Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phù Sinh cảnh giác, thân thủ ngăn cản khi thấy Hồ Tiểu Duy chuẩn bị mở cửa, hơn nữa ngón trỏ ra hiệu chớ có lên tiếng. Hồ Tiểu Duy nhìn thấy trong phòng sáng có phần sửng sốt, thấy bộ dáng của Phù Sinh như vậy cũng bỗng nhiên trở nên căng thẳng, cau mày. Ai nấy nhìn thấy vẻ mặt của hai người cũng đều sợ hãi.

"A! Ngươi đúng là đồ ngốc! Đều là ngươi, ngươi xem xem, ngươi đem tảng thịt bò chiên cháy đến như vậy, tỷ tỷ trở về ăn như thế nào đây! ." Tiếng một cô gái trẻ vọng lại.

Phù! Hồ Tiểu Duy nhịn không được che miệng bật cười. Nghe thấy âm thanh trong phòng, Hồ Tiểu Duy chân mày giãn ra , vẻ mặt thả lỏng. Phù Sinh thấy thế hiểu được Hồ Tiểu Duy biết người trong phòng là ai , không khí không còn căng thẳng như trước.

" Được rồi , mọi người đừng lo lắng, đến đây ta giới thiệu cho mọi người..." Hồ Tiểu Duy một bên đẩy cửa ra, một bên hướng mọi người giới thiệu.

"A? Tỷ tỷ người rốt cục đã trở lại, người xem ta còn đặc biệt chuẩn bị cơm chiều cho tỷ, đều tại tên ngốc kia, đem tảng thịt bò chiên cháy đen. Nhưng mà niệm tình hắn chăm chỉ nấu cơm cũng ko có lười nhác, tỷ tỷ tha thứ hắn đi." Trong phòng một cô gái khuôn mặt tròn, mắt to chạy tới trước mặt Hồ Tiểu Duy cho nàng một cái ôm thật to, vẻ mặt rực rỡ mỉm cười so với đèn trong phòng còn chói mắt.

"Tiểu. . . Tiểu Duy tỷ, xin lỗi ta không chú ý đem tảng thịt bò chiên cháy hết, người dù sao cũng đừng trách nha, bằng không Thải Tước nàng sẽ mắng chết ta." Tại phòng bếp một nam tử nhô đầu ra, vẻ mặt chính là ngây ngốc ngơ ngác , vừa nhìn, nhận thấy ngay là người thành thật.

"Ta sao có thể bắt bẻ việc nhỏ như thế này chứ, Thải Tước ngươi là luôn bắt nạt Bàng Lang." Hồ Tiểu Duy mặc dù là đang trách cứ cô bé kia nhưng ai cũng đều nhận thấy giọng điệu cưng chiều .

"Đúng rồi, ngươi xem ta a nhìn thấy vợ chồng son các người nhất thời vui vẻ còn đã quên mất "

"Các vị, ta chính thức giới thiệu một chút, đây là biểu muội của ta Tần Thải Tước, còn có chồng nàng – Bàng Lang." Hồ Tiểu Duy ôm phía sau Thải Tước xoay người hướng mọi người giới thiệu biểu muội đáng yêu của mình.

"Ai, Bàng Lang ~~~~ tên ngốc kia, còn đứng đó làm gì, không mau đi ra gặp khách." Thái Tước nhớ tới trong phòng liền cất giọng cao vút.

"Tới rồi ~~~~" Bàng Lang nghe thấy Thải Tước gọi, thậm chí không kịp cởi bỏ tạp dề , liền từ phòng bếp vọt tới đại sảnh.

Một người đàn ông trẻ, mặt mũi sáng sủa, giờ đang mặc một cái tạp dề màu hồng, trong tay còn cầm muôi, đây có thể nói là mẫu người đàn ông của gia đình! Hồ Tiểu Duy rốt cuộc nhịn không được , bất chấp có người ngoài ở đây, cười đến đứng không nổi, thuận tay đặt tại vai trái Phù Sinh , tay trái ôm bụng cười, cười đến ra cả nước mắt . Còn lại mọi người nhìn thấy Bàng Lang tạo hình kinh điển như vậy, cũng nhịn không được, cười rộ lên, nhưng là ngại em rể Hồ Tiểu Duy, cũng không dám cười lớn, đành phải vẻ mặt cổ quái mím môi , cả đoàn giống như lũ người lên cơn động kinh.

Sau một lát Hồ Tiểu Duy mới cố nén tràng cười nức nở vừa rồi, chờ nàng bình tĩnh lại, mới nhận ra phần áo bên vai trái Phù Sinh, đã bị nàng nắm đến nỗi nhăn nhúm thậm tệ, Phù Sinh tuy rằng cố gắng tỏ ra điềm tĩnh, nhưng khóe miệng hắn lại chợt run rẩy, Hồ Tiểu Duy vẫn là phát hiện sơ hở.

"Ân, Bàng Lang a, có cái gì ăn không, chúng ta hôm nay xảy ra sự cố, tất cả mọi người còn chưa ăn cái gì." Hồ Tiểu Duy hắng giọng một cái, mở miệng hỏi.

"A? Ăn được thì có, chính là không nghĩ tới hôm nay sẽ đến nhiều người như vậy... ! ! ! Ta sai người đi nhiều làm chút đồ ăn, mọi người chờ một lát." Bàng Lang khó xử gãi đầu, kết quả nhìn 1 lượt lại thu được ánh mắt giết người của Thái Tước, hắn lập tức chạy vào bếp tiếp tục bắt đầu " khúc giao hưởng" phòng bếp ~~~~

Bàng Lang rất nhanh tay, ước chừng nửa giờ, đồ ăn toàn bộ đều sẵn sàng. Không khó nhìn ra Bàng Lang ngày thường thường xuyên làm việc nhà cho nên làm được đồ ăn vừa nhanh vừa ngon. Bởi vì đoàn làm phim nhiều người, mọi người liền mỗi người 1 cái chén lớn, đồ ăn đều ở trong bát . Có người ngồi trên ghế sa lon mà ăn, có người ngồi trong phòng ăn, nhưng chỗ ngồi không nhiều, chủ yếu là để dành cho phụ nữ, có nhóm nam nhân thậm trí ngồi cả trên đại sảnh .

Bàng Lang còn bưng hai phần đưa đến cho 2 vị cảnh sát canh giữ ở ngoài cổng chính, này phục vụ như vậy thật là chu đáo! Thu được ánh tán dương của Thải Tước, Bàng Lang hạnh phúc nở nụ cười, thật ngây ngốc, lại lộ ra thứ ánh sáng thanh khiết.

Nhờ Thải Tước giúp đỡ, Hồ Tiểu Duy rất nhanh chóng chia phòng cho mọi người nghỉ ngơi.

Bởi vì người tương đối nhiều, cho nên Vương Nghị bị sắp xếp tới phòng Phù Sinh . Hôm nay vất vả một ngày, Vương Nghị tắm nước nóng xong sau liền lập tức lăn ra giường mà ngủ. Phù Sinh tắm rửa xong, đang lau khô tóc, bỗng nhiên nhận được một cái tin nhắn

"Nếu quả thật ngươi còn chưa có ngủ, phiền ngươi giúp ta lấy một bình rượu vang, Thải Tước và Bàng Lang đang ngủ, đành phải tìm ngươi ." Là tin nhắn của Hồ Tiểu Duy .

Phù Sinh lê thân thể mệt mỏi đi tới tủ rượu lấy một bình rượu vang lên lầu. Lầu hai là phòng ngủ của Hồ Tiểu Duy và thư phòng, có thể nói là không gian riêng của Hồ Tiểu Duy , mà đoàn phim dù nhiều người vậy nhưng đều được sắp xếp vào phòng khách ở lầu một, lầu ba .

Đi vào cửa gian phòng của Hồ Tiểu Duy , bên trong dường như có tiếng người nói chuyện, Phù Sinh nhẹ nhàng gõ cửa.

"Ai? Vào đi, cửa không có khóa." Trong phòng truyền đến thanh âm của Hồ Tiểu Duy.

Phù Sinh đẩy cửa phòng ra, không khỏi chấn động. Phong cách trang trí rất đẹp, đây sao có thể là phòng ngủ cơ chứ, cửa sổ sát đất khiến cho nó giống 1 căn phòng lớn, chiếc giường rộng rãi với thiết kế tinh tế mang hơi hướng châu Âu, bên trong có 1 cửa sổ nhỏ thoát hiểm, phía cửa ra vào còn có một rạp chiếu phim mi ni và 1 chiếc salon nhỏ, nhìn lướt qua thấy mặt tường thiết kế cách âm vô cùng hiệu quả, hóa ra mới vừa mới nghe được tiếng nói chuyện, đúng là Hồ Tiểu Duy đang xem phim.

Phù Sinh chậm rãi đi vào , Hồ Tiểu Duy chính đang mặc đồ ngủ ngồi ở trên ghế salon, trên bàn phía trước mặt đặt 1 cái hộp giấy .

"Lại đây ngồi, uống với ta một chén đi." Hồ Tiểu Duy vẫn không rời mắt khỏi màn hình, đưa tay vẫy Phù Sinh .

"Đây là phim gì?" Phù Sinh rất ít khi xem phim, nhưng trong bộ phim trong TV khiến cho Phù Sinh thật tò mò, bộ phim rõ ràng là thể loại hiện đại nhưng nữ diễn viên lại là người trừ ma.

"Ngươi ngay cả phim này cũng không biết a, đây là phim truyền hình ta thích xem nhất 《 cuộc hẹn với ma cà rồng 》, trong kịch bản , nữ diễn viên chính là truyền nhân của người bắt ma cà rồng, mà nam diễn viên lại bị một ma cà rồng chúa cắn, sau này trở thành ma cà rồng hút máu nhưng là ma cà rồng tốt." Hồ Tiểu Duy đón bình rượu vang trong tay Phù Sinh, bắt đầu giới thiệu nội dung bộ phim.

" Truyền nhân người bắt ma vốn đối địch với ma cà rồng lại nảy sinh tình cảm, thật sự là cặp đôi kỳ quái . Ha ha, có chút thú vị." Phù Sinh thực tự nhiên ngồi ở bên người Hồ Tiểu Duy, đón lấy ly rượu, hai người giống bạn bè bình thường quen biết nhiều năm, một bên thưởng rượu một bên xem kịch. Cùng bình luận tình cảm của nam nữ chính như thế nào phát triển .

"Phù Sinh, nếu quả thật. . . Ta là nói nếu có một ngày ngươi gặp yêu người mình yêu thương nhất, chính là ngươi lại phát hiện nàng không phải người, giống như 2 người đó, ngươi còn có thể yêu nàng ko?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro