Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Buông ra! Ngô....."

Dần dần tỉnh táo lại, Nhai theo bản năng kháng cự, nhưng vừa mới giật được một khoảng cách nhỏ, lại bị đối phương quấn lấy thô bạo hơn, gặm cắn liếm lộng trở đi trở lại.

Không biết khi nào thì cả người đã bị áp ngã trên giường, thắt lưng bị đối phương kiềm chặt, hai chân bị một lực đạo không thể kháng cự cố định bên hông Nghiêm Lăng Phong, sau đó liền cảm nhận được hạ thân nóng bỏng của người nọ.

Nhai chưa từng bị thanh niên hôn qua như thế, cắn nuốt tựa hồ chiếm đoạt suýt nữa khiến hắn căn bản không thể hô hấp, nên thóa dịch tràn ra khóe miệng, nhỏ giọt trên xương quai xanh trắng nõn của hắn.

Về sau, ý thức dần mơ hồ, ngay cả khi nào thanh niên buông mình ra hắn cũng không biết. Chỉ loáng thoáng cảm thấy ngón tay lạnh lẽo của thanh niên từ cổ hắn trượt đến ngực....

Hạ mắt nhìn xuống, chỉ thấy thanh niên đang dùng đầu ngón tay tỉ mỉ vuốt ve vết cắn nam nhân khác lưu lại, đôi mày xinh đẹp lập tức cau lại, sắc mặt rất lạnh.....

Thanh niên như vậy khiến khóe miệng Nhai bất giác hơi cong lên, đồng tử có phần u ám....

A....

Làm ra hành động như thế, kết quả vẫn là chê hắn bẩn.....

Vô lực nghiêng đầu, Nhai nhắm mắt lại vừa muốn nói gì nữa, lại cảm thấy sợi tóc mềm nhuyễn của đối phương rơi xuống ngực hắn. Đồng thời thắt lưng bị ôm lấy, nhũ tiêm thì bị cái gì đó ướt át liếm xuống...

Thứ đó cùng với hơi thở nóng rực khi liếm láp khiến Nhai cúi mặt rút một ngụm khí, kinh ngạc trợn mắt nhìn lại, chỉ thấy thanh niên đang vùi đầu tỉ mỉ liếm lộng dấu vết xung quanh đầu nhũ.

" Ngô..... Buông..... Nghiêm Lăng Phong....."

Kích thích do đột ngột bị ngậm vào khiến Nhai không chịu được, thở hổn hển, sau đó lực đạo càng ngày càng tăng làm hắn theo bản năng giãy giụa, lông mi nhíu chặt.

Hắn không thể chịu đựng được hành vi quái lạ này của Nghiêm Lăng Phong.

Càng không thể chấp nhận được chuyện tâm tình mình lại bị kích động.

Nhưng hai tay bị trói sau lưng, hắn căn bản không thể phản kháng...

Dù thế, sự giãy giụa của hắn vẫn khiến sắc mặt đối phương trầm xuống, động tác liếm lộng cũng lập tức biến thành cắn gặm tàn nhẫn, như tuyên thệ quyền sở hữu, bao phủ dần dấu vết nam nhân khác lưu lại.

Sự nóng ẩm mơ hồ quấn quanh thân thể, mồ hôi không ngừng đổ ra trên người nam nhân, thỉnh thoảng chảy xuống từ làn da tái nhợt, sau đó bị một thanh niên khác dâm tục liếm đi....

Đầu lưỡi trơn ướt mang theo tiếng nhớp nháp ái muội liếm qua cơ bụng căng chặt của nam nhân, đi tới cái rốn run rẩy, mạnh bạo liếm vào......

" Ân......"

Rốn vô cùng mẫn cảm, nam nhân bất mãn rên một tiếng, đôi chân thon dài theo bản năng muốn đem người đá văng. Nhưng hai chân đang bị kéo ra bây giờ của hắn căn bản đá không ra lực, ngược lại còn bị thanh niên diện vô biểu tình bắt lấy, khoác lên vai, môi lưỡi cũng lập tức rơi xuống giữa hai chân hắn....

" Chết tiệt...... Ngươi điên rồi sao... Đừng liếm nơi đó..... Đừng.... Ngô......"

Nam nhân muốn mắng, nhưng động tác của thanh niên lại càng nhập sâu, ngay cả nói hắn cũng nói không nổi, chỉ có thể thở dốc kiềm nén, toàn thân cũng run rẩy không kìm được.

Thanh niên không để ý đến sự kháng cự của nam nhân, bàn tay từ phần eo ướt đẫm mồ hôi trượt xuống, một tay ngăn cản hai chân muốn khép lại của đối phương, tay kia thì nâng cái mông mềm dẻo của nam nhân, liếm qua liếm lại. Đầu lưỡi trơn ướt thỉnh thoảng cũng lướt qua chỗ ao hãm giữa gốc đùi.

Nam nhân hai tay bị trói không biết thời gian qua bao lâu....

Cũng không biết khi nào mình đạt tới cao trào. Đầu óc trống rỗng, hắn chỉ có thể mệt mỏi tựa vào trên gối đầu, khép hờ mi mắt, mông lung hỗn tạp nhìn thần sắc bình tĩnh trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn đặt giữa hai chân mình.

Cho tới bây giờ, Nhai vẫn không thể tin được người mới làm ra hành vi như vậy với hắn chính là Nghiêm Lăng Phong.....

Chậm rãi, đối phương thẳng lưng lên, vươn lưỡi liếm dịch thể ẩm ướt trong miệng lên ngón tay thon dài, chất lỏng dư thừa từ cánh môi y tràn ra, theo khóe miệng chảy qua cằm, cuối cùng trượt tới trên xương quai xanh tinh tế..

Rõ ràng là động tác cực kỳ dâm tục, phối hợp với dung nhan thanh lãnh đến gần như không dính khói lửa nhân gian lại không một chút dị dạng, lộ ra một cỗ mỹ cảm không hề liên quan tới tình sắc.

"Ngươi làm như vậy.....tính cái gì....."

Nhai áp chế nội tâm hỗn loạn, cau mày đạm đạm hỏi....

Thanh niên không trả lời, chỉ giương mắt hướng hắn nhìn lại, sắc tím mĩ lệ của con ngươi dưới bóng tóc u ám lộ ra một cảm giác thâm sâu không thuộc về mình, băng lãnh khiếp nhân, như đầm lầy không đáy cắn nuốt tâm hồn người. Khiến Nhai sinh ra một trận rùng mình bộc phát từ nội tâm, bất giác rút về phía sau.

Nhưng ngay lập tức, sau gáy bị thanh niên chặt chẽ chế trụ, thân ảnh màu đen từ phía trên áp xuống, còn chưa phản ứng kịp, đôi môi đã bị đoạt lấy.

"Ngô......"

Đầu lưỡi tanh ngọt nhắc hắn nhớ rõ mọi thứ vừa mới phát sinh, trong lòng càng hỗn loạn, cho đến khi ngón tay ướt át của Nghiêm Lăng Phong duỗi vào trong cơ thể hắn.

Nương theo tinh dịch trơn nhớt cưỡng ép nội bích căng chặt dãn ra.

"Đừng chạm vào ta !!"

Bóng ma do từng bị cưỡng dâm ám ảnh làm Nhai gần như gào lên thảm thiết, sự sợ hãi vô pháp khắc chế lại khiến hắn bạo phát một cỗ quái lực, vùng vẫy thoát khỏi dây trói phía sau.

Chật vật bò tới mép giường, lại vì lực đạo mất cân bằng mà ngã xuống mao thảm lót trên sàn, tóc xám trải đầy đất.

Vùng vẫy đứng lên, ngay cả suy nghĩ cũng không kịp sắp xếp lại, liền muốn tháo chạy đến trước cửa, nhưng mới động vài bước, lập tức bị một cỗ lực đạo mãnh liệt phía sau ép lên bàn tròn giữa phòng, khí cụ rơi vỡ đầy đất.

Một thân thể ấm áp đè xuống, gắt gao ấn chặt bờ vai của hắn.

"Chúng có thể chạm vào, sao ta lại không thể ?"

Phía sau, thanh âm cực kỳ u ám nghe không ra cảm xúc của thanh niên vang lên bên tai. Bắp đùi thon dài cũng thô bạo chen vào giữa hai chân trần trụi của nam nhân, đem thân thể phát run kia vững vàng ép dưới thân.

" Cút...... Ách!!!"

Căn bản ngay cả thân thể mình Nhai cũng chưa kịp chống đỡ, đùi đã bị thanh niên phía sau bất ngờ kéo ra, bắt lấy thắt lưng hung hăng tiến vào......

*********

Vu sơn, Đường môn.

Trong phòng tràn ngập hồng quang yêu dị, một nam tử trẻ tuổi tóc dài màu vàng nhạt đang ngồi ngay ngắn trên bệ đá trung tâm, thân trần đầy mồ hôi dầy nhuyễn, thỉnh thoảng ngưng tụ thành sợi, nhỏ giọt theo đường nét cơ bắp hoàn mỹ trượt xuống phía dưới.

Mà quanh thân hắn, mấy trưởng giả tóc bạc đang vây quanh, liên tục dùng nội lực cùng dược vật chữa trị vết thương trên cánh tay đoạn của hắn, cũng không ngừng nối từng sợi cơ nhục và kinh mạch vào trong cánh tay kim loại.

Vì cần cao độ bảo trì cảm giác, nên Mặc Khê Đoạn cũng không thể dùng thuốc tê, chỉ có thể yên lặng chịu đựng đau đớn do cơ nhục bị xé nứt.

Bây giờ hắn cực kỳ hối hận vì đã không chịu sống chết đội mặt quỷ lôi Nhai tới cùng mình.

Chí ít cái nam nhân ấy có ở đây thì hắn còn có thể di chuyển lực chú ý.....

Nếu có cơ hội tuỳ ý chọc ghẹo càng tốt....

" Môn chủ, đại khái còn bao lâu nữa mới được?"

Nhấp nhẹ một ngụm dược thủy Đường Linh đưa lên, Mặc Khê Đoạn mở mắt trầm giọng hỏi.

"Vì thương thế tương đối nghiêm trọng, ước chừng còn cần ba ngày......"

Môn chủ lớn tuổi vừa trả lời, vừa chỉnh sửa bên trong cánh tay kim loại.

Mặc Khê Đoạn gật đầu, không nói gì.

Người Đường môn đã thức thâu đêm suốt sáng trị liệu cho hắn, hắn cũng không nên thúc giục nữa...

Tuy rằng hắn cảm thấy rất bất an....

" Vị bằng hữu đi cùng ta bây giờ ở đâu?"

Dừng một chút Mặc Khê Đoạn lại hỏi .

" Hắn đi rồi!"

Đường Linh thản nhiên nói, sau đó dùng khăn sạch cẩn thận lau lau mồ hôi trên cổ Mặc Khê Đoạn.

" Ân?"

Thanh âm Mặc Khê Đoạn trầm xuống rõ ràng, song nhãn sắc nhọn nhìn phía Đường Linh, người nọ có chút sợ hãi hạ mắt xuống, mới miễn cưỡng nói bổ sung.

"Sáng hôm qua hắn bế tiểu hài tử tóc trắng xuống núi, hình như là mua quần áo cho nó nhưng không nói khi nào trở về."

" Hai ngày không trở về?"

Mặc Khê Đoạn cau mày. Trên mặt cũng loáng thoáng vẻ nôn nóng. Quay đầu vừa định nói gì đó với môn chủ, môn chủ lại như biết điều hắn muốn nói, thản nhiên nhìn hắn một cái sau đó bảo.

" Mặc Các chủ, quá trình điều trị không thể dừng nửa chừng, so với ai khác ngươi rõ ràng nhất, trừ phi ngươi muốn vĩnh viễn phế bỏ cánh tay này."

Dừng một chút, lão lại nói.

" Thành trấn ấy cách nơi chúng ta ở cũng khá xa, một ngày vừa đi vừa về có hơi gấp gáp, vị bằng hữu kia của ngươi không chừng ở trong thành nán lại một đêm, hoặc hắn có chuyện riêng. Nếu ngươi liều lĩnh đình chỉ trị liệu, chỉ sợ hắn sẽ rất tức giận."

Chung quy đã lớn tuổi, từng trải cũng không ít, chỉ thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, lão cũng đã nhìn ra quan hệ của Nhai cùng Mặc Khê Đoạn.

Cụ thể đến mức độ nào lão không biết, nhưng lão nhận thấy Mặc Khê Đoạn vô cùng để ý đến đối phương.

Mặc Khê Đoạn nghe môn chủ nói như vậy, lúc sau cũng thực sự ngoan ngoãn, chỉ bất đắc dĩ nói.

" Vẫn xin môn chủ phái người giúp ta tìm tung tích hắn."

" Ân"

Đường Linh bên cạnh bất mãn bĩu môi, cũng không dám nói gì.

Vì nàng phát hiện mọi tâm tư của mình, Mặc Khê Đoạn đều có thể liếc mắt một cái nhìn ra.

***********

Sâu trong Đàm Kiếm Sơn Trang.

Trên bàn tròn, một nam nhân tóc xám vô lực ghé sấp vào mặt bàn, thân mình ướt đẫm mồ hôi thuận theo lực trừu tống phía sau không ngừng lay động, nên cái bàn dưới thân hắn cũng không chịu nổi phát ra tiếng ma sát trầm đục.....

Thân thể nam nhân tinh hãn và thon dài, có sự rắn chắc đặc biệt của người luyện võ. Nhất là eo bụng hắn, mỗi một khối cơ thịt đều căng chặt và mềm dẻo, thoạt nhìn hữu lực và gợi cảm đủ để khiến nữ nhân nhốn nháo.

Nhưng lúc này, thắt lưng hắn lại bị bàn tay một người thanh niên nắm chặt, cưỡng ép tiếp nhận sự xâm phạm từ phía sau.

Mà hai điểm nổi lên trên ngực hắn sớm đã bị tay kia của thanh niên miết nhu thành một mảnh sưng đỏ, phát ra ánh sáng ướt át dâm tục.

Biểu tình nam nhân không nhiều lắm, nửa khép mi mắt trông khá bình tĩnh. Chỉ là mày gắt gao cau lại, ẩn nhẫn và kiềm nén. Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện môi cùng tay hắn đều đang run rẩy.

Không ai biết hắn gần như sụp đổ mất rồi.

Ngay cả khăn trải bàn màu đỏ cũng bị hắn bấu thành một khối, vẫn không chút giảm bớt nỗi thống khổ của hắn.

Sau đêm bị luân phiên cưỡng bức hôm đó, nam nhân đối với chuyện này cơ hồ vô pháp chịu đựng, thậm chí đến mức sợ hãi. Nhất là tư thế bị người tiến vào từ phía sau như vậy sẽ làm hắn sinh ra ảo giác lại bị mấy người kia cưỡng gian.

Nam nhân không nhìn thấy thanh niên tiến vào cơ thể hắn là ai, mặc dù lý trí nói cho hắn biết người kia là Nghiêm Lăng Phong, thế nhưng sự sợ hãi vẫn làm hắn nảy sinh một mức độ ảo giác nào đó...

Tóc hắn bị thanh niên phía sau vén lên, nụ hôn ẩm nóng dừng trên bờ vai cùng cổ hắn, hình như ghé vào tai hắn nói gì đó, nhưng với trạng thái tinh thần hiện nay, nam nhân căn bản nghe không nổi.

Hắn thậm chí còn có thể mơ hồ nghe được tiếng cười khàn trầm tà dị của mấy người kia....

Nhưng nam nhân không nói gì, cũng không lộ ra dáng vẻ yếu đuối, chỉ lặng lẽ chống trụ.

Hắn từ trước tới nay vẫn luôn luôn như vậy, không có thói quen cầu cứu bất kỳ ai.

Sự đau đớn của hắn, nỗi sợ hãi của hắn, sự khổ sở và tuyệt vọng của hắn.

Nhiều năm như vậy trong quá khứ, cho tới bây giờ vẫn chỉ một mình gánh chịu....

Cho nên cũng quen rồi.....

Thời điểm Nhai sắp chống trụ không nổi nữa, Nghiêm Lăng Phong phía sau đột nhiên ngừng lại, nhưng không tách khỏi thân thể hắn, chỉ lẳng lặng đứng phía sau.

Nhai cúi đầu thở dốc, hơi nghi hoặc cau mày, nhưng không nói gì.

Ngay trong không khí trầm mặc đầy áp lực này, Nhai cảm giác cánh tay trên phần eo càng ngày càng chặt, thậm chí có phần run nhẹ, dưới ngón tay đôi khi xê dịch vô thức...

Dường như đang do dự cái gì....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro