Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ sau khi Dư Cảnh Thiên hoàn toàn rời khỏi La Nhất Châu thì anh dần trở nên trầm tính hơn hằng ngày đi làm từ sáng sớm đến tối muộn mới về , về tới nhà thì nghe ngóng tin tức của em từ thám tử nhưng kết quả lại chẳng có gì. Cứ thế bình ổn trôi qua một tháng , trong suốt một tháng đó ba mẹ La không ngừng thúc giục anh kiếm vợ nhưng La Nhất Châu sao có thể trong khi tim anh bị Dư Cảnh Thiên buột chặt thế là nội chiến nhà họ La diễn ra , La Nhất Châu cũng vì thế mà chuyển ra sống riêng anh rất ít khi về nhà ba mẹ chỉ có dịp nào đặc biệt hay được ba mẹ gọi về.

La Nhất Châu có đến tìm Châu Kha Vũ để hỏi về Dư Cảnh Thiên nhưng cậu nhóc ấy lại chẳng tiết lộ dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất cũng khó trách Châu Kha Vũ , cậu cũng khổ tâm lắm chứ một bên bị La Nhất Châu hỏi cung một bên bị Dư Cảnh Thiên đe doạ. Bây giờ cứ đến 20h mỗi ngày là lại thấy La Nhất Châu ngồi ở nhà Châu Kha Vũ và Lưu Vũ để hỏi về Dư Cảnh Thiên lúc đầu Châu Kha Vũ còn tức giận đuổi anh về nhưng dần về sau câu cũng đành bất lực để anh ngồi ở đó .

Cứ thế hằng ngày lập đi lập lại đã gần một năm La Nhất Châu thật không hiểu được Dư Cảnh Thiên sao lại trốn kĩ như vậy chứ đến một cái móng tay cũng không thể tìm thấy. Có lần La Nhất Châu đi công tác bên Mỹ nên cũng nhân cơ hội mà đi tìm em , trời không bao giờ phụ lòng ai đó đã cho anh được nhìn thấy em nhưng dù cố gắng gọi em và đuổi theo em như thế nào kết quả vẫn là không có gì.

Hôm nay , Châu Kha Vũ đã đến tìm La Nhất Châu mang theo cho anh một chiếc hộp bên trong chứa đầy thư Dư Cảnh Thiên viết cho anh .

- Cái này trước lúc đi Tony bảo tôi rằng nếu sau một năm anh vẫn tìm kiếm cậu ấy thì hãy mang cái này đến cho anh . Cậu ấy còn nói mỗi ngày anh chỉ được đọc một bức sau khi anh đọc hết chỗ thư này có thể cậu ấy sẽ trở về....

La Nhất Châu nhận lấy chiếc hộp từ tay Châu Kha Vũ không quên cảm ơn cậu ấy.

"Anh hai, có phải anh đang rất buồn không đừng suốt ngày ủ rủ nữa vui vẻ lên , đừng căn thẳng , uống đủ nước , cố lên"

"Anh hai , có phải lại quên ăn sáng không , như vậy là không được đâu anh hãy mau đi ăn đi"

"Anh hai , hôm nay là sinh nhật mẹ anh hãy mau về nhà thay em chúc mừng mẹ đi , đừng để mẹ buồn nữa không là em sẽ giận đấy"

"Anh hai , thời tiết thay đổi rồi anh nhớ giữ ấm nhé"

"Anh hai , trời mưa rồi đấy anh có đang nhớ em như em nhớ anh không"

"Anh hai , hôm nay là lễ tình nhân em đi ngoài trời thấy ai ai cũng có đôi có cặp thật tuổi thân , còn anh anh có đang hạnh phúc không"

" Anh hai , hôm nay là sinh nhật của em đấy , anh có nhớ không , thật muốn được cùng anh đón sinh nhật mỗi năm"

"Anh hai , em lại nhớ anh rồi..."

" Anh hai......

"Anh hai......

Bức thư nào cũng vậy em đều gọi La Nhất Châu bằng hai tiếng anh hai , mỗi ngày cứ thế La Nhất Châu luôn chào đón ngày mời bằng cách đọc những bức thư của em có phải Dư Cảnh Thiên như đọc trước suy nghĩ của anh hay không .

Hôm đó em bảo anh nhớ mặc ấm tối đó liền có tuyết rơi . Em nói trời mưa rồi anh có nhớ em không trời liền không ngần ngại mưa một trận lớn suốt mấy ngày liền anh rất nhớ em. Hôm đó anh dậy muộn chưa kịp ăn sáng em liền bảo anh hãy mau ăn sáng. Đến ngày sinh nhật mẹ La anh liền có việc bận không thể về em liền bảo anh hãy về nhà anh liền làm theo em. Thế tại sao em không thể nghe tiếng lòng của anh mà trở về.

- Tiểu Thiên , em lại rời xa anh thêm một năm nữa rồi , chiếc hộp đã sắp hết em có giữ đúng lời hứa trở về không chỉ còn hai bức nữa thôi , em sẽ không thất hứa chứ.

"Anh hai , sinh nhật vui vẻ năm nay anh đã 26 rồi nhỉ anh đã già lắm rồi đó , nhanh nhanh kiếm chị dâu cho em đi nhé"

Lại thêm một ngày nữa trôi qua nếu tính từ ngày Dư Cảnh Thiên rời đi tới nay đã được tròn hai năm rồi , hôm nay mới sáng sớm không hiểu vì lý do gì mà mẹ La bắt anh phải về nhà trong khi hôm qua mới gặp .

- Mẹ nhớ mày kêu mày về chơi cũng không được à .

Thế là nguyên ngày hôm đó La tổng đã bị giam giữ trong nhà với ba mẹ . Đến tối anh mới được thả về chợt nhớ hôm nay còn lá thứ cuối cùng anh chưa đọc liền nhanh chóng về phòng lấy ra đọc . Bức thư này khác xa với mọi bức thư kia nó chỉ có một địa chỉ duy nhất và không kèm thêm bất cứ gì.

" Sân thượng toà nhà Bắc Kinh 20h ngày 17/3/20**"

La Nhất Châu vội nhìn lên tờ lịch trong nhà ngày 17/3 là ngày hôm nay lại vội nhìn đồng hồ còn 5' nữa là 20h . La Nhất Châu nhanh chóng lấy xe chạy tới địa điểm trong thư dù không chắc chắn rằng Dư Cảnh Thiên có về hay không nhưng anh vẫn muốn đi tới đó.

Khi lên tới nơi xung quanh chỉ toàn một màu đen không thấy một bóng người nào, có phải Dư Cảnh Thiên lại trêu anh không , em là muốn trừng phạt anh sao. Nhìn lại đồng hồ bây giờ là vừa đúng 20h . Đèn xung quanh bất ngờ được thắp lên không những thế trên bầu trời còn xuất hiền pháo hoa với dòng chữ :

Luo Yizhou Happy Birthday

- Anh hai , sinh nhật vui vẻ.

Giọng nói quen thuộc vang lên ngay sau lưng thu hút sự chú ý của La Nhất Châu , quay lại là thân ảnh anh nhớ mong từng ngày . Dư Cảnh Thiên nhìn đã trưởng thành hơn so với lúc em rời đi tuy vậy nét đẹp đó vẫn không suy giảm , Dư Cảnh Thiên vẫn mang nét đẹp đó nét đẹp thu hút ánh nhìn của anh. Dư Cảnh Thiên đi lại gần anh càng khiến anh bị hút hồn Dư Cảnh Thiên luôn vậy luôn khiến anh phải dao động.

Mạnh bạo kéo Dư Cảnh Thiên vào lòng ôm để thoã nỗi nhớ hai năm qua. Mùi hương cơ thể Dư Cảnh Thiên càng khiến La Nhất Châu cảm thấy dễ chịu quên hết mọi nỗi nhớ hai năm qua. Dư Cảnh Thiên lần này đã đáp lại cái ôm của anh.

- Anh hai , em về rồi.

- Đừng đi nữa xin em........

Dư Cảnh Thiên có thể nghe được giọng ahh đang run lên , nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy lưng anh. Dư Cảnh Thiên cũng đã được nghe tình hình của anh thông qua lời kể của Châu Kha Vũ, em biết rằng anh rất thương em nhưng em sợ đó chỉ là ham muốn nhất thời, năm đó anh im lặng làm em có chút đau lòng lại thêm chút hụt hẫng nhưng sau khi biết anh vì em mà làm nhiều chuyện chỉ mong em trở về thì trong lòng em thấy rất ấm áp. Đáng lẽ sẽ về sớm hơn dự định nhưng điều kiện lại không cho phép.

- Em không đi nữa...hứa đấy.

La Nhất Châu để ý Dư Cảnh Thiên đã ốm đi vài phần gương mặt cũng hóp lại không ít nhìn vô cùng thương. Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của em không mạnh bạo chiếm hữu mà là một nụ hôn chứa đầy yêu thương , nhận thấy sự đáp lại từ phía Dư Cảnh Thiên La Nhất Châu lại thêm phần vui vẻ ôm chặt lấy em. Tối đó La Nhất Châu thành công dụ dỗ Dư Cảnh Thiên về nhà anh ngủ lại thành công dụ em ngủ cùng với anh.

- Em sống thế nào có tốt không , anh thấy em ốm xuống không ít._La Nhất Châu ôm em trong lòng mà dịu dàng cưng nựng.

- Vẫn rất tốt chắc có lẽ gần đây bị bệnh nên đã ốm xuống nhưng em vẫn rất khoẻ.

- Bệnh ? sao lại bệnh bên đó điều kiện sống không tốt à.

- Không rất tốt do em bất cẩn để mình bị cảm thôi.

- Mai anh đưa em đi khám ngủ sớm đi.

La Nhất Châu hôn lên trán Dư Cảnh Thiên như một lời chúc ngủ ngon. Dư Cảnh Thiên lần này trở về ý chính là muốn nghe một lời khẳng định từ phía La Nhất Châu rốt cuộc anh đối với em thật sự là gì dù biết là anh có tình cảm với em nhưng em vẫn là muốn anh khẳng định điều đó. La Nhất Châu thật sự đã thay đổi rất nhiều so với trước đây . Anh ôn nhu với em hơn cưng chiều em hơn , hơn hết là bám em nhiều hơn điều này khiến em cảm thấy rất vui .

Sáng hôm sau đúng như lời La Nhất Châu nói anh đã nghỉ làm để đưa em đi khám , sức khoẻ em rất tốt nhưng để chắc chắn thì phải tịnh dưỡng nhiều hơn . La Nhất Châu quyết định sẽ đưa em đi ra đảo chơi để giúp tinh thần em vui hơn cũng coi như đi tịnh dưỡng. La Nhất Châu cũng đã đưa em về nhà gặp ba mẹ La , ba mẹ thấy em thì lại vô cùng vui vẻ ba mẹ La bảo em về ở chung với họ nhưng em chưa kịp trả lời thì đã bị La Nhất Châu từ chối em còn nghe loáng thoáng anh nói rằng "Vợ con chỉ được ở với con", lúc đó em đang còn ở trong bếp nên chỉ nghe loáng thoáng không chắc chắn lắm có thể là em nghe nhầm.

Ba mẹ La vô cùng sửng sốt khi nghe tin La Nhất Châu sẽ cầu hôn Dư Cảnh Thiên lúc đầu La Nhất Châu còn nghĩ ba mẹ sẽ từ chối nhưng không ba mẹ còn khuyến khích anh nhanh chóng cưới cậu về để chăm sóc nữa chứ, ngay lúc này La Nhất Châu mới biết rằng ba mẹ thật sự thương Dư Cảnh Thiên hơn mình. Không những thế còn đe doạ anh nếu cưới về mà ăn hiếp cậu ba mẹ sẽ đưa cậu về đây sống.

Do tối hôm trước ngủ quá trễ nên sáng hôm sau Dư Cảnh Thiệ đã dậy muộn hơn mọi khi nhưng đến lúc em tỉnh dậy lại không phải là trong phòng của La Nhất Châu khung cảnh xung quanh vô cùng lạ lẫm em còn có thể nghe được tiếng sóng vỗ và chim kêu . Nhìn ra phía cửa sổ em mới biết là mình đã được La Nhất Châu mang lên một chiếc du thuyền đi ra ngoài biển.

La Nhất Châu từ ngoài đi vào trên tay là một phần ăn sáng thấy em đứng ngay cửa số mà ăn mặc phong phanh như thế liền có chút không vui đặt khay đồ ăn lên bàn đi lại ôm lấy Dư Cảnh Thiên từ phía sau.

- Sao lại không khoác áo vào như này sẽ bệnh mất đấy.

- Em khoẻ rồi mà , anh hai không cần lo như thế.

Nghe hai tiếng anh hai này La Nhất Châu lại vô cùng khó chịu , Dư Cảnh Thiên là cố tình hay thật sự không biết là anh không thích nghe chứ.

- Sau này đừng gọi anh hai nữa...

Nghe giọng nói của La Nhất Châu , Dư Cảnh Thiên có thể nhận ra anh đang có vài phần khó chịu.

- Không lẽ đến gọi anh , em cũng không được gọi sao....

- Anh không phải không cho em gọi nhưng đừng gọi anh hai nữa anh không thích em gọi như thế.

- Nhưng....

- Tiểu Thiên em không phải không biết anh yêu em nên em đừng gọi như thế nữa được không , anh không muốn chúng ta ở mối quan hệ anh em.

- Nhưng nếu anh không nói em sẽ không bao giờ biết được anh muốn gì và đang nghĩ gì , em không phải thần thánh mà hiểu được lòng anh....

Dư Cảnh Thiên thoát ra khỏi cái ôm của anh đi lại lấy quần áo đi vào trong nhà vệ sinh. La Nhất Châu lại thấy bản thân mình ngu ngốc rồi anh cứ nghĩ bản thân chỉ cần đối xử tốt với em là được yêu thì chỉ cần hành động nhưng có lẽ anh sai rồi .

Trong lúc Dư Cảnh Thiên ở trong nhà tắm La Nhất Châu ngoài này gọi điện kể cho Châu Kha Vũ nghe và hỏi ý kiến của cậu về việc này.

- Cậu ấy không tức mới lạ , anh thử nghĩ xem cậu ấy trở về là vì cái gì vì muốn biết anh đối với cậu ấy là loại tình cảm gì . Không phải cái gì dùng hành động cũng tốt mà đôi khi phải nói ra thì đối phương mới hiểu hơn hết là cậu ấy muốn nghe anh nói yêu cậu ấy anh hiểu chứ.

- Ý nhóc là phải dùng lời nói à ?

- Anh nói đúng rồi đấy , cậu ấy tuy hiểu lòng anh nhưng anh cũng nên nói ra anh hiểu không.

- Châu Kha Vũ em có nói thì La Nhất Châu cũng không hiểu đâu cậu ta ngốc lắm_ Tiếng Lưu Vũ vọng lại từ đầu dây bên kia.

- Cảm ơn Kha Vũ.

Ngay lúc La Nhất Châu vừa tắt máy thì Dư Cảnh Thiên cũng đi ra nhưng em lại không thèm nhìn lấy anh mà đi lại chỗ bàn ăn ngồi ăn một mình. Dư Cảnh Thiên nhìn là biết La Nhất Châu   chưa ăn sáng rồi giận thì giận thật nhưng Dư Cảnh Thiên cũng không thể để mặc La Nhất Châu nhịn đói được.

- Nhất Châu , anh lại đây ăn cùng em đi.

La Nhất Châu thấy em cũng không để ý lắm chuyện lúc nảy nên cũng gác qua luôn. Cả hai ăn xong thì Dư Cảnh Thiên ngỏ ý muốn đi dạo trên thuyền La Nhất Châu liền đồng ý đi với em.

Hình ảnh Dư Cảnh Thiên đứng ngay mũi tàu khiến anh có chút đau lòng nhìn em vô cùng cô độc nhìn bóng lưng ấy anh lại nhớ tới lời Châu Kha Vũ có lẽ anh nên làm gì đó . Anh muốn em được hạnh phúc muốn được cùng em sóng đôi muốn đi với em hết đoạn đường. Đi lại ôm chặt lấy em anh muốn bộc bạch hết những gì trong lòng ra.

- Nhất Châu......

- Cảnh Thiên em có muốn đi cùng anh hết đoạn đường hay không ?

- Dạ ...?

- Tuy anh không hay nói mấy lời ngọt ngào, anh cho rằng mình chỉ cần chứng minh cho em thấy là đủ nhưng có lẻ anh sai rồi lời nói đôi khi còn quý hơn cả kim cương , anh muốn nói với em những gì anh nghĩ, muốn làm cho em những gì anh muốn. Cảnh Thiên , anh yêu em.

Dư Cảnh Thiên như đứng bất động tại đó La Nhất Châu thật sự đã nói lời yêu em . Dư Cảnh Thiên cứ tưởng như là mình đang mơ , quay lại nhìn ánh mắt của anh nó thật chân thành thật ôn nhu thật yêu chiều. Dư Cảnh Thiên thật sự rơi nước mắt rồi....

- Thiên nhi đừng khóc , đừng khóc anh sẽ sót đấy._ Nhẹ nhàng lau đi nước mắt người kia ôm lấy em vào lòng cưng nựng.

- Nhất Châu....anh không gạt em đúng không....?

- Không gạt em là sự thật....hãy để anh chăm sóc em nhé....

- Vậy em không cần là em trai của anh nữa đúng không....

- Giờ em là vợ anh....

- Anh hai . Em yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro