chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Văn Diệu nhận được điện thoại của y tá mới hay trong phòng bệnh xảy ra chuyện lớn như vậy.

Y tá nói chuyện cũng không rõ ràng, giọng nói vừa hàm chứa vẻ chuyên nghiệp trong công việc hộ lý vừa gắng sức kìm nén nỗi phấn khích khi có chuyện lạ lùng xảy đến, vì vậy trong suốt quá trình thông báo cô ta đều rất say sưa, nào là thầy Vương bị mẹ thầy ấy giáng cho hai bạt tai, sau đó thầy ôm chân mẹ mà khóc rống lên, rồi vì lên cơn xúc động quá độ mà ngất xỉu, phải đưa đi cấp cứu.

Từ Văn Diệu nghe xong hai chữ “cấp cứu” tim như rớt ra ngoài, cả người cứng còng lại, mồ hôi lạnh tuôn ào ạt, da gà nổi khắp toàn thân, hít thở khó khăn như thể có tảng đá đè ngang ngực, mỗi lần hít ra thở vào đều dốc sức vô cùng. Anh có thể rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của Vương Tranh trong giây phút gặp lại đó, vừa cam tâm tình nguyện chịu tội vừa bi ai, đau khổ, hổ thẹn đến mức đỉnh điểm, thêm cả nỗi lo sợ cùng kính sợ mẹ mình đã tồn tại thâm căn cố đế trong cậu. Tất cả những thứ đó cùng kích động khiến cơ thể cậu chắc chắn không thể chịu đựng được, suy cho cùng cơ thể yếu ớt của cậu cũng vừa mới trải qua một cuộc phẫu thuật.

Trong nháy mắt, Từ Văn Diệu chỉ muốn nhanh chóng chạy tới chỗ Vương Tranh, và dù có là ai thì cũng đừng hòng động vào một sợi tóc của cậu.

Khi nhận được điện thoại, Từ Văn Diệu đang ở trong phòng trà kiểu Trung Hoa cổ xa hoa của một khách sạn cao cấp ở thành phố G, gặp mặt quan viên cao cấp trong tòa thị chính. Đối phương mang đến tin tức quan trọng, còn anh thì trả cái giá xứng với tin được nhận. Từ Văn Diệu đã bình tĩnh nhận điện thoại từ tay trợ lý, nghe xong hết lời tường thuật rồi ra lệnh cho trợ lý mau lẹ làm việc, sau đó lại thản nhiên ngồi vào bàn tiếp tục công tác, biến một cuộc giao dịch thành buổi họp mặt bạn bè đầy ấm áp. Nhưng dù anh có trấn định cỡ nào, vẫn không thể kiềm chế để tay đừng run rẩy, tách trà nâng lên được tới môi lại sánh đổ ra ngoài. Đối phương đùa một tiếng: “Cậu Từ, trà thượng phẩm này tôi không giành với cậu, từ từ thưởng thức thôi.”

Từ Văn Diệu chẳng hề cau mày, mỉm cười đáp lại: “Ngại quá, lại bị tuột huyết áp, khiến anh chê cười rồi.”

Cuộc nói chuyện vẫn phải tiếp tục, đối phương là quan chức cấp cao, nên anh không thể khiến người ta phật ý, nhưng lòng hiện tại lại rối như tơ, chỉ muốn dứt áo đi cho đặng. Từ trước tới nay, anh vốn cũng quen với loại quan chức ăn nói ngông nghênh như vậy, song lần này lại thấy hết sức bực bội, vất vả cả buổi mới tiễn bước anh ta đi, trời cũng vào chiều.

Trợ lý hỏi anh: “Sếp, anh ở đây dùng cơm hay quay về công ty…”

“Kêu tài xế chở tôi tới bệnh viện.” Từ Văn Diệu ra khỏi khách sạn. “Bây giờ, ai đang ở bên đó?”

“Anh đừng lo, anh Quý đã sang bên ấy, còn dẫn theo vài vệ sĩ vừa ký hợp đồng với công ty chúng ta, chắc chắn họ sẽ tận lực hoàn thành chức trách.”

“Bệnh nhân thì sao? Tiểu Tranh thế nào rồi?”

“Đã rời khỏi phòng cấp cứu. Không phải giáo sư Cù đã đồng ý ở lại rồi sao?” Trợ lý lanh lợi đáp, “Không có chuyện gì nghiêm trọng cả, anh cứ yên tâm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro