Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba nam nhân cùng với một vị cảnh sát , bốn nam nhân đem mấy túi to hết thảy để ở phía sau, mọi người như vậy đã mua xong nguyên liệu nấu ăn để trở về. Dọc đường đi cảnh sát cũng hướng Bàng Lang thỉnh giáo làm thế nào lấy lòng lão bà, làm thế nào nấu đồ ăn ngon như vậy. Bàng Lang nghiễm nhiên trở thành một người chồng tuyệt vời, chẳng những mình làm tốt, còn muốn cùng mọi người chia sẻ làm thế nào lấy lòng lão bà, làm thế nào trở thành người đàn ông tốt thời hiện đại.

Trên đường đi Bàng Lang vui vẻ cùng mọi người chia sẻ tâm tư của mình, vị cảnh sát chăm chú lắng nghe, Vương Nghị mỉm cười, Phù Sinh mặt không chút thay đổi nhìn về phía ngoài cửa sổ, chính là khóe miệng ngẫu nhiên run rẩy.

Cơm trưa xong, mọi người bắt đầu tự do hoạt động, có người nghỉ trưa, có người đi hoa viên tản bộ. Phù Sinh, Băng Tử, Vương Nghị giờ phút này chính là đang tụ tập ở trong phòng ngủ.

"Ta còn nghĩ không ra, ta vì cái gì lại đi tới chỗ cái hồ hẻo lánh như vậy. Nhưng chính là giống như bản thân cảm thấy được có chuyện gì quan trọng cần đi vào trong đó." Vương Nghị cố gắng hồi tưởng, lại trống rỗng như trước, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Chi bằng. . . Buổi tối chúng ta lại đi tới cái hồ nhìn xem, nói không chừng sẽ có phát hiện mới. Băng Tử, ngươi đứng ở gần cái hồ canh chừng." Phù Sinh làm việc từ trước đến nay suy nghĩ chu toàn, sự thật chính là hắn càng không hi vọng Băng Tử gặp phải nguy hiểm.

" Quyết định như vậy đi, buổi tối hành động." Vương Nghị gật gật đầu.

Leng keng! Biệt thự, ngoài cổng chính xuất hiện một người phát bưu kiện.

"Ai? Ngươi là làm cái gì?" Bàng Lang đi đến trước cổng, nhìn thấy cách ăn mặc của người đưa thư liền hỏi.

" Xin chào, ta là nhân viên chuyển phát nhanh, nơi này có một bưu kiện, mời kiểm tra và nhận."

"A? Còn có người mua đồ trực tuyến sao? Ta xem xem. . . Ưm, chính là là Vương Nghị tiểu tử kia . Đưa cho ta đi, ta mang cho hắn." Bàng Lang đem cánh cổng sắt mở hé ra một chút.

"Không được ! Thứ này, tốt nhất hãy để cho bản thân hắn tự mình ký nhận, vạn nhất xảy ra tranh cãi gì sẽ không tốt, ngươi thông cảm." Người chuyển phát nhanh thoạt nhìn cũng là người trẻ tuổi, mới đặt chân ra xã hội, Bàng Lang sợ hắn khó xử, vì thế đồng ý trở về kêu Vương Nghị tự mình ký nhận. Bàng Lang xoay người liền bỗng nhiên chần chừ một chút, nhưng vẫn chưa dừng bước lại, thẳng đường quay về biệt thự đi.

" Vương Nghị, ngoài cổng có một bưu kiện, là của ngươi, ngươi tự mình đi ký nhận đi." Bàng Lang trở lại, gõ cửa phòng Phù Sinh hô to.

Vương Nghị rất nhanh mở cửa, hướng Bàng Lang nói tiếng cám ơn, liền chạy ngay ra ngoài.

"Xin chào, ta là nhân viên chuyển phát nhanh, ở đây có một bưu kiện dành cho ngài, mời kiểm tra và nhận." Nhân viên chuyển phát nhanh rành mạch nói.

Vương Nghị nhìn nhìn người đối diện, hai người ánh mắt tương giao trong nháy mắt, vị nhân viên chuyển hàng bỗng nhiên thu lại vẻ mặt tươi cười, nhìn thẳng Vương Nghị, có phần lạ thường, gật gật đầu, ánh mắt chỉ phía một cái thùng bưu kiện thật dài trong tay.

Vương Nghị chợt cũng gật gật đầu, cầm lấy bút mà anh ta đưa, nhanh chóng ký nhận, trở lại biệt thự.

Phù Sinh cùng Băng Tử đi tới vườn hoa ở phía sau căn phòng của Băng Tử, đi bày ra kế hoạch hành động tối nay, và nếu gặp phải tình huống khẩn cấp Băng Tử nên tiếp ứng như thế nào, kinh nghiệm làm cẩu tử nhiều năm, hai người phối hợp rất ăn ý, trước khi hành động đều cân nhắc kĩ lưỡng.

Vương Nghị trở lại phòng, vừa vặn Phù Sinh Băng Tử cũng không ở đó. Hắn từ bên hông lấy ra một chiếc mã tấu Thụy Sĩ, hai ba lần đem vỏ bọc mở ra. Một cái hộp giấy thật dài, bên trong là một thanh đao cổ cùng với thứ gì đó giống như một quyển sách cổ . Vương Nghị nhíu mày khó hiểu, người kia vì cái gì muốn đưa vật như vậy cho mình.

"Chủ nhân. . . Chủ nhân nghe điện thoại a. . . Chủ nhân nghe điện thoại a! Như thế nào còn không nghe điện thoại a! ! !" Một tiếng chuông điện thoại di động khôi hài kéo Vương Nghị khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

"Người vì sao gọi điện thoại cho ta , không phải nói cố gắng ít liên lạc sao. Người làm như vậy, ta sẽ rất nguy hiểm."

"Ta biết, bởi vì không còn cách nào. Sự tình khẩn cấp, không kịp nói tỉ mỉ, trong cái bọc kia là cuốn ghi chép ngươi mau đọc một lần. Bất luận ngươi khiếp sợ cỡ nào đều phải tin tưởng hết thảy đều là thật sự. Thanh đao này ngươi nhất định phải cất giấu tốt. Thật xin lỗi, nhưng ta cũng không còn cách nào khác..." Đầu dây bên kia nói xong liền vội vàng cắt cúp máy.

Haiz, Vương Nghị thở dài, cầm lấy cuốn cổ ghi chép kia ngồi dậy đọc.

Từng đợt ớn lạnh kéo đến, Vương Nghị càng xem ghi chép càng cảm thấy được nghĩ mà sợ, tay không làm chủ được bất giác run rẩy .

Gấp cuốn sổ lại, Vương Nghị chỉ cảm thấy trước mắt có chút biến thành màu đen, hắn nhắm mắt, mồ hôi lạnh đã ngấm ướt cả lưng .

Ngay tại giờ khắc này, hắn đã hoài nghi quá khứ của chính mình, hơn hai mươi năm ăn học cho dù đó là sự thật, hắn từng mơ đến thời điểm có thể chinh phục cả thế giới, thì ra... hiện giờ tất cả lại nhỏ bé như thế, thực buồn cười.

May mắn, may mắn đêm trước Phù Sinh vô ý muốn đi bên hồ, nếu không chính mình thật đã hi sinh cho tổ quốc . Ngẫm lại cha mẹ đang ngày một già đi, Vương Nghị bất giác cổ họng đắng nghẹn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro