Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phù Sinh mặt không chút thay đổi, không biết trong lòng suy nghĩ cái gì.

Không có một chút do dự, Phù Sinh cầm lấy bình rượu trước mặt bắt đầu tu... Đáng tiếc hắn vốn dĩ tửu lượng kém, còn không có uống đến một phần ba liền bất tỉnh nhân sự .

Ai đang vuốt ve gò má của hắn? Cảm giác này....ấm áp quá, thật sự rất quen thuộc ... Một mùi hương thoang thoảng kéo đến, Phù Sinh chậm rãi mở mắt ra.

Bình minh vừa lên , ánh sáng mặt trời buổi sớm xuyên thấu qua đại sảnh vào cửa sổ.

Đắm chìm trong những tia nắng ban mai, Hồ Tiểu Duy xinh đẹp trong bộ quần áo màu trắng, nàng tao nhã pha trà, hoàn mỹ đến mức khiến Phù Sinh ngẩn người hồi lâu.

"Tỉnh rồi ư? Uống chén trà giải rượu đi." Hồ Tiểu Duy mỉm cười, tay đưa cho Phù Sinh một ly trà thơm, khiến Phù Sinh có điểm không biết làm sao, rõ ràng là tà mị như vậy, như thế nào sau đó liền trở nên dịu dàng hiền thục ? Không biết trong lòng cô ta cuối cùng là muốn suy tính điều gì. Phù Sinh cẩn thận đón lấy chén trà, nhẹ nhàng nhấm nháp một hơi. Miệng nháy mắt bị một loại hương vị thơm ngát khó có thể diễn tả được chiếm cứ, mà ngay cả đầu óc cũng tỉnh táo lạ thường.

"Cô mặc đồ màu trắng rất đẹp, màu đỏ không hợp với cô." Phù Sinh buột miệng thốt ra.

"Ha ha, ta thực sự thích màu trắng, nhưng là màu đỏ có thể phá tan lạnh lẽo vạn năm ."

Phù Sinh nghe không hiểu Hồ Tiểu Duy đang nói cái gì, chỉ cảm thấy cô gái này khiến người ta thật khó hiểu

"Băng Tử đâu? Cô làm gì hắn rồi?" Phù Sinh chợt nhớ tới người anh em của mình, lạnh lùng nhìn về phía Hồ Tiểu Duy.

" Quan tâm hắn như vậy, sao không tự mình đi xem?" Hồ Tiểu Duy cười gian xảo khiến Phù Sinh vô cùng kinh hãi. Theo hướng Hồ Tiểu Duy chỉ, Phù Sinh đi vào một căn phòng bên cạnh.

Hình ảnh trước mắt làm cho Phù Sinh khuôn mặt vốn không chút thay đổi thoáng hiện ra một tia run rẩy. Băng Tử lông tóc không tổn hao gì mà ngược lại, hắn ngồi trước một bàn đầy đồ ăn, ăn lấy ăn để như chết đói "Lão Đại! Ngươi đến rồi sao, mau ăn thôi" Bởi vì miệng còn có đồ ăn, cho nên Băng Tử phát âm không rõ ràng lắm.

Phù Sinh khẽ thở dài, cuối cùng người anh em của mình không có làm sao hết.

Băng Tử lập tức nhớ tới một việc, mắt rưng rưng.

"Lão Đại, bọn họ đúng là lưu manh mà, đem cần câu cơm của chúng ta — máy ảnh đạp nát rồi . Làm sao bây giờ a?" Băng Tử miệng còn đang nhai, rưng rưng nhìn Phù Sinh.

" Xem ra chúng ta đã tính sai rồi, Hồ Tiểu Duy, cô gái này thay đổi không ngừng, liên tục trêu chọc chúng ta, phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi." Phù Sinh ôm đồm kéo Băng Tử đi ra ngoài.

"Ta buông tha các người, các người lại ngay cả câu cám ơn cũng đều không có, thật sự là làm ta đau lòng nha." tiếng Hồ Tiểu Duy ngay sau lưng Phù Sinh vọng lại.

"Đa tạ Hồ tiểu thư rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, chuyện cũ xin bỏ qua, chúng tôi sau này nhất định báo đáp." Phù Sinh không suy nghĩ nhiều , chỉ mong có thể cùng Băng Tử mau chóng thoát khỏi nơi ác mộng ác này.

"Đây chính là ngươi nói nhé, chúng ta còn có thể gặp lại đó, ha ha" giọng nói của Hồ Tiểu Duy giống như ma chú đeo bám Phù Sinh cho đến tận phòng trọ, Phù Sinh trước sau không thể thoát khỏi giọng nói dịu dàng mà yêu mị kia.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên bọn họ thất bại , tuy rằng không thể hoàn thành nhiệm vụ , nhưng là có thể bảo toàn được tính mệnh đã là may mắn lắm rồi . Đối với tòa soạn của tạp chí Bát Quái quản lí cũng cung cấp tin tức sai lầm, làm bọn hắn lâm vào nguy hiểm, Phù Sinh coi đây là lý do, từ chối thực hiện giao dịch.

Một ngày trôi qua bình yên, không có gì bất thường xảy ra, trừ việc thường xuyên thấy phim của Hồ Tiểu Duy trên TV, và tin tức về các hoạt động cô ta tham dự bên ngoài, còn lại không có tin tức gì khác. Có đôi khi Phù Sinh thậm chí sinh ra một loại ảo giác, đêm hôm đó bọn họ thật sự có gặp Hồ Tiểu Duy không? Hay tất cả chỉ là một giấc mộng kỳ quái?

Phù Sinh quay mắt về phía TV rơi vào trầm tư, bất giác đài truyền hình lại bắt đầu truyền bá bộ phim truyền hình mới nhất của Hồ Tiểu Duy 《 họa bì – yêu không hối tiếc 》.

"Lão Đại, ngươi không sao chứ?" Băng Tử đứng ở trước mặt Phù Sinh tỏ vẻ lo lắng, Phù sinh liền giật mình lấy lại tinh thần, thản nhiên nhìn hắn một cái.

"Lão Đại, dạo này làm sao vậy, như thế nào lại đi chú ý cái kia nữ ma đầu a, ngươi xem xem. . . Chậc chậc. . . Lại còn xem nàng diễn phim truyền hình."

"Ta không có, chính là đài truyền hình vừa lúc chiếu đến, vẫn là loại phim truyền hình như vậy, ai còn khen cô ta là ngôi sao cơ chứ." Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng ánh mắt Phù Sinh lại nhìn chằm chằm TV không rời.

"Tốt lắm, quả là cao thủ!" Hồ Tiểu Duy này, đập nát máy ảnh của bọn hắn, còn làm bọn hắn danh dự bị hao tổn, gần đây không có việc làm, chủ cho thuê nhà cũng gõ cửa đòi tiền phòng , tháng này tiền thuê nhà còn không biết kiếm đâu ra. Nghĩ đến đây, Băng Tử tâm tình phiền não, cầm lấy điều khiển từ xa chuyển kênh loạn xạ.

"Chào mừng các bạn đến với bản tin ngày hôm nay, sáng nay đã xảy ra 1 vụ án mạng thảm khốc. tổng giám đốc Mỗ của tạp chí Bát Quái được người ta phát hiện là đã chết ở tầng dưới của nhà riêng trong 1 con hẻm.

Đáng sợ nhất chính là tim của ông ta đã bị người khác lấy đi. Cảnh sát bước đầu hoài nghi có liên quan đến đường dây buôn bán nội tạng người hoặc là 1 loại nghi thức tà giáo , hy vọng dân chúng có thể cung cấp bất cứ tin tức nào có liên quan cho cơ quan chức năng. Đây đã là vụ án thứ 2 mà người chết bị lấy mất tim. Trước đó không lâu, ở hạ lưu sông Hoàng Hà chỗ nước cạn, cảnh sát phát hiện một thi thể nam đã phân hủy, người chết cũng bị lấy mất tim. Qua xét nghiệm ADN, xác định được nạn nhân là người đã mất tích cách đây không lâu. Trước mắt toàn thành phố ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, cảnh sát nhắc nhở dân chúng, ban đêm không nên một mình ra ngoài, để tránh trở thành mục tiêu của kẻ sát nhân."

Má ơi, mới sáng sớm mà đã có 1 tin tức hãi hùng như vậy! Đối với dân thường mà nói, đã là vô cùng đáng sợ, nhưng đối với Phù Sinh cùng Băng Tử mà nói lại chính là lạnh thấu xương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro