Chương 28: Hắn hy vọng tất cả mọi người đều chết ở trên đảo.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28: Hắn hy vọng tất cả mọi người đều chết ở trên đảo.

—oOo—

Ở trong hoàn cảnh khép kín kiểu này, họ rất khó mà xác định được cuối cùng đã đi bao lâu, tựa như vĩnh viễn không có cách nào đến được điểm cuối.

Trên đường gặp phải mấy con dã thú rải rác, bọn họ chém sạch sẽ gọn gàng, cũng không tạo thành phiền phức quá lớn, thế nhưng vẫn tốn của họ không ít thời gian. Cuối cùng, sau khi đi xuyên qua một con đường, lần nữa thấy được bầu trời, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mặt trời đã ngả về tây, đường ven biển phương xa điểm xuyết tia sáng vàng rải rác, đại dương màu vàng cùng với bầu trời ráng chiều như nối vào thành một, mây phủ đầy trời. Cây dừa cao bên bờ đầy quả, gió biển thổi qua, mang theo mùi tanh của biển, cát vỗ vào trên mặt, ran rát đau nhức.

Trên bến tàu không quá lớn chen chúc mấy chục người, e rằng đó chính là tất cả người sống ở trên đảo, trong đó có khoảng bảy, tám tên canh gác, còn lại đều là nhân viên nghiên cứu và nhân viên hậu cần.

Mặc dù đều là người sống sót đến tận bây giờ, thế nhưng bầu không khí tại đó không có chút hòa hợp nào. Bọn họ phân biệt rõ ràng thành hai bên, cảnh giác lẫn nhau, mặc dù số lượng nhân viên nghiên cứu chiếm ưu thế, thế nhưng súng trong tay mấy tên canh gác đã đủ để khiến cho họ tránh lui chín mươi dặm, giống như một đàn dê phải đối mặt với mấy con chó sói vậy.

"Tránh ra! Mày cũng lùi về sau cho tao!" Một tên canh gác cầm súng chỉ vào một nghiên cứu viên đang muốn đến gần.

Tất cả canh gác đều ở phía giáp biển, thuyền cập cảng xong sẽ dừng bao lâu, có chịu chở người không đều là ẩn số, vì sống còn, họ phải giành quyền lên thuyền trước, cho dù có phải dùng bạo lực đi chăng nữa.

Nhân viên nghiên cứu lỗ mãng kia bị dọa liên tục lùi về sau, anh ta cũng không muốn vừa trốn khỏi miệng dã thú đã lại chết ở trong họng súng.

Bùi Thiên Hành đứng ở xa quan sát trong chốc lát. Trong đám canh gác kia hắn thấy Quincy, tên cầm đầu đám canh gác. Trên mặt gã đã nhiều thêm một vết sẹo, lộ cả thịt ra ngoài, khiến cho gương mặt gã càng kinh khủng dữ tợn.

"Không nghĩ tới hắn cũng còn sống." Sử Đông cũng thấy được Quincy.

Bùi Thiên Hành hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta không nên qua đó, cách bọn họ xa một chút."

Mấy người thậm chí còn không định đến bờ biển, trực tiếp nghỉ ngơi đằng sau một tảng đá lớn. Không có ai chú ý tới họ, cũng căn bản là không có ai rảnh rỗi mà đi chú ý tới họ.

"Ở đây đi." Bùi Thiên Hành khoanh hai tay dựa vào tảng đá, chợp mắt nghỉ một lát. Có lẽ là do cuối cùng cũng có thể rời đi, tâm trạng của y nhìn qua khá hơn một chút so với lúc trước, đường cong gương mặt cũng nhu hòa hơn so với bình thường.

Andy thấy bên bờ có nhiều nhân viên nghiên cứu như vậy, không kiềm được suy nghĩ trong đầu, ánh mắt quét tới quét lui trên người Bùi Thiên Hành và Sử Đông, nhích từng chút từng chút xuống sườn núi.

"Đi đâu đấy?" Bùi Thiên Hành lười biếng mở miệng, ngay cả mắt cũng không mở ra.

"Tôi..." Andy hoảng sợ nói, "Anh thấy rồi, tôi đã đưa các anh tới bến tàu rồi, cám ơn các anh, cám ơn các anh đã tha cho tôi một mạng. Bạn bè tôi đều ở bên kia... Tôi nghĩ tôi cần phải trở lại..."

"Trước khi chúng ta trở lại đất liền, anh đừng hòng rời đi." Bùi Thiên Hành lãnh ngạnh mở miệng, không cho phép một lối thoát nào.

"Cái này... Tôi..." Andy cũng sắp khóc, "Các anh để tôi đi đi, tôi vô dụng với các anh rồi, còn có thể trở thành phiền toái của các anh nữa."

"Không phải là có thể, mà thực sự là phiền toái." Bùi Thiên Hành vô tình đả kích, mở mắt ra, ánh mắt như dao, "Có điều vẫn không cho phép đi."

Andy ủ rũ cúi đầu ngồi chồm hỗm dưới đất.

Bùi Thiên Hành thu hồi tầm mắt, lại nhìn về phía Sử Đông.

Trên thực tế, y một chút cũng không lo lắng về Andy, khống chế hắn ta cũng chỉ mất nhiều nhất vài giây, nhưng y lại có chút để ý tới Sử Đông.

Bắt đầu từ lúc thấy bến tàu, Sử Đông liền tâm thần không yên, một câu đùa giỡn cũng không nói. Hắn cau mày, vẻ mặt bất an, một hồi nhìn xung quanh, thật giống như đang tìm cái gì đó, một hồi lại cúi đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì trong đầu.

Hắn đang lo lắng cái gì? U linh lang là kẻ bước ra từ trong núi thây biển máu, chết còn không sợ, còn có cái gì có thể làm cho hắn phải ưu phiền?

Thế nhưng Bùi Thiên Hành lại không hỏi gì cả, chỉ âm thầm quan sát.

Cuối cùng Sử Đông không nhịn nổi, đá Andy đang ngồi trên đất một cước, "Này, bây giờ là mấy giờ?"

Andy liếc nhìn đồng hồ đeo tay, "Năm giờ kém mười, thuyền sắp tới rồi, đừng sốt ruột."

"Anh từng nói thuyền sẽ dừng một giờ."

"Đúng." Andy suy nghĩ một chút lại sửa lại, "Dưới tình huống bình thường là một tiếng, bây giờ thì khó mà nói được."

Bùi Thiên Hành tập trung tầm nhìn, quan sát Sử Đông.

Sử Đông chần chừ trong chốc lát, lại nhìn quanh tìm một hồi, rốt cuộc quyết định, "Hồng nhãn, tôi..."

"Đoàng!" Từ bờ biển truyền tới một tiếng vang.

Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, hỗn loạn rung trời bộc phát, mấy người đồng thời nhìn về phía bờ biển, canh gác cùng các nhân viên nghiên cứu xảy ra mâu thuẫn, một tên canh gác nhịn không được nổ súng.

Một súng này hoàn toàn thổi bùng lửa giận của đàn dê, mấy người gan lớn định tiến lên tranh luận, đám canh gác lại liên tục nổ súng, đánh ngã hết mấy người.

Đám người Bùi Thiên Hành yên lặng ở phía sau tảng đá theo dõi kỳ biến.

Cuối cùng nhân viên nghiên cứu ỷ vào nhiều người mà xúm nhau tới trước mặt canh gác đoạt súng. Mặc dù hình thể của mấy tên canh gác đều lực lưỡng, nhân viên nghiên cứu thì phần lớn tứ chi yếu đuối, thế nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, hiện tại giằng co không phân cao thấp. Mắt trông thấy các nhân viên nghiên cứu sắp đẩy đám canh gác vào trong biển, dị biến đột nhiên xảy ra.

Một tên canh gác ném chiếc súng trường đã hết đạn đi, hai cánh tay đột nhiên phồng to, cơ bắp xanh gồ lên khiến quần áo rách toạc, lộ ra làn da màu xanh, gân xanh trên bàn tay nổi lên, móng tay biến thành màu vàng đậm, giống như móng vuốt của dã thú. Hắn túm lấy cổ một nhân viên nghiên cứu gần nhất, răng rắc một tiếng bóp gãy, dễ dàng ném thi thể vào trong đám người, sau đó mỗi bên tay lại tóm lấy eo của hai nhân viên nghiên cứu, xé rách bụng của họ. Hai nhân viên nghiên cứu kia còn chưa chết ngay, trơ mắt nhìn nội tạng của mình rơi ra, bị đám người hoảng sợ giẫm nát.

Tên canh gác kia cười gằn, giơ lên hai tay máu dầm dề. Thét lên mấy tiếng đinh tai nhức óc, nhân viên nghiên cứu hướng về bốn phía bỏ chạy.

Mấy người ở sau tảng đá nhìn thấy cũng không khỏi hoảng sợ.

"Tại sao họ cũng dị biến?" Điền Nhạc Tâm cả kinh nói.

Bùi Thiên Hành xốc Andy lên, "Các người cũng làm thí nghiệm trên cả mấy tên canh gác nữa?"

"Không có!" Andy quả quyết phủ định, "Thí nghiệm là có nguy hiểm, chúng tôi không tiến hành cải tạo đối với canh gác!"

Vậy đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Bùi Thiên Hành nhất thời không hiểu được.

Lúc này các nhân viên nghiên cứu thật sự nghe lời, ai cũng không dám tiến lên một bước nữa, sợ hãi tránh về phía sau.

Khi trật tự tiêu vong, bạo lực là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề.

Quincy hài lòng vỗ vỗ vai tên canh gác kia, đi tới phía các nhân viên nghiên cứu. Gã tiến lên một bước, nhân viên nghiên cứu liền lui về phía sau một bước. Quincy một cước đạp vỡ một cái lá lách trên đất, máu tươi bắn tung tóe ra bốn phía, "Còn ai muốn thảo luận vấn đề xếp hàng cũng tao nữa?"

Các nhân viên nghiên cứu ai cũng bị dọa sợ không dám lên tiếng.

Bùi Thiên Hành quan sát xong kết luận, "Quincy nhất định cũng dị hóa, nếu không gã sẽ không quản lý được mấy tên canh gác khác. Nếu như tôi đoán không lầm, toàn bộ mấy người gã mang theo này đều đã dị hóa thành công, người thất bại đã sớm bị gã xử lý."

"Chút nữa chúng ta còn có thể lên thuyền không?" Điền Nhạc Tâm lo lắng nói.

Bùi Thiên Hành nhìn ra biển khơi phía xa, trên mặt biển bình tĩnh không gợn sóng, không có cái gì cả.

"Mấy giờ rồi? Thuyền tại sao còn chưa tới?" Bùi Thiên Hành hỏi.

Andy cũng khẩn trương lên, "Năm giờ mười lăm."

"Trước kia tàu tiếp tế có từng tới muộn không?"

"Tôi không biết, tôi sao mà có thể đi tìm hiểu tàu tiếp tế có tới muộn hay không được. Có điều tôi nghĩ thuyền tới muộn một chút cũng là bình thường." Andy không xác định nói.

"Thuyền sẽ không tới." Giọng nói bình tĩnh, âm lượng không lớn, nhưng đủ để khiến mọi người chú ý tới, người nói là Đặng Thất.

Thời điểm đợi thuyền, Đặng Thất cũng rất yên tĩnh, vừa không nói nhảm vừa không làm trò, giống như đổi thành một người khác mà một mực nhìn ra mặt biển, ngay cả mâu thuẫn giữa canh gác và nhân viên nghiên cứu cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Andy vội la lên, "Chẳng qua là muộn chút mà thôi! Nhất định sẽ đến!"

Hai mắt Đặng Thất không còn ánh sáng, "Rõ ràng là Ludwig không muốn hòn đảo này nữa, sao hắn ta còn có thể để một cái tàu tiếp tế tới cứu người được? Hắn hy vọng tất cả mọi người đều chết trên đảo."

Bùi Thiên Hành có chút ngoài ý muốn mà nhìn Đặng Thất một cái.

"Rõ ràng là có vài người đã lấy thuyền trốn đi!"

"Bọn họ chẳng qua là lái thuyền đi thôi, thật sự có thể trốn được sao? Ai biết được?"

Lời nói gần như lạnh lùng nói ra từ trong miệng Đặng Thất, tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn hắn.

"Không thể nào! Không thể nào! Thuyền nhất định sẽ tới!" Andy kêu to.

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Điền Nhạc Tâm lo lắng.

Sử Đông ngược lại lại bình tĩnh lại, không còn phiền não lúc trước. Bùi Thiên Hành thậm chí còn thấy được trong mắt hắn một loại cảm xúc được gọi là vui mừng.

Nhưng y không rảnh để nghĩ kĩ, tình thế trước mắt đã hỏng bét.

"Chúng ta chờ xem, nếu như thuyền thật sự không tới, phải nghĩ biện pháp khác."

Nhưng vào lúc này, bất ngờ một lần nữa nảy sinh.

Một tên canh gác có lẽ không chờ được nữa, đi tới mé nước nhìn quanh, thật giống như có thể nhìn ra được thuyền vậy. Đột nhiên, có thứ gì đó xông ra từ trong nước, trong nháy mắt đã lôi hắn ta xuống.

– Hết chương 28 –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ