mới hét lên một tiếng đánh thức mọi người.”

“Vì sao hai lần cô ta nói không giống nhau?” An Di Ninh hỏi.

“Tôi nghĩ… cô ấy lúc đó bị tôi doạ, có thể đã quên sắp xếp lại từ đầu trong lời nói.” Khương Hồ nói, ba người khác đều lấy một loại ánh mắt dị thường nhìn cậu — cậu? Có thể đem làm người ta sợ? Người nọ là có thần kinh thỏ đế đi?

“Thật sự, tôi cảm thấy là cô ấy không thích tôi.” Khương Hồ nói.

“Đợi một chút, vì vậy mà mọi người nghĩ là Kim Thu lúc trước bị tên hỗn đản kia làm sợ thành tình hình như vậy, vì kỉ niệm người kia đã từng làm hại mình, về sau tiếp tục thay hắn giết người, còn để dời đi sự chú ý của chúng ta, mà chạy thật xa đến cục cảnh sát, cung cấp manh mối giả?” Dương Mạn trừng mắt ba người còn lại: “Tôi nghĩ các cậu chính là chưa tỉnh ngủ.”

Thẩm Dạ Hi suy xét một hồi, quay đầu hỏi Khương Hồ: “Cậu còn nhớ, cậu hỏi tôi vì sao nhà người khác đều có cửa sắt phòng trộm, chỉ có nhà Kim Thu không có không?”

Khương Hồ sửng sốt một chút, trong đầu sắp xếp mọi việc, mới nhẹ nhàng nhàng lắc đầu: “Hội chứng Stockhom.”

(Hội chứng Stockhom: là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính người bắt cóc mình).

Tô Quân Tử nói cô ta sợ trở lại trong hoàn cảnh bị giam giữ như vậy, mà giờ nghĩ đến, phòng của cô, giống như là bảo vệ tất cả những gì bên trong, duy nhất đem phòng ngự của mình dỡ xuống, lộ ra nội tâm mềm yếu – cô mở rộng cửa, giống như là… ở đấy chờ đợi người nào đó.

Thẩm Dạ Hi trầm giọng nói: “Lập tức thông báo cho Thịnh Diêu cùng Tô Quân Tử, mau.”

An Di Ninh không cần hắn nói đã gọi rồi, buông xuống điện thoại, sắc mặt khó nhìn nói: “Thẩm đội trưởng, anh Tô không bắt máy.”

“Gọi lại, không có gì, đừng hoảng hốt, Thịnh Diêu đang trên đường, triệu tập mọi người, chúng ta lập tức đến đó!”

Bên kia Thịnh Diêu đã bắt máy, Dương Mạn dùng vài ba câu nói rõ sự tình với cậu, tốc độ Thịnh Diêu tiếp nhận sự việc nhanh hơn so với cô9 nhiều, không cắt ngang lần nào, một mực yên lặng không lên tiếng mà nghe, phi thường trầm mặc, sau đó nói: “Đã biết, cũng sắp đến rồi.” Liền tắt điện thoại.

Dương Mạn một câu: “Chờ chúng tôi đến hãy hành động, không nên tự ý…” cứ như vậy bị ngắt đi, cô đột nhiên cảm thấy, báo cáo tình hình với Thịnh Diêu, tuyệt đối là một việc làm sai lầm.

Thời điểm Thịnh Diêu nghe Dương Mạn nói đến một nửa đã hiểu rõ ràng ý tứ của cô, chân dùng sức lên bàn đạp, nếu có người bên cạnh cậu nói sơ lược thì cậu chính là vẫn hiểu hết ý nghĩ bên trong.

Cảm giác kỳ quái trong lòng cậu nghĩ mãi không ra, rốt cuộc cũng có thể thông suốt hết thẩy mọi thứ. Khi đó Kim Thu nói: “Tôi mơ thấy mình giống với những cô gái kia” – Tất cả mọi người đều biết sát thủ hổ phách nam nữ đều không tha, lúc ấy khi phát hiện thi thể các phóng viên phòng báo nhỏ đều nói bậy, tuyệt không hề biết người chết đều là con gái, như vậy làm sao cô biết được?

Tiếu ý quanh năm trên mặt Thịnh Diêu toàn bộ biến mất, sắc mặt có chút trắng bệnh, Quân Tử...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro