Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không thể nào! Hồ Tiểu Duy nàng tuy rằng ương nghạnh nhưng sẽ không thương tổn người khác được." Phù Sinh thốt ra, "Lão Đại, ngươi như thế nào có thể khẳng định Vương Nghị không phải bị bọn họ làm thành như vậy? Lý trí của ngươi đi đâu hết rồi!" Phù Sinh bị Băng Tử như vậy hét lên thật không biết mở miệng như thế nào .

Liên tưởng đến thời gian trước, khi xuất hiện vụ án khoét tim, cảnh sát từng hoài nghi hung thủ là tên biến thái hoặc là kẻ theo tà giáo, theo Băng Tử miêu tả thì hành vi của ba người bọn họ thật hơi có chút giống như đang thực hiện một nghi thức nào đó.

"Khụ khụ!" Vương Nghị nằm ở trên mặt đất bỗng nhiên mở mắt ra ngồi dậy.

"Lão Đại ~~~~ xác chết vùng dậy à!" Băng Tử một chút sợ tới mức chạy ngay ra sau Phù Sinh lấp.

Phù Sinh thản nhiên quay đầu lại thưởng hắn một cái xem thường, quan tâm vết thương của Vương Nghị ra sao, đem Vương Nghị nâng dậy. Vương Nghị vừa tỉnh dậy trong nháy mắt tay vô ý kéo về hướng Phù Sinh, Phù Sinh trên cổ lộ ra một chuỗi vòng bị Vương Nghị giật đứt, chuỗi vòng nằm lại trong tay Vương Nghị.

"Ta. . . Ta đây là làm sao vậy? Ưm! Ngực đau quá!" Vương Nghị sắc mặt tái nhợt làm cho Phù Sinh sinh ra một loại ảo giác, có vẻ như hắn lúc trước đã chết.

"Hiện tại không kịp nói nhảm nhiều, về phòng chúng ta nói sau." Phù Sinh cùng Băng Tử giúp đỡ Vương Nghị lặng lẽ trở lại phòng của họ ở tầng 1 của biệt thự.

"Ta. . . Cái gì đều không nhớ rõ , như thế nào bị thương, ta vì cái gì lại ở bên bờ hồ kia đều không nhớ rõ ." Vương Nghị mất máu quá nhiều giờ phút này đầu óc quay cuồng, hoa mắt. Thấy vậy Phù Sinh cẩn thận kiểm tra lại, thật may mắn dấu vết 5 dấu tay kia không quá sâu, như là móng tay đâm vào tạo thành miệng vết thương. Tránh làm cho sự việc rắc rối không cần thiết , ba người quyết định tạm thời không báo công an.

"Nghe Băng Tử nói như vậy, bọn Hồ Tiểu Duy thật sự có ở đó nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ chính là kẻ hại ta, dù sao Băng Tử chạy tới là thời điểm ta đã té trên mặt đất, mà ba người bọn họ là sau mới đến." Phù Sinh nghe Vương Nghị phân tích, cũng thấy được có tình có lý.

"Phù Sinh, ta cảm thấy được chi bằng chúng ta liên thủ điều tra rõ ràng, Hồ Tiểu Duy bọn họ đang làm cái gì, nếu quả thật không phải họ hại ta, ta ngã vào nơi hẻo lánh như vậy, bọn họ làm sao biết ta ở đó?" Vương Nghị rất bình tĩnh nói ra suy nghĩ trong đầu.

Vì muốn tháo bỏ một loạt nghi vấn, Phù Sinh và Vương Nghị quyết định liên thủ điều tra rõ ràng, ngôi biệt thự này rốt cuộc ẩn giấu bí mật gì.

"Đúng rồi, vừa rồi ngươi đỡ ta dậy đúng lúc ta không cẩn thận giật đứt chuỗi vòng trên cổ ngươi, thật ngại quá a, chiếc vòng này trả lại cho ngươi. Nhưng vòng này của ngươi cũng thực đặc biệt, ta từng xem qua không ít loại vòng, chưa từng gặp qua loại hình dạng này." Vương Nghị vừa rồi phát hiện ở vườn hoa trong tay mình có chuỗi vòng lập tức trả lại cho Phù Sinh, Phù Sinh cùng hắn lại là anh em, hắn tự thấy không chấp nhận được bản thân lại vô ý như vậy.

"oh? Cám ơn a, ta cũng chưa chú ý, sơ suất quá, chuỗi vòng này đối với ta có đặc biệt có ý nghĩa. Ta và Băng Tử đều là đứa trẻ bị vứt bỏ trước cửa cô nhi viện, chúng ta đều không có giấy tờ chứng minh thân phận, thật sự là sạch sẽ, xem ra cha mẹ vứt bỏ chúng ta là quyết tâm không cần nữa . Trừ việc bọc chúng ta trong 1 cái chăn bông nhỏ, toàn thân trên dưới cũng chỉ có như vậy một cái chuỗi vòng. Ta còn hy vọng một ngày nào đó có thể gặp được họ." Phù Sinh cảm xúc mất mát tràn đầy lời nói.

"Thực xin lỗi, ta không nên gợi chuyện thương tâm của ngươi." Vương Nghị cảm thấy được thực áy náy.

"Không có việc gì, ngươi cũng bị thương, nhanh nằm xuống nghỉ ngơi đi, trời sáng mau quá, nghỉ ngơi lại một chút." Phù Sinh nói xong đỡ Vương Nghị nằm xuống, Băng Tử không dám một mình trở về phòng, chiếm luôn giường của Phù Sinh ngủ thật say.

Trời sắp sáng, Phù Sinh cảm thấy được một chút ủ rũ kéo tới, nhưng là hắn cũng không muốn tiếp tục ngủ, hắn còn muốn đem chuyện đêm nay xem xét lại một lần. Phù Sinh tiến vào buồng vệ sinh tắm rửa, nghĩ muốn làm cho đầu óc mình càng thêm thanh tỉnh.

Trong phòng, giờ phút này không có ai phát hiện ra bông tuyết sáu cánh ở giữa một viên pha lê của chuỗi hạt , chợt lấp lánh một vầng sáng màu lam...

Sáng sớm. Sâu bên trong hoa viên, chỗ cái hồ.

"Tỷ tỷ, Vương Nghị bị người cứu đi , hảo. . . Hình như là... Tên kia..." Thải Tước mặt lộ vẻ khó xử.

" Xem như tiểu tử kia mạng lớn, nếu không phải vừa vặn gần nơi này, chỉ sợ sớm đã bị khoét tim đi gặp Sinh ca . Cho dù ta cảm ứng được hắn có nguy hiểm, cũng không kịp cứu hắn , may mắn, còn kém 1 chút nữa ...chút nữa mới đến trái tim... Chính là hiện tại sự tình còn không có hoàn toàn điều tra rõ, đại nhân. . . Hắn lại bị cuốn vào, thật là phiền toái a. May mắn không là nhân vật nào lợi hại, chính là dã yêu, cũng không gây được sóng to gió lớn gì !" Tiểu Duy nhíu mày, mặt lại lộ vẻ khinh miệt vẻ.

"Đúng đúng, đại nhân giờ phút này căn bản không nhớ rõ chúng ta, chúng ta lại không thể nói rõ, Haiz ,Đều là tên kia lộn xộn. Nhưng mà, ha ha, Tiểu Duy tỷ, với tu vi hiện tại của người không cần lo lắng nhiều lắm." Bàng Lang an ủi, bắt đầu ngốc nghếch cười rộ lên.

"Ôi! Đau đau đau!" Đừng gõ đầu a.

"Nói ngươi ngốc, ngươi thật đúng là ngốc. Này có lợi hại hay không có thể chỉ nhìn một cách đơn giản vào tu vi sao? Sẽ không bị yêu quái lừa? Ngươi lúc trước còn không phải bị ta ở ngay bên cạnh đùa giỡn ư! Hừ ~~" Thải Tước dùng sức gõ vào đầu Bàng Lang , không lưu tình chút nào mà quở trách.

"Tỷ tỷ a, ngươi nói Vương Nghị như thế nào lại tìm tới nơi này ? May mắn hắn không có phát hiện gì, bằng không liền phiền toái ."

"Kẻ làm thương Vương Nghị đúng là nghiệp chướng, dám gây án ở nơi trông coi cẩn thận như này, rồi đột nhiên thu tay lại. Chính là chỉ sợ đã đoán được vài phần, trước mắt là tạm thời không dám ra đây làm ác . Chỉ sợ muốn mai danh ẩn tích một thời gian ngắn . Hôm qua lúc chúng ta tới, tuy rằng ta đã dùng linh lực hết khả năng chữa thương cho Vương Nghị, nhưng là thời khắc mấu chốt đại nhân lại đến đây. Vương Nghị hiện tại hẳn là còn mang trọng thương, không biết còn nghiêm trọng không."

"Trời ơi, ta nói tỷ tỷ, ngươi bây giờ còn có tâm tư lo lắng Vương Nghị. Tối hôm qua thời điểm ngươi cứu Vương Nghị, Băng Tử đang trốn ở trong bụi cỏ bên cạnh, hiện tại điều chúng ta lo lắng là hắn sẽ nói lại như thế nào với đại nhân. Tám chín phần sẽ thêm mắm thêm muối. Cho dù đại nhân không nghi ngờ chúng ta, cũng sẽ không tin tưởng chúng ta . Vấn đề lớn nhất là chúng ta vẫn không thể nói rõ việc này. Trời ạ, việc này gấp đến độ ta ăn sâu cũng không nổi!" Thải Tước dậm chân, bộ dạng làm ra vô cùng kiên định.

"Ha, ngươi đều đã quên, ngươi và Bàng Lang đắc đạo , đã hứa về sau không ăn sâu , ngươi lừa ai a?" Tiểu Duy chẳng những không có lo lắng, ngược lại bị Thải Tước chọc cười .

"Ta ngược lại càng thêm để ý Vương Nghị." Tiểu Duy thay đổi sắc mặt, lại bắt đầu nói.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro