Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Một cánh tay lớn khó nhọc chạm đến đồng hồ báo thức, ra sức tắt đi. Hắn cố gắng mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ những tia nắng chói chang chiếu thẳng vào phòng.

Hôm nay dường như ngủ say 1 cách kỳ lạ, Phù Sinh cảm thấy mình phải cố gắng hết sức mới mở to mắt được, từ trên giường chậm rãi ngồi dậy, tinh thần cũng không thể tập trung nổi, cảm giác uể oải xuất hiện.

" Rầm!...." cửa phòng bị đá văng, một nam tử 2 tay xách đầy đồ ăn xông vào.

"Băng Tử, không phải đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi sao, mở cửa không thể dùng chân, tuy rằng đây chỉ là phòng đi thuê, nhưng cánh cửa hỏng chúng ta cũng phải bỏ tiền ra sửa." Phù Sinh không nói gì nữa. Kẻ đối diện từ nhỏ đến lớn cùng hắn đọc sách, cùng hắn chơi đùa như anh em, tính cách vốn tùy tiện , Phù Sinh lại giống như người lớn dạy hắn từng chút một.

" A, ta lại quên , haha" Băng Tử ngượng ngùng gãi đầu, "ngươi lúc nào cũng lỗ mãng như vậy" Phù Sinh trong lòng khẽ cười, nhưng trên mặt lại không có biểu hiện gì.

Phù Sinh cùng Băng Tử coi nhau như anh em từ nhỏ , tốt nghiệp đại học xong, lại thuê cùng một chỗ, ở nơi xa lạ này, hai người họ đều phải vất vả vật lộn với cuộc sống thành thị.

"Chủ nhân chủ nhân có điện thoại ~~ chủ nhân có điện thoại ~~ chủ nhân có điện thoại " tiếng chuông nhỏ vang lên, Băng Tử lập tức cầm lấy điện thoại nghe, "Quản lí! ... Hôm nay muốn đi theo dõi tiếp ư?, được thêm tiền sao?... Không phải, quản lí, chúng tôi nhất định cố hết sức... Tốt, yên tâm đi, sáng mai chắc chắn xong ."

"Lão Đại, tiền thuê nhà tháng này đã giảm rồi! Chúng ta lấy tiền đó ra mua bán đi!" Băng Tử nét mặt hồ hởi nói . Phù Sinh sau khi nghe được thản nhiên " vậy đi" , tay vẫn cầm cần câu cơm nhẹ nhàng chà lau.

Trăng thanh gió mát ~~~ Băng Tử cùng Phù Sinh ngồi xổm canh giữ ở 1 xó xỉnh tối đen hoang vắng. Bốn phía yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng lá rụng cũng nghe rõ mồn một.

" ọc ọc~~~~~" một tiếng động vang lên, Phù Sinh khẽ nhíu mày, gõ vào đầu Băng Tử ."Lão Đại ta cũng không muốn đâu ~~~~ ngồi không đã lâu như vậy, mục tiêu còn chưa xuất hiện , ta sắp chết đói mất , ngồi canh không phải cần sức khỏe sao" Băng Tử oan ức lí nhí nói, ko ngờ Phù Sinh lại lạnh lùng duy nhất một câu "Câm miệng."

Đúng vậy, các ngươi không có nhìn lầm, bãi đỗ xe ngầm vốn không bóng người, giờ phút này đang có hai kẻ ngồi xổm lấp ở 1 góc tối . Bọn họ chính là hắc giới trong truyền thuyết không có gì không làm được —— cẩu tử đội ! Hiện tại dù tốt nghiệp đại học cũng chẳng khác nào thất nghiệp, đối với Phù Sinh cùng Băng Tử – hai kẻ mồ côi lớn lên mà nói, vì sinh tồn, có đôi khi cũng không tránh khỏi làm 1 số việc này nọ, nếu không sao có thể có sự nghiệp tốt đẹp.

Nói đến chuyện trước đây, bởi vì Phù Sinh có khả năng thu thập tin tức khéo léo và cẩn thận, hơn nữa Băng Tử lại hành động dứt khoát, mấy năm nay bọn họ đều sống dựa vào những tin tức mật kiếm được, ảnh chụp lén các ngôi sao trong giới giải trí , nhưng cũng rất sợ ngày nào đó mình không thể lấy được tin tức đã bị người ta bắt được .

Hôm nay, Mỗ Bát Quái tổng giám đốc tạp chí giao cho Băng Tử một nhiệm vụ, dựa vào đường dây tin tức của giám đốc, mục tiêu đêm nay sẽ gặp một đại nhân vật, hơn nữa lại còn là nam giới! Nếu như theo dự tính ắt là người giới thương gia. Đây chính là thời gian mà Bát Quái nói, quản lí hy vọng bọn họ có thể lấy được ảnh chụp lén cảnh thân mật của đại minh tinh , vì thế, mọi người đều chờ đợi xem duy nhất một màn này.

"Cộp cộp cộp..." Tiếng giày cao gót vang lên, 2 kẻ ngồi ở 1 góc tối gần đó bỗng trở nên tỉnh táo và chuyên nghiệp phi thường, tư thế sẵn sàng tác chiến bất cứ lúc nào.

Mục tiêu lần này chính là đại minh tinh của giới giải trí —— Hồ Tiểu Duy, nữ diễn viên xuất sắc nhất. Nhưng cái khiến tòa soạn chú ý chính là đại minh tinh như vậy mà chưa từng ai có thể moi ra được chuyện xấu của nàng! Thế cho nên, sao lại ngầm giao dịch, vốn dĩ cuộc sống của Hồ Tiểu Duy luôn bị soi mói. Cũng từng có tên cẩu tử hét cái giá trên trời, bán cho Bát Quái tạp chí cảnh ướt át của Hồ Tiểu Duy, nhưng là cuối cùng bị chứng thực là giả, chẳng qua chỉ là 1 chút kỹ thuật cắt ghép tinh vi, sau đó cái tên cẩu tử kia cũng bạt vô âm tín biến mất luôn khỏi làng giải trí . Không có ai liên lạc được với hắn, vì thế trong lúc mọi thuyết vẫn xôn xao, có người nói Bát Quái tạp chí nhất định có liên quan, báo hại bọn họ không có chuyện tốt để xem! Cũng có người nói là Hồ Tiểu Duy đã cho người ra tay, rốt cuộc là như thế nào cũng không ai biết chính xác.

Cách đó không xa, Phù Sinh và Băng Tử nhìn thấy Hồ Tiểu Duy khoác một chiếc mang-tô dạ màu đỏ, chậm rãi đi về phía chiếc xe đắt tiền . Điều khiến 2 người kinh ngạc chính là Hồ Tiểu Duy không đi một mình, nàng khoác tay 1 ông già!

 Chú thích :
(1) cần câu cơm : đồ nghề kiếm cơm — ở đây là máy ảnh
(2) cẩu tử đội : biệt đội những thằng chó — cái tên trìu mến dành cho những tay săn ảnh Paparazzi   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro