Chương 31: Hài Nhi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày trôi đi yên bình, thời gian như bóng câu qua cửa.

Thái Nghiên ngồi trên giường lò ấm áp nơi Khang Thọ Điện, bình thản lắng nghe Ứng Như phúc tấn và Ngọc An cười đùa trước mặt lão tổ tông.

Khác với Ngọc An cô cô, Ứng Như phúc tấn giỏi ăn nói, thêm vào tin chiến thắng từ tiền tuyến liên tục tràn về, Xán Liệt biểu hiện đặc biệt vượt trội, đến hoàng thượng ở ngoài ngàn dặm cũng phong thưởng cho gã chức Tam đẳng Trấn Quốc tướng quân. Bà đặc biệt vui mừng, lời nói càng sinh động, khiến lão tổ tông chốc chốc lại phá lên cười.

Đứa bé bảy tháng trong bụng cũng bị kích thích vì bầu không khí hoan hỉ, quẫy mạnh một cái.

"Chao ôi! Đứa nhỏ cử động rồi!" Ứng Như phúc tấn mỉm cười nói, rồi thân thiết đặt tay lên bụng Thái Nghiên, so với lúc trước, Ứng Như phúc tấn đã trở nên hiền hòa với nàng hơn nhiều, "Nhìn là biết ngay con trai!" Bà tự tin gật gù.

"Tôi lại hy vọng sinh một đứa bé gái." Thái Nghiên lặng lẽ mỉm cười, trong ánh mắt tự nhiên lộ ra vẻ dịu dàng.

Ngọc An cô cô cũng mỉm cười tiếp lời: "Con gái tốt! Gái đầu lòng là mẹ có phúc!"

Lão tổ tông cũng hết sức vui vẻ: "Lúc đứa bé ra đời thì cũng sắp hết năm rồi, phải đặt một cái tên hay ho may mắn mới được!" Chiến sự thuận lợi, mọi người ai cũng vui vẻ ra mặt, "A mã đứa nhỏ sắp về rồi, để y cân nhắc rồi chọn."

Tuyết nhẹ lất phất rơi bên ngoài, mỗi lần cung nữ ra vào vén rèm, những bông tuyết tuyệt đẹp đậu xuống mai đỏ nở sớm, trông vô cùng diễm lệ, Thái Nghiên ngắm đến mê mẩn.

Bên ngoài vườn đột nhiên vẳng lại tiếng ồn ào, cứ như cả hành cung Thừa Đức đang từ từ sôi trào lên, Hiếu Trang chăm chú lắng nghe, Ứng Như phúc tấn là người đầu tiên đứng ra nhún mình chúc mừng: "Chúc mừng lão tổ tông, chúc mừng lão tổ tông, người xem, đó là tiếng hoan hô thắng lợi! Nhất định là tướng sĩ Đại Thanh đã thắng rồi!" Đánh trận xong, bà hoan hỉ điên cuồng hơn hẳn mọi người, con trai cuối cùng có thể quay về rồi, công trạng chói lọi đến mức nào cũng không bằng bình an hạnh phúc.

Hiếu Trang cũng vui mừng nhỏ lệ, thái giám báo tiệp chạy thẳng từ nơi của hoàng thượng đến, người lấm tấm những giọt tuyết tan chảy. Gã hớn hở chạy vào xin thưởng, ai nấy nhảy nhót hoan hô, Ứng Như phúc tấn là người vui mừng hơn hết.

Hiếu Trang vừa dùng khăn tay chấm nước mắt, vừa nắm lấy tay Ứng Như phúc tấn. "Mừng lắm phải không? Con trai ngươi sắp trở về rồi! Con trai ở ngoài đánh trận, lòng người mẹ... Giờ thì tốt rồi! An tâm rồi chứ? Ta nhất định sẽ xin hoàng đế trọng thưởng cho Xán Liệt!"

Ứng Như phúc tấn nghẹn ngào quỳ xuống tạ ân.

Ngọc An cô cô cũng chảy nước mắt kéo bà đứng dậy, "Xán Liệt lập công quay về, thật làm rạng rỡ cho tổ tiên, lão tổ tông thương gã như vậy, Ứng Như, chúc mừng cô! Cũng không uổng công cô đêm ngày lo lắng trong thời gian lâu như vậy!"

Thái Nghiên hành động bất tiện, nhưng cũng chậm rãi tụt xuống khỏi giường lò đến chúc mừng Ứng Như phúc tấn. Như Ngọc An cô cô nói, Xán Liệt lập công lớn, vẻ vang cho dòng họ, bao áy náy và đau đớn trong lòng nàng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Đối với nàng, đây đúng là một chuyện tốt.

Ứng Như phúc tấn cảm khái đỡ Thái Nghiên, ngày trước Xán Liệt vì nàng bị ép phải xuất chinh, bà không phải không oán hận, nhưng chính nhờ vậy Xán Liệt mới công thành danh toại, chuyện đời thật khó nói trước được.

"Mau trở về báo tin mừng cho lão gia nhà ngươi." Hiếu Trang nói đùa với Ứng Như phúc tấn.

Ứng Như phúc tấn quả thực cũng muốn trở về nhà ngay, cứ như con trai trong chớp mắt sẽ từ trận tiền có mặt ở nhà vậy. Lòng vui sướng không sao kiềm chế được, bà nôn nóng muốn về nhà chia sẻ niềm vui sướng và nỗi tự hào này với chồng.

Thái Nghiên thấy lão tổ tông cũng chuẩn bị đến chia vui với hoàng thượng bèn theo Ứng Như phúc tấn cáo từ lui ra. Vừa ra khỏi tẩm cung thì thấy ma ma hầu cận Ứng Như phúc tấn đã mếu máo chạy tới. Nét đau đớn trong mắt bà ta hoàn toàn mâu thuẫn với bầu không khí vui sướng chung quanh. Trái tim Thái Nghiên nhói lên như bị gai đâm, đang lúc vui mừng sao lại có vẻ mặt khác thường như vậy! Nàng ngạc nhiên phát hiện, ngược hẳn với niềm vui sướng bên trong điện, lối đi ngoài cung phủ một lớp tuyết mỏng tràn đầy bi ai xót xa.

"Phúc tấn, mau hồi phủ!" Lão ma ma nghẹn ngào không ra tiếng, "Lão gia không muốn kinh động lão tổ tông cho nên không dám vào điện gọi người, mau về phủ thôi!"

Ứng Như phúc tấn tựa hồ cũng cảm thấy có chuyện gì không ổn, nụ cười bỗng hóa đá: "Có chuyện gì?" Bà thều thào hỏi, lắc lư đầu, dường như muốn phủ định ý nghĩ đáng sợ đang dâng lên trong lòng.

"Về rồi hẵng nói." Lão ma ma nhỏ lệ kéo chủ nhân đang bắt đầu run lẩy bẩy.

"Không! Nói mau!" Ứng Như phúc tấn vùng vẫy một lát rồi quyết tâm hỏi thẳng.

Lão ma ma trầm ngâm một lát, nói sớm hay nói muộn cũng vậy thôi, "Phúc tấn," bà ta giữ chặt lấy Ứng Như, "Thiếu gia hy sinh vì nước rồi."

Hy sinh vì nước?

Thái Nghiên đang đứng sau lưng Ứng Như phúc tấn, câu nói rõ ràng rành mạch như vậy nhưng nàng phải ngẫm nghĩ thật lâu mới hiểu được.

Hy sinh vì nước... Chết rồi... Chết ở nơi Mông Cổ xa xôi.

Ứng Như phúc tấn kêu thảm một tiếng, không quan tâm đến gì khác, kinh động đến ai, khiến ai giật mình, bà cũng chẳng thèm để ý. "Không thể nào! Xán Liệt mấy ngày trước còn gửi thư về! Các người nói bậy!" Bà chỉ thẳng mặt lão ma ma, cứ như muốn móc mắt bà ta ra vậy.

"Phúc tấn, về nhà thôi." Ma ma không muốn nói kỹ càng, chỉ khóc lóc kéo chủ tử ra phía ngoài.

"Không thể nào!" Ứng Như phúc tấn điên cuồng phản bác, lắc đầu quầy quậy, trâm vàng rơi lả tả xuống mặt tuyết.

Lão ma ma không giữ được Ứng Như phúc tấn, chỉ đành tàn khốc khẳng định: "Thừa Nghị bối lặc dẫn đầu quân hữu tiên phong, kiên quyết kềm giữ chủ lực địch quân, nhờ vậy quân đội chúng ta mới bao vây được bọn chúng, giành được thắng lợi. Thừa Nghị bối lặc và thiếu gia, cùng toàn thể tướng sĩ hữu tiên phong đều hy sinh vì nước."

Thái Nghiên sững người đứng giữa trời tuyết. Tất cả hy sinh vì nước. Thừa Nghị ca... Xán Liệt...

Nàng không khóc, nhưng tiếng gào the thé của Ứng Như phúc tấn như dao bén cắt nát tim nàng. Nàng chưa kịp bi thương vì cái chết của Thừa Nghị và Xán Liệt, mà cơn tuyệt vọng lạnh buốt đã bao phủ toàn thân, nàng phải làm sao bây giờ? Xán Liệt chết rồi, chết vì nàng... Nàng phải làm sao đây?

Ứng Như phúc tấn không sao đứng vững được nữa. Lão ma ma và mấy người hầu khác vừa đỡ vừa kéo bà ra khỏi cung. Mặt tuyết trắng muốt hằn sâu những dấu chân bừa bộn. Tiếng khóc của Ứng Như phúc tấn biến thành tiếng gào thét xé tai, bởi vì hơi thở dồn dập nên lúc rõ lúc không, "Con ơi, Xán Liệt ơi! Con ơi..."

Thái Nghiên cứng đơ người đứng đó, mặt dại đi.

"Sao vậy? Cái gì..." Nghe tiếng khóc thảm của Ứng Như, Hiếu Trang đích thân ra khỏi phòng hỏi chuyện.

Tiếng đáp của gã thái giám loáng thoáng lại, nhưng truyền đến tai Thái Nghiên như sấm nổ ngang trời, "Thừa Nghị bối lặc và Xán Liệt thiếu gia hy sinh vì nước rồi."

Chút hy vọng cuối cùng cũng vỡ tan, thì ra không phải lão ma ma nghe lầm lời đồn.

Lão tổ tông bật khóc, Ngọc An cũng òa lên khóc...

Thái Nghiên nghe thấy đám cung nữ ma ma chung quanh kinh hoàng hô to, trời đổ tuyết vốn đã ảm đạm, nay trời xoay đất chuyển... Chất lỏng nong nóng trào ra khỏi thân thể nàng, men theo đùi trong ẩm ướt chảy xuống. Lúc nhũn người ngã xuống, nàng chỉ kịp nhìn thấy những đóa mai đỏ rực rỡ như màu máu.

Cơn đau ập đến khiến cơn ngất của nàng mau chóng chấm dứt. Sự tra tấn dày vò lâu thật lâu khiến ý thức của nàng trở nên mơ hồ, lúc đau đớn nhất, nàng còn nảy sinh ảo giác. Nàng cũng đang ở chiến trường tái ngoại lạnh giá, gió căm căm, tuyết bay tán loạn theo làn gió tàn bạo, nàng nhìn thấy rất nhiều binh sĩ Mông Cổ bao vây Thừa Nghị ca và Xán Liệt, tiếng reo hò, tiếng khóc la... Sau đó tất cả chìm trong yên lặng, chẳng còn thấy một bóng người. Trên mặt đất chỉ toàn là thi thể, Thừa Nghị ca và Xán Liệt yên lặng nằm đó, gió thổi tung mái tóc rối bù, tuyết chậm rãi phủ lên thi thể họ.

Không! Bọn họ làm sao có thể chết được?

Dưới ánh tà dương, Thừa Nghị đứng ở quảng trường vắng vẻ nơi hoàng lăng, lẳng lặng nhìn về phía chân trời, thân hình tuấn tú gầy gò, ánh mắt đầy kiên nghị. Hắn chết rồi sao?

Trong bóng đêm, Xán Liệt dịu dàng nhìn nàng, rủ nàng cùng đi Giang Nam.

Không biết vì sao, nàng lại nghe thấy âm thanh tuyệt vọng của Ứng Như phúc tấn trong tiếng gọi thảm thiết: Con ơi, con ơi!

Cơn đau như xé rách thân thể khiến nàng thét lên, siết chặt khăn tay buộc ở đầu giường, nàng nghe thấy tiếng trẻ nít khóc vang. Con của nàng?

"Con tôi... Con tôi..." Can đảm cạn kiệt, nàng chợt nhớ ra con nàng chỉ mới được bảy tháng! Còn nhỏ như vậy! Có lẽ... Không... Nàng không thể chấp nhận bất cứ ai tử vong, bất cứ ai rời đi. Nàng không chịu đựng nổi nữa.

Ma ma đỡ đẻ hết sức bận bịu, Ngọc Anh cô cô canh giữ bên giường, Thái Nghiên giờ mới nhận ra.

"Con tôi... Con tôi..." Thái Nghiên nhìn bà van xin, bởi ai cũng đang bận rộn nên không ai để ý nói chuyện với nàng.

Ngọc An cô cô đang khóc, dịu giọng nói với nàng: "Là con trai, nghe tiếng khóc của nó đi. Khỏe lắm!"

Thái Nghiên nhạy cảm nhận ra vẻ chần chừ trong giọng của bà, trẻ con sinh sớm chẳng ai dám chắc điều gì cả.

"Cho tôi xem!" Nàng đột nhiên gọi lớn, không ngờ các ma ma cũng không nghe thấy được.

Một đứa bé nhỏ xíu được bọc trong tã lót dày cộm đang thút thít khóc, Thái Nghiên muốn chạm vào nó nhưng đến nhấc tay lên cũng không nhấc nổi. Khi nãy có thể lớn giọng gọi cũng là kỳ tích do ông trời ban cho.

Đứa bé đang run lẩy bẩy, bộ dạng đau đớn khó chịu.

Chỉ để nàng nhìn qua một thoáng, ma ma đã ẵm đứa bé ra khỏi phòng, Ngọc An cô cô cho nàng biết thái y giỏi nhất đều có mặt ở bên ngoài.

Thái Nghiên ngoẹo đầu chăm chăm nhìn bức màn dày cộm che phủ tất cả. Đứa bé, máu thịt tựu hình từ sinh mệnh của nàng. Ai cũng có thể bỏ rơi nàng, nhưng nó thì không!

Ngoài sân tuyết rơi dày đặc, ai bước vào nhà trên đầu trên quần áo đều phủ một lớp tuyết thật mỏng hoặc dày, tuyết từ từ tan chảy, nhìn có phần nhếch nhác. Phòng bên ngoài bốn góc đều đặt chậu than cực lớn, ngăn cản khí lạnh từ bên ngoài vào. Sợ phòng trong khô hanh, bốn bếp lò nhỏ đặt gần nhau đều đang đun nước, tiếng nước sôi lục bục vang lên khe khẽ.

Thái Nghiên đắp lớp chăn dày cộm, mặc áo lót mỏng mà vẫn nóng đến toát mồ hôi, nhưng nàng không dám bỏ chậu than, sợ đứa bé bên cạnh bị nhiễm lạnh.

Đứa bé còn quá nhỏ, Thái Nghiên gần như không dám ôm, sinh đã ba ngày rồi, ai khuyên nàng cũng không đồng ý cho đứa bé rời khỏi tầm mắt. Nàng sợ rằng hễ khuất mắt nàng, sinh mạng bé nhỏ yếu ớt này sẽ âm thầm tắt ngúm, dù sao chăng nữa, nàng cũng phải túc trực bên nó. Tuy còn yếu sức, nàng vẫn kiên quyết tự cho con bú, khi hài nhi bé xíu rúc vào lòng nàng tham lam múc từng ngụm sữa nàng cảm thấy sinh mạng của mình đang hòa nhập vào sinh mạng của con, vô cùng thỏa mãn, vô cùng an tâm.

Để có sữa, nàng tự nguyện uống đủ loại thang và thuốc có mùi vị kinh khủng. Chỉ cần bảo với nàng rằng nó có lợi cho trẻ sơ sinh, dễ ra sữa, nàng sẽ uống ừng ực không chớp mắt.

Lão tổ tông cũng đích thân tỉ mỉ lựa chọn hai nhũ mẫu khỏe mạnh cho đứa bé, còn phái thêm ma ma giàu kinh nghiệm. Ngọc An cô cô phần lớn thời gian đều canh giữ bên cạnh hai mẹ con nàng, thái y cũng thay phiên trực ban bên ngoài, dẫu không có việc gì cũng kiểm tra chẩn mạch cho đứa bé sinh sớm.

Sắp đến đầy tháng, nhờ nhũ mẫu và mẹ tận tình chăm sóc, sắc da đứa bé không còn vàng vọt, làn da nhăn nhúm cũng trở nên trắng nõn mịn màng, khuôn mặt bé bỏng đầy đặn ra, chân tay khẳng khiu trở nên bụ bẫm như củ sen. Khi thái y hoan hỉ báo cho Thái Nghiên biết rằng đứa bé đã qua khỏi thời kỳ nguy hiểm nhất, Thái Nghiên xúc động đến mức bật khóc hu hu.

Nàng dồn hết sức để chăm lo cho đứa bé, để bảo vệ nó an toàn. Nào ngờ chính thân hình bé bỏng nằm trong vòng tay nàng đây lại giúp sức để nàng vượt qua nỗi đau mất đi Thừa Nghị ca và Xán Liệt. Trông bề ngoài thì đứa bé yếu ớt mềm mại này đang nương tựa vào nàng, nhưng chỉ nàng biết được mình cũng đang dựa dẫm vào nó. Nằm trong chiếc áo ngủ bằng gấm nhỏ xíu, cục cưng giờ đã khác hẳn so với lúc mới chào đời, đã trở thành toàn bộ sinh mệnh của nàng.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy đứa bé, nàng đã sẵn lòng đánh đổi mọi thứ để có được cuộc sống và hạnh phúc cho con.

Thế Huân trở về không một lời báo trước, thậm chí không có tiếng tung hô ngoài cửa. Rèm vừa vén lên, người đã bước vào trong.

Thái Nghiên đang ôm đứa bé vừa chợp mắt, khe khẽ đung đưa. Thế Huân đứng ở phòng ngoài, mặt lạnh như tiền quan sát nàng. Nhất thời, nàng chỉ biết ngẩn ngơ nhìn lại.

Mấy ma ma đang túc trực trong phòng vui vẻ nói lời chúc mừng Khánh vương gia, còn lải nhải dặn y rằng trước khi ẵm đứa bé chưa đầy tháng hoặc trước khi đến gần Thái Nghiên vẫn đang trong thời gian nằm ổ, thì phải hơ ấm người bên lò than hẵng.

"Các người lui ra!" Thái độ lạnh lùng của Thế Huân xóa sạch nụ cười của các ma ma. Bọn họ ngơ ngác nhìn nhau, trắc phúc tấn sinh cho vương gia một đứa bé bụ bẫm, tuy đẻ non, nhưng đứa trẻ chắc chắn khỏe mạnh, trẻ nhà khác đầy tháng cũng chưa chắc đã khỏe khoắn đáng yêu như vậy. Sao vương gia lại có vẻ mặt thế này?

"Lui xuống!" Thế Huân gằn giọng, ai nấy trong phòng tái nhợt người, vội vã cùng nhau chạy ra.

Thái Nghiên cũng sợ hãi, ôm chặt lấy đứa bé trong lòng như thú mẹ bảo vệ thú con, ánh mắt đề phòng mãnh liệt, nếu y dám gây hại cho đứa bé, nàng sẽ liều mạng với y!

Thế Huân tổn thương nặng nề trước ánh mắt đó. Y quay về, từ chiến trường, từ nơi cận kề cái chết, nàng lại dùng vẻ mặt và ánh mắt thế này nhìn y.

Y không muốn nhìn nàng nữa, ánh mắt lạnh băng lướt xuống đứa bé trong vòng tay nàng. Trên chiến trường gian khổ, giữa tiếng hò reo chém giết, đêm đêm ngày ngày lạnh giá, y luôn luôn ôm một tia hy vọng: Đứa bé là con y. Nghi ngờ dữ dội, nhưng y vẫn không muốn ra lệnh cho nàng bỏ đứa bé, tuy nói ra những lời cay độc, nhưng y quả thật rất sợ hãi, nhỡ đâu đứa bé này là máu thịt của y và Thái Nghiên thì quyết định tàn nhẫn của y sẽ đẩy cả hai vào bi kịch muôn đời không cứu vãn được.

Y muốn đánh cuộc một phen, nhưng cuối cùng vẫn thua.

"Đứa bé coi được lắm!" Y hơi nheo mắt lại, bao nhiêu thống khổ biến thành lời châm chọc chua cay, "Rất giống Xán Liệt."

Chỉ chớp mắt, mặt Thái Nghiên tái nhợt, dẫu phản bác y chẳng khác nào tự sỉ nhục bản thân, nhưng nàng không thể để con trai chịu oan ức. "Đứa bé này..." Câu đơn giản như vậy, nói ra miệng lại quá khó khăn, lời thú nhận này thật đáng buồn, thật đáng xấu hổ, "là của ngài!" Nàng khó khăn thốt ra ba chữ đó, đớn đau như cắt da xé thịt.

"Ừ," Y cười nhạt đầy vẻ mỉa mai, dùng sự lạnh lùng che giấu nỗi đau, mắt tràn đầy khinh bỉ, "Ta biết nàng sẽ nói vậy."

Thái Nghiên chằm chằm nhìn y, nước mắt trào dâng, uất ức, căm hận. Y không tin nàng, quả nhiên y không hề tin nàng! Toàn thân Thái Nghiên run lẩy bẩy, nàng không sao ngờ được, nhìn thấy đứa bé này mà y nỡ tuôn ra những lời tổn thương đến vậy. Thời khắc này, một câu nói của y thôi cũng đủ nghiền nát tim nàng thành mảnh vụn.

"Khỏi lo." Giọng y giá băng đến cực điểm, khóe môi nhếch lên đầy tàn khốc và ác độc, "Xán Liệt chết rồi, coi như là ta bồi thường cho hắn, ta sẽ để đứa bé này sống sót, lớn lên thành người."

Lời lẽ lạnh thấu xương, nhưng lại thiêu cháy trái tim của nàng. Mỗi lần nàng đứng bên vách núi, cứ ảo tưởng y sẽ kéo nàng lại, nhưng mà hết lần này đến lần khác, y lại đẩy nàng xuống vực sâu!

"Đúng! Là ngài nợ Xán Liệt!" Mất tự chủ, nàng oà lên khóc, nàng không thèm giài thích nữa. Giải thích thì y có thể tin sao?

Từ ngày không có máu trinh, nỗi hoài nghi đã bén rễ trong lòng y. Đừng nói đứa bé sinh sớm, dẫu đủ ngày đủ tháng, y vẫn nghi ngờ cả đời. " Ngài thiếu nợ chàng!" Nàng run lên bần bật, đứa bé bất an cựa quậy. "Ngài hại chết chàng!" Y có làm nàng tổn thương đến đâu, nàng chấp nhận, nhưng nàng bất bình thay Xán Liệt. Thống hận thay Xán Liệt! Thống hận thay cho cha mẹ Xán Liệt!

Mặt Thế Huân tái nhợt, nàng chọc khoét vết sẹo trong tim y, ra tay tàn nhẫn hơn, đẫm máu hơn người khác nhiều.

Y cũng không ngờ rằng Xán Liệt sẽ chết ở Mông Cổ. Khi nhìn thấy thi thể của Thừa Nghị và Xán Liệt, y đau khổ và ăn năn hơn bất kỳ ai. Thậm chí y còn cảm thấy sợ hãi. Xán Liệt chết rồi, Thái Nghiên sẽ căm hận y suốt đời!

Nhưng khi thực sự nhìn thấy ánh mắt hờn oán của nàng, nghe lời lục vấn thê lương của nàng, y vẫn không chịu nổi.

Nàng hận y, nhưng nàng có nghĩ tới không, y cũng mất người anh em tốt, cũng gánh món nợ suốt đời không trả được. Y không dám mong nàng dịu giọng an ủi, chỉ mong từ ngàn dặm sa trường chết chóc trở về, nàng đừng dùng ánh mắt thế này nhìn y. Việc đầu tiên y làm khi về tới nơi chính là sang gặp nàng đó... Y nhớ nàng!

Lúc rét lạnh khôn cầm, y nhớ nàng. Lúc bị thương quằn quại, y nhớ nàng. Lúc hành quân vất vả, chém giết máu me, mai phục tập kích, không giây phút nào y không khắc khoải nhớ nàng. Y luôn tự nhủ mình không thể chết, nàng đang ở nhà đợi y, nàng một mình cô đơn yếu đuối không nơi nương tựa, nàng vì y mà phải quỵ luỵ Duẫn Nhi, y chết rồi, nàng sẽ ra sao?

Y rất muốn viết thư cho nàng, nhưng khi vung bút thì lại quá khó khăn. Bức thứ nhất, bức thứ nhì, nàng không trả lời. Y tức giận, y chán ghét, nhưng y vẫn sợ nàng nhớ nhung. Khi nàng chịu viết thư nhà, dù chỉ bốn chữ ngắn ngủi, y cũng cao hứng đến độ nhảy phóc lên chiến mã điên cuồng phóng một vòng quanh trại. Y còn tự khinh thường mình khi kích động như vậy! Y là Khánh vương gia cao quý, thế mà chỉ vì một câu "Mọi việc đều ổn" lại vui sướng như cậu trai mới lớn nhận được lá thư tình đầu tiên.

Y đã sớm biết nàng mang thai, dù không thú nhận nhưng vẫn mong ngóng thư báo tin vui từ nàng, cuối cùng chỉ có thư Duẫn Nhi bay đến.

Trời chuyển lạnh, y nhận được áo ấm do Duẫn Nhi gửi tới. Lúc vào đông, y nhận được chăn ấm do Duẫn Nhi tỉ mỉ khâu hồi. Lúc y bị thương, Duẫn Nhi từ ngàn dặm gửi thuốc và đồ tẩm bổ ra sa trường, y nghĩ mãi, chẳng rõ Thái Nghiên có biết y bị thương không, trái tim nàng... Dẫu trái tim nàng đã không còn dành cho y nữa.

Dẫu rằng như vậy, y vẫn không nản chí!

Nhưng cái chết của Xán Liệt, ánh mắt nàng nhìn y, thái độ bảo bọc đứa bé... rốt cuộc khiến y hiểu rõ, y đã gây nên một sai lầm, sai lầm làm tổn thương tất cả mọi người.

Y lạnh lùng bỏ đi, đôi mắt đen sâu thẳm không thèm nhìn nàng cùng đứa nhỏ, khiến tim nàng tan nát như bụi tung theo gió bấc cuối ngày, không còn gì nữa cả. Nàng biết oán trách là vô ích, nàng không biết cố gắng giải thích hiểu lầm mà còn khiến nó sâu đậm thêm thì thật chẳng lý trí chút nào, nhưng nàng vẫn không thể tha thứ chuyện y không chịu ẵm đứa con của nàng.

Dẫu y không chịu thừa nhận, đây cũng là con trai của y mà! Đứa con mà nàng yêu quý như báu vật lại bị y đối xử phũ phàng, nàng giận đến phát điên. Khi nỗi tuyệt vọng và bất lực mênh mang phủ chụp xuống nàng lần nữa, nàng chỉ còn cách ôm chặt đứa bé, áp mặt vào thân hình đang cố gắng hít thở của nó, thực sự không biết nên làm gì bây giờ.

Đề bài mà số mệnh đặt ra cho nàng càng ngày càng khó, nàng mới mười tám tuổi, chẳng có ai bên cạnh để hỏi ý kiến. Nước mắt ròng ròng nhỏ xuống áo ngủ bằng gấm của đứa bé. Trừ lòng yêu thương dành cho nó, hiện giờ nàng chẳng còn làm được gì.

Thừa Nghị ca, Xán Liệt, Thế Huân, cha mẹ của Xán Liệt, chính bản thân nàng... Nàng đều hoang mang bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro