Chương 3: Hôn phu!?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng còn đang định hỏi Huyền Vũ về hoa mạn châu sa trên tay thì cánh của đóng chặt lần nữa mở ra, cánh cửa kêu 'cót két' một tiếng, rõ ràng là lâu rồi chưa được tu sửa. Một nữ nhân một thân bạch y như tuyết trắng bước vào, là mẫu thân Hàn Như của Độc Cô Ngụy Thần thật sự.

Hàn Như mỉm cười với nàng, tay cầm một hộp gỗ, "Ngụy nhi, con ngủ suốt bốn năm chưa ăn gì, hẳn là rất đói." Giọng nói ôn nhu của nàng khiến Ngụy Thần nhớ ra, liền xoa xoa bụng mình, nàng quả thật rất đói a! (T.T)

"Nương, cảm ơn người." Mắt nàng sáng lên khi nhìn vào mấy cái bánh bao nóng hổi trong hộp, sau đó lại ngước lên nhìn Hàn Như, "Nương à, người cũng ăn đi." Ngụy Thần hơi nũng nịu nói, lôi kéo tay của Hàn Như, để lộ hoa mạn châu sa trên tay.

Hàn Như nhìn thấy hoa mạn châu sa liền nhíu mày, lắp bắp vẻ sợ hãi, "Ấn ký hôn ước của..." Nàng chưa nói hết đã lập tức dùng tay bịt miệng mình, còn không ngừng lẩm bẩm, "Mình không thể nói..."

"Nương, sao vậy?" Ngụy Thần có chút khó hiểu, liền gọi Hàn Như. Nàng nhận thấy sự kỳ lạ trong ánh mắt và lời nói của Hàn Như.

"A?" Hàn Như lúc này mới kịp phản ứng, liền ngồi xuống giường bên cạnh nàng, ôn nhu hỏi, trong ánh mắt không giấu được lo lắng, "Ngụy nhi, hoa mạn châu sa này ở đâu mà có?"

Ngụy Thần suy nghĩ một chút, lựa chọn kỹ lưỡng từ ngữ rồi kể lại việc gặp nam nhân Lãnh Thiên lúc nãy. Hàn Như càng nghe càng không khỏi kinh ngạc, lẩm bẩm vẻ sợ hãi vô cùng, "Hắn đã tới... hắn đã tới..."

Nàng dùng ý thức liên lạc với Huyền Vũ, nhíu chặt mày, có vẻ rất nghiêm trọng, "Huyền Vũ, ngươi lập tức giải thích hoa mạn châu sa này là gì?"

Huyền Vũ chỉ liếc mắt nhìn nàng một cái, vô trách nhiệm nhún vai, "Ngươi đi hỏi nương của ngươi đi."

Mặt nàng giăng đầy hắc tuyến, đành thở dài bất lực, nhìn thẳng vào mắt Hàn Như, dùng một giọng nói âm trầm hỏi, "Nương, rốt cuộc hoa mạn châu sa này là gì?"

Hàn Như đang chìm đắm trong suy nghĩ, chợt nghe nàng hỏi liền ngẩng đầu, tránh ánh mắt của nàng, cười miễn cưỡng nói, "Ngụy nhi, ngươi xem, bánh bao đã nguội cả rồi, mau ăn đi."

Ngụy Thần lần nữa nhìn Hàn Như vô cùng quyết tâm, khiến Hàn Như thở dài, đành nhỏ giọng giải thích, "Đây à ấn ký hôn ước, có nghĩa là người đã có ký kết hôn ước với ngươi, sau này ngươi bắt buộc phải cưới người đó."

Ngụy Thần nghe xong lại càng âm trầm, sát khí tỏa ra tứ phía, rõ ràng là nàng đang phẫn nộ. Nàng không thể bị ép buộc như vậy!

"Nương, ngươi ra ngoài trước đi, ta muốn ở một mình," Nàng lại lần nữa tìm cách đuổi Hàn Như ra ngoài.

Trước khi đi, Hàn Như vẫn không quên nhắc nhở, "Ngụy nhi, bánh bao này ngươi nhớ phải ăn nha. Còn nữa, hôn ước này ngươi không thể làm trái, ngươi không thể yêu người khác, thích cũng không được, nếu không sẽ bị hôn ước phản phệ, người yếu ớt như ngươi... có lẽ sẽ mất mạng!"

Sau khi Hàn Như đi ra ngoài, nàng liền liên lạc với Huyền Vũ, "Huyền Vũ, ngươi nói cho ta biết, hôn ước này có thể phá giải hay không?"

"Có thể..." Ngụy Thần vừa nghe nửa câu đầu liền vô cùng phấn khích, nhưng ngọn lửa hi vọng ngay lập tức bị Huyền Vũ dội một gáo nước lạnh, "Nếu ngươi tìm được người ký kết hôn ước với ngươi." Giọng nói của Huyền Vũ vẫn lười biếng vô trách nhiệm như vậy, vẫn đáng đánh đòn như vậy!

Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ suy nghĩ cách để tìm nam nhân kia. Nàng suy nghĩ một lát, lại nghĩ đến dung mạo của nam nhân Lãnh Thiên đó, quả thật không tồi a, nếu hắn đã muốn lấy nàng, vậy thì... hắc hắc, nàng không mất gì đã có thể cưới một tướng công soái như vậy, cũng không có hại a...

Nàng vừa nghĩ đến đây, chợt nghe giọng nói của Huyền Vũ vọng ra, "Ngươi thật là không có tiền đồ!" Vừa mở miệng liền mắng nàng, nàng không phục!

"Ngươi có ý gì?" Ngụy Thần cũng dùng cách nói đáng đánh đòn ấy nói lại làm cho Huyền Vũ giận tái mặt nhưng vẫn làm ngơ.

"Ngươi chỉ muốn cưới hắn vì hắn đẹp vậy nếu ngươi thấy hình người của ta chắc chắn sẽ lập tức quỳ xuống xin ta làm tướng công của ngươi." Huyền Vũ không chút tự trọng nói, nàng chỉ bày ra vẻ mặt hắc tuyến mà không nói gì thêm. (Chị ý cạn ngôn luôn)

Chợt trong tay nàng có cảm giác mềm mềm, nàng nhìn xuống chỉ thấy một cục lông màu trắng nhỏ xíu bằng lòng bàn tay, đôi mắt đen láy, to tròn, chớp chớp vài cái, liền khiến nàng xiêu lòng, cưng chiều vuốt ve nó.

"Vật nhỏ, ngươi từ đâu tới vậy?" Ngụy Thần vừa chọt vào người nó vừa hỏi

Hết chương 3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro