1. Xuyên vào nhân vật không tồn tại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện: Muội là ta nhất tuyệt vời món quà.

- A Thần, A Thần, huynh nhìn nè, muội cuối cùng cũng lấy được lồng đèn rồi.

Đường phố rộn rã tấp nập, những con người đang tươi cười vui vẻ, những tia sáng của đèn lồng chiếu rọi vào những góc trên con đường. Hương vị của thức ăn thơm lừng lẫy nhảy qua dòng người, thiếu niên 1 bộ màu đen áo khoác, trên tay là 1 hộp bánh nho nhỏ.

Nghe thấy âm thanh nọ khi, khóe mắt phượng nheo lại, 1 nụ cười ôn hòa lại phúc hậu nở ra, đôi chân được bọc trong chiếc quần dài màu đen nhanh chân chuyển hướng, nhẹ bước tới. Thiếu niên khuôn mặt tinh xảo treo lên nụ cười ôn nhu khi, như phát ra 1 cái lấp lánh tinh quang, dễ dàng thu hút tầm mắt, rồi lại như hố sâu khiến người khác say mê.

Mà mọi người cũng không thèm để ý, cũng có thiếu nữ nhìn lấy nhưng lại cố tình là phớt lờ hình ảnh của người, như không hề tồn tại giống nhau.

Thiếu niên bất chợt dừng bước, trước mắt là 1 cái xinh xắn lại tươi đẹp thiếu nữ, màu đen sợi tóc như có thần tô đẹp lên đường cong tinh xảo trên người nàng, đôi mắt lung linh như bầu trời đêm, mang lên 1 tia ấm áp khiến bao người nhớ mong mơ ước, toàn thân được phủ lên 1 cái bạch sắc cùng kim sắc áo quần, 1 cái dài kích cỡ màu lam sắc áo khoác. Đôi giày như tinh linh giống nhau, 1 màu hoàng kim cùng bạch sắc nhẹ nhàng duyên dáng, tung tăng trên con đường dầu màu xanh đậm.

Khuôn mặt tươi cười của nàng như xuân phong đào hoa, tràn đầy sức sống lại thoáng thoát mĩ lệ, toàn thân 1 bộ thanh trần thoát tục nhưng tay ngọc giơ cao lồng đèn lên hành động lại không hợp với sắc đẹp của nàng chút nào.

Mà thiếu nữ lại như thiếu niên, dù có cỡ nào mê người cùng dẫn người chú ý, lại không có ai để ý các nàng này người. Đây có lẽ là 1 điều may mắn với cặp đôi khuynh quốc khuynh thành này đi?

- Không cần như vậy gọi lớn đâu. Huynh đã tới đây rồi.

Thiếu niên bất đắc dĩ giơ lên bàn tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng như tô vẽ giống nhau xoa đầu nàng, cố tình không làm hỏng mất nàng tươi đẹp tóc. Thiếu nữ cũng biết như vậy, nàng cực kì ngoan ngoãn nhẹ cọ thiếu niên tay, như muốn giữ lấy này hơi ấm mà nắm luôn đôi tay, cọ cọ.

Thiếu niên bất giác cười nhìn động tác đáng yêu như con mèo nhỏ của thiếu nữ, đôi mắt tử sắc chỉ chứa sủng nịnh nhìn vào nàng khuôn mặt nhỏ, tùy tiện nàng cọ chính mình bàn tay.

- A Thần, huynh… đợi lâu sao?

Khuôn mặt thiếu nữ bỗng chốc có điểm buồn rầu, tựa hồ như sợ người kia đau lòng giống nhau, dùng 2 nàng bàn tay ấm, nắm chặt lấy cái kia mát mẻ tay, đủ ấm mà cũng đủ chặt, như dòng nước nóng giống nhau chảy vào lòng thiếu niên.

Thiếu niên cũng không lên tiếng, nụ cười trên môi trở nên mềm nhẹ, nơi nào đau đớn khóe mắt cũng từ lúc nào biến mất, chỉ nhường chỗ cho yêu thương sâu đậm cùng sủng nịnh.

- Không. Tiểu Uẩn, muội phải nhớ, dù đợi bao nhiêu lâu, ta cũng sẽ đợi được đến muội. Nên, không cần như vậy buồn, được chứ?

- ...Hảo.

Thiếu nữ nay khuôn mặt chỉ tràn đầy hạnh phúc, thỏa mãn tươi cười như 1 cái an ủi làm thiếu niên cũng hạnh phúc theo, bất đắc dĩ tươi cười nắm chặt thiếu nữ tay, tiếp tục trên con đường tấp nập, tràn đầy ấm áp.

Đi được 1 đoạn đường, bỗng chợt thiếu nữ chớp mắt, nhìn bên cạnh đường thiếu nữ có điểm gan dạ khởi đầu tỏ tình, mặt dù tùy theo hơi đỏ nhưng tay nhỏ vẫn thẳng bưng đưa quà đến tóc nâu thiếu niên trước mặt. Thiếu niên khuôn mặt hồng hào, vui sướng hoan hô lên, ôm thiếu nữ lên trên cao làm cái kia thiếu nữ 1 mặt đỏ bốc khói, nhưng vẫn là xoa xoa đầu thiếu niên, miệng thì thầm nói nhỏ gì đó rồi ôm chặt lấy nàng người yêu.

Thiếu nữ Tiểu Uẩn có chút nghĩ suy, bỗng dưng nhận ra, từ trước đến giờ đều là nàng Thần tặng cho nàng quà, tỏ tình cũng giống nhau là chưa thực hiện, mà chính mình bản thân hiện tại tỏ tình cũng không vấn đề, thuận tiên cũng có thể tặng thêm 1 món quà, đúng là 1 công đôi việc a.

Thiếu nữ vui sướng nghĩ, tay nhỏ bỗng dưng kéo kéo A Thần thiếu niên, đôi mắt như tinh quang nay chỉ chứa thiếu niên thân ảnh, như ngọn lửa nóng ấm làm thiếu niên có chút vui sướng. Này đôi mắt tươi đẹp chỉ nhìn hắn, chứa hắn hình ảnh cùng cho hắn tình yêu, đây là sở hắn mong muốn qua nhiều ít thời gian chờ đợi, đây là hắn tốt nhất thành quả.

- A Thần, huynh có thể theo muội tới 1 nơi này, được không?

- Chỉ cần là muội muốn, ta đều sẽ đi.

Nhìn vào A Thần kiên quyết ánh mắt, Linh Uẩn có chút đau thương, nhưng vẫn là nhanh thức tỉnh mình, chuyện quá khứ vẫn là quá khứ, hãy để nó đi qua.

Linh Uẩn cùng nàng vui sướng khuôn mặt, dẫn A Thần đi đến 1 cây cầu gần đó, cây cầu với những thiết kế nhỏ tươi tắn, cầu kỳ, có vẻ như vừa mới được xây dựng gần đây. Nơi này cũng không ít người tới, nhưng vẫn không biết vì sao mà đi mất, như là không thích nơi này giống nhau.

A Thần liếc nhìn Linh Uẩn thiếu nữ mà có chút bất đắc dĩ, như cũ không ngăn cản, chỉ cần nàng muốn làm, hắn đều không muốn ngăn cản, thuận theo là được.

- A, sắp bắt đầu rồi kìa. Huynh nhớ nhìn kĩ nhé.

Thiếu nữ 1 tay nắm A Thần tay, 1 tay bắt đầu giơ lên đếm số.

- Một.

- Hai.

- Ba. Bùm.

A Thần nhìn trước mắt chợt bừng sáng giống pháo hoa thiếu nữ, trong lòng vẫn không biết cảm xúc gì làm tim loạn nhịp đập, không hề có quy luật mà thình thịch đập.

Từng đợt pháo hoa làm tô đậm hơn nàng màu đen tóc dài, mặc kệ cho tươi đẹp pháo hoa nở rộ sau lưng, đôi mắt nàng chỉ chứa hình bóng trước mắt. Chân nhỏ lại nhẹ phóng lên, đến 1 cái vừa đủ độ cao, mềm mại đôi môi đưa lên phía trước, thật lâu đụng vào đối phương đôi má, lúc rời đi như còn chút luyến tiếc, nhẹ nhàng lại chậm chạp.

A Thần cuối cùng vẫn không nhịn được, đôi tay dang rộng ôm chặt lấy bóng hình nho nhỏ phía trước, thật sâu nhập vào lòng ngực, như muốn in vào da thịt.

Thiếu nữ đưa 2 tay của mình cũng ôm chặt thiếu niên lưng, chiếc cằm nhỏ để lên hắn vai rộng, thều thào nói:

- A Thần, thật xin lỗi, lúc trước ta thật sâu quên mất, ta là muốn nói, ta yêu huynh.

- Ta yêu huynh, thật sâu yêu huynh, yêu huynh nhất trên đời, yêu huynh người tuyệt vời nhất, người sưởi ấm ta trái tim, cũng là người mang đến ta gia đình. Huynh là nhất quý giá ta báo vật, ta là, thật sâu yêu huynh.

Âm thanh Linh Uẩn vững chắc, như 1 lời thề ước, như 1 lời tỏ tình, lại như 1 lời tâm sự, muốn lấy hết tất cả nàng tâm tình giống nhau, diễn tả nó, gửi gắm nó, vào thật sâu nàng người yêu trái tim.

A Thần thiếu niên nhịp tim đập loạn rất nhanh lan đến Linh Uẩn nàng trên người, trong lòng toàn là mãn nguyện hạnh phúc, trái tim là bị lấp thật đầy, đến mức không thể chứa nào khác hạnh phúc, chỉ nguyện đắm chìm trong giờ phút này.

- A Thần, cũng thật xin lỗi huynh, ta từ trước đến giờ luôn không tặng huynh cái gì món quà. Nay chỉ có 1 nụ hôn má, có vẻ là không tốt lắm?

Sau khi kết thúc tỏ tình, Linh Uẩn nằm trong vòng ôm của A Thần khi, có chút xấu hổ tưởng. Nhưng A Thần chỉ là ôm ấp này nhỏ nhắn ấm áp thân hình, nhẹ mỉm cười như không hề để ý, hắn xanh thẳm tóc xanh như hòa quyện nàng hắc sắc tóc đen làm một, 2 mái tóc dài cùng nhau trải trên mặt đất, cùng nhau thả xuống.

- Muội, chính là ta nhất tuyệt vời món quà.

- Và muội, mãi mãi là như vậy.

Nghe lời đường mật của nàng A Thần, trong lòng Linh Uẩn cũng dần thả lỏng, hai tay nắm lấy 2 cái kia to lớn cánh tay, toàn thân dựa vào sau lưng ấm áp, tươi cười nhìn nàng khắc sâu khuôn mặt.

- Đúng vậy, huynh, cũng là ta nhất tuyệt vời món quà.
____________

À, cũng nhắc luôn, XVNVKTT cũng có tính chất bad ending nên nếu ai không thích thì cũng không cần coi an lạp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro