Chương 35+36: -- Được như ý+ Túc Vị Ly bị thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ba,

Hai,

Một...

"Ta đáp ứng ngươi a, ngươi muốn gì cứ việc nói thẳng ra, còn đánh cuộc cái gì a!" Mỗ Bách Lý rốt cuộc hạ vũ khí đầu hàng, vẻ mặt bi phẫn như bị bắt buộc lên núi đao xuống biển lửa, kiểm kê túi trữ vật đáng thương của mình xem còn có vật phẩm này nọ gì không, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác khác thường. Nếu nha đầu kia cũng đối người khác lộ ra biểu tình như vậy...

Khuôn mặt cực nhanh hiện lên một chút ý cười khi thực hiện được âm mưu, nước mắt dừng dừng, nói: "Sao lại có thể làm chuyện không biết xấu hổ như vậy, vì công bằng vẫn nên đánh cuộc đi."

Ngươi được tiện nghi mà còn khoe mẽ! Bách Lý Không Thành trong lòng điên cuồng hò hét, hắn đã trêu ai chọc ai, lại mạc danh kỳ diệu thua trong tay nha đầu này. Khoát tay bất đắc dĩ nói: "Tùy tiện tùy tiện, ngươi nói thế nào thì thế ấy đi."

Phong Luyến Vãn cũng không nói thêm cái gì vô nghĩa, lập tức biến sắc mặt cười nói: "Nếu ta thắng, sư huynh phải dạy ta lôi quang hộ thuẫn đi." Tuyệt kỹ phòng ngự lại có thể dùng làm kết giới này là chiêu thức nàng đã mơ ước thật lâu, hơn nữa nàng vội vàng muốn học giăng kết giới như vậy còn có một nguyên nhân —— trong hồng mâu dấy lên một tia lãnh diễm đỏ sậm không dễ phát hiện.

Bách Lý Không Thành lau lau mồ hôi lạnh toát ra trên đầu, nguyên lai là coi trọng chiêu thức này của hắn a. Âm thầm bội phục kỹ thuật biến sắc mặt của nha đầu kia, cười gượng nói: "Nhưng là..." Vừa định nói không được sư phụ cho phép hắn không thể tự ý đem chiêu thức truyền cho người khác, nhưng đôi con ngươi trong veo như nước của người nào đó rất có xu thế nước mắt vỡ đê, hắn chỉ có thể đem những lời chưa kịp xuất khẩu hung hăng nuốt ngược xuống bụng: "Được rồi được rồi, nếu ngươi thắng ta sẽ dạy ngươi. Nhưng nếu ngươi thua thì sao?"

"Vậy xin hoàn toàn nghe theo sự phân phó của sư huynh." Phong Luyến Vãn cười nói. Hừ, bổn cô nương sao có thể thất bại?

"Hảo, nếu ngươi thua phải làm nô dịch cho ta ba ngày, trong ba ngày ta nói gì nghe nấy!" Lòng bàn tay trái gắt gao xoa xoa nắm tay phải, đánh cuộc này coi như đã quyết định. Bởi vì cảm giác bị người khác tính kế thực khó chịu, hắn đang suy nghĩ xem có nên làm cận vệ của thiếu chưởng môn gì gì đó vài ngày hay không.

Mục đích đạt thành, Phong Luyến Vãn cũng chuẩn bị trở về báo cáo sư phụ nhiệm vụ đã hoàn thành, vội vàng nói với Bách Lý Không Thành: "Ngươi mở kết giới ra, ta phải đi về ."

Bách Lý Không Thành gật gật đầu, linh khí màu tím vây quanh hai tay ở trong không khí xẹt qua dấu vết nửa vòng tròn, nhất thời kết giới trong suốt hình tròn bao phủ chung quanh bí cảnh lóe ra quang huy màu tím nhạt, dần dần biến mất. Bách Sát Cốc âm trầm xuất hiện trước mắt hai người, hạt mưa mất đi trở ngại giống như dây chuyền trân châu bị đứt dây rơi xuống. Bách Sát Cốc kỳ thụ dị thảo sinh sôi, vốn che khuất thiên không không thấy ánh mặt trời, liến tiếp mấy ngày u ám khiến cho đáy cốc âm u càng thêm đáng sợ. Phong Luyến Vãn lau nước mưa trên mặt, nghĩ thầm: đây chính là đêm nguyệt hắc phong cao hoàn toàn trong thiên nhiên, dùng để giết người cướp của thật sự là quá thích hợp. Có nên đem tên Lục Nhâm Giáp kia dẫn đến nơi đây xử lý hay không? Đang ngẫm nghĩ, gió lạnh thổi tới mang theo mùi máu tươi nồng nặc khiến hai người đồng thời biến sắc.

Trên khuôn mặt tươi cười của Phong Luyến Vãn lộ ra một chút nghiêm túc, quay đầu hỏi Bách Lý Không Thành bên cạnh: "Có người bị thương, cứu hay không cứu?" Nếu là một ngày trước, nàng mới không có hứng thú thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng kim y thiếu niên sẵn sàng ra mặt vì nàng cùng nụ cười ôn nhu của Mộc khiến nàng dao động.

"Có lẽ là đệ tử Huyền Tịch Tông đến làm nhiệm vụ, nếu là đồng môn sư huynh đệ của chúng ta, dĩ nhiên phải cứu." Bách Lý Không Thành xoa cằm nghĩ nghĩ, lối vào Bách Sát Cốc không có gì nguy hiểm, nhưng đi vào trong cốc càng sâu thì càng dễ gặp được yêu thú cấp cao, bằng tu vi vừa tấn nhập Trúc Cơ của bọn họ có lẽ không thể toàn thân trở ra. Liếc nhìn nàng một cái, tựa hồ là khiêu khích cười cười: "Ngươi có dám đi vào một vòng hay không?"

Biết hàm ý của hắn chính là đi cứu người, Phong Luyến Vãn ném lại cho hắn một nụ cười tự phụ: "Có gì không dám?" Nói xong liền hướng về phía phát ra mùi máu tươi cất bước đi đến, Bách Lý Không Thành theo sát sau nàng.

Nước mưa ào ào chảy xuôi nhuốm màu đỏ thẫm, bùn đất ẩm ướt lạnh lẽo, trong không khí nồng đậm mùi máu tươi của người sống, tựa hồ như khắp nơi đều tràn ngập một tầng sương mù đỏ như máu. Từng nhóm yêu thú cấp thấp đói khát lần theo hương vị tụ tập tại nơi này, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng chim hót như có như không. Trong hoàn cảnh âm lãnh hắc ám lại kinh khủng này, nếu là người nhát gan vô tình đi ngang qua, chỉ sợ hai chân đã nhũn ra không thể nhúc nhích.

Phong Luyến Vãn cùng Bách Lý Không Thành gạt cành cây và bụi cỏ cản đường ra, thông qua phán đoán mùi máu tươi đậm nhạt mà dần dần đến gần nơi ngọn nguồn của nó. Chuyện tình kỳ quái cũng đã xảy ra, một số yêu thú cấp thấp gần đó theo mùi máu mà đến vừa nhìn thấy Phong Luyến Vãn đột nhiên sợ tới mức dựng thẳng lông mao, mang theo một nhà già trẻ trong ba giây chạy trốn không còn bóng dáng, hai người đã chuẩn bị tốt chiêu thức cũng không có cơ hội xuất ra. Chạm phải ánh mắt nghi hoặc của Bách Lý Không Thành, Phong Luyến Vãn lúng túng xấu hổ sờ sờ cái gáy, đỏ mặt ngượng ngùng đem nguyên nhân nói cho hắn nghe, sau đó không ngoài dự kiến nhìn thấy biểu tình cùng ánh mắt im lặng của Bách Lý Không Thành, rõ ràng chính là đang nói: ngươi tiểu nha đầu này sao lại hung hãn như vậy, cũng không sợ không có người muốn...

Lại đi về phía trước vài bước, đột nhiên trên đỉnh đầu xuất hiện một đạo sấm sét màu ngân bạch chói mắt cắt qua thiên không, nhất thời cảnh vật xung quanh cùng thân ảnh của hai người đều giống như thất sắc bị chiếu thành màu trắng đen, ngay sau đó, thanh âm sấm giật chớp rền vang dội trời đất. Đúng lúc này, ngọn nguồn phát ra mùi máu tươi kia cũng hoàn toàn bại lộ trong mắt hai người.

Tóc đỏ dán chặt ở trên khuôn mặt, nước mưa làm ướt y phục màu vàng nhiễm huyết của người nọ, thân hình đơn bạc cùng với làn da màu tím nhạt như ẩn như hiện, không khó nhìn ra những vết thương thật nhỏ trên người hắn, mấy mũi tên bạch vũ sắc bén đâm xuyên qua cơ thể hắn, mũi tên gần vai trái đã bị bẻ gãy, phỏng chừng chính hắn muốn rút ra nhưng trước đó lại hôn mê bất tỉnh. Hung hiểm nhất là một mũi tên cắm trên ngực hắn, chỉ cần lệch khỏi quỹ đạo hai cm sẽ lập tức xuyên thủng tim. Nhìn thấy tình cảnh này, dù là Phong Luyến Vãn đã tự tay sát hại vô số yêu thú cũng không nhịn được da đầu run lên, đồng tử thu nhỏ lại. Bách Lý Không Thành nhìn chằm chằm kẻ toàn thân đẫm máu nằm trên cỏ, thiếu niên tóc đỏ sắc mặt tử khí trầm trầm, hai hàng chân mày đẹp như trăng khuyết khẽ nhíu chặt, lưu quang trong khóe mắt liếc nhìn Phong Luyến Vãn che miệng kinh hô đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia do dự.

"Túc Vị Ly?" Phong Luyến Vãn cơ hồ là gằn từng tiếng thốt ra cái tên này, sắc mặt âm trầm như thời tiết hiện tại, lẩm bẩm: "Vì sao hắn lại ở chỗ này?" Theo lý mà nói sau khi ác chỉnh hắn một lần coi như ân oán đã tính toán xong, nhưng nàng cũng không phải loại người khoan dung độ lượng, ngược lại còn rất dễ mang thù. Cho là trong lòng nàng không có chút oán khí nào sao?

Nói thật, nàng thật sự rất muốn...đâm hắn thêm một thương nữa, đưa hắn xuống địa ngục mới tốt.

Bách Lý Không Thành ít nhiều gì cũng biết Phong Luyến Vãn từng bị phản đồ của Huyền Tịch Tông này hãm hại rất thảm, không chút nào ngoài ý muốn trông thấy biểu tình vui sướng khi người gặp họa của nàng, vươn ngón tay đẩy đẩy bả vai ẩm ướt của nàng, nói: "Nguyên nhân người của Táng Hồn Đảo đến Huyền Tịch Tông, phỏng chừng vì tìm hắn đi."

Hai người đầu tiên nhìn thấy Túc Vị Ly liền chú ý đến ấn ký kỳ quái khắc trên cung tiễn, tựa hồ là quân kỳ triệu hồi tử linh đầu lâu khô, loại ấn ký này Phong Luyến Vãn từng nhìn thấy trên huyền sắc y bào của Lục Nhâm Giáp cùng với Giang Bình, Du Bình, hẳn là dấu hiệu của Táng Hồn Đảo. Ngẫm lại những việc người này thường xuyên làm, Phong Luyến Vãn không khỏi nhướng mày mắng hắn một tiếng đáng đời. Trộm cắp này nọ lại bị đuổi giết thành cái bộ dáng hấp hối này, cùng Hàn Ảnh Trọng năm đó ở Cấm Uyên Các không kém là bao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro