13. Quân thần chi đạo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay thái tử của chúng ta lại đau đầu. Bình thường đám quan viên kia dâng tấu sớ không ngừng làm phiền hắn, hiện tại lại cho hắn thêm một nan đề. Bọn họ muốn hắn lập thái tử phi.

Thở dài một tiếng. Thái sư cũng khuyên quá hắn. Người biết rõ điều đó là không thể nhưng vẫn muốn hắn lập thái tử phi.

Lý Đông Vũ: "Điện hạ dùng trà."

Hắn tiếp nhận tách trà rồi nâng mắt nhìn thái giám trước mặt. Từ lần gặp ám sát ở Hàn Linh tự phụ hoàng liền để Lý Đông Vũ theo hầu bên người hắn. Người này được huấn luyện để theo hầu tương lai đế vương giống như Thuận Đức công công. Chỉ là không biết hắn cùng Viễn Tu ai càng lợi hại hơn.

"Ta đi Triệu phủ, ngươi không cần theo cùng."

Đi được vài bước hắn quay người nhìn cái đuôi phía sau.

"Ta nói ngươi không cần cùng ta."

Lý Đông Vũ: "Điện hạ ngươi thương xót cho nô tài. Lần trước người lén đi Biện Lương, nô tài đã bị Thuận công công trách phạt một trận đâu."

Hắn đưa mắt đánh giá Lý Đông Vũ 'Căn bản không nhìn ra có nơi nào bị thương a.'

"Thôi! Ta đi xem phụ hoàng."

_Thái Hòa điện_

"Nhi thần thỉnh an phụ hoàng."

"Ân." Đối các thái giám, cung nữ "Đều lui đi."

"Vâng."

"Làm sao không gặp Tiểu Tu a?"

"Thời gian trước người vừa thăng chức cho hắn, hiện tại hắn đang làm việc trong doanh trại của Tần tướng quân."

"Ồ, rất chăm chỉ đâu." Dừng một chút lại nói "Ta nghe nói con không đồng ý lập thái tử phi. Có chuyện gì sao?"

"Nhi thần không muốn."

Hai phụ tử nhìn nhau trong chốc lát. Hoàng đế lắc đầu: "Bướng bỉnh. Con không còn nhỏ đã có ý nghĩ riêng, giang sơn này sớm hay muộn cũng là của con, ta sẽ không quản nữa. Con biết chừng mực liền hảo."

"Nhi thần hiểu rõ."

"Khụ khụ khụ. Lớn tuổi rồi, thân thể không còn như trước."

Tiêu Chính Thiên vội giúp ông thuận lưng.

"Con a, học một chút Tiểu Tu, nhiều đến xem ta. Cũng không biết khi nào ta phải đi gặp mẫu hậu của con."

"Phụ hoàng, người vẫn còn rất hảo a!"

"Ừm." Hoàng đế chỉ cười vỗ nhẹ mu bàn tay hắn.

_Phủ thái tử_

"Hạ quan tham kiến điện hạ."

"Dương thái y, bệnh tình của phụ hoàng ta có phải hay không càng nghiêm trọng?"

"Hồi điện hạ. Thần không dám giấu giếm, trong người bệ hạ có ám thương lưu lại, lại thêm người đã lớn tuổi thân thể suy nhược thật không hảo chữa."

"Vậy..."

"Thần vẫn luôn quan sát bệnh tình của bệ hạ, liên tục thay đổi dược phương để điều dưỡng thân thể cho người. Nhưng cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi. Còn rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu thì khó mà nói được."

"Ta đã biết."

Không biết hắn ngồi đó bao lâu, Triệu Viễn Tu tiến vào nhìn thấy hắn trầm tư nhìn tách trà trong tay.

"Trở về thời điểm đi ngang qua Thính Nguyệt lâu liền mua hai bình Trúc Diệp Thanh đây."

Đặt rượu lên bàn hắn để sát mặt vào nhìn chằm chằm Tiêu Chính Thiên.

Tiêu Chính Thiên nhíu mi: "Làm gì?"

"Ây da! Chính Thiên, ngươi có tóc bạc rồi đây này!"

Tiêu Chính Thiên lườm hắn: "Nói bừa. Ta mà bạc đầu thì ngươi cũng là cái lão nhân."

"Ha ha..." Ngón tay hắn điểm mũi Tiêu Chính Thiên "Ta là có ý tốt nhắc nhỡ ngươi a. Tuổi còn trẻ đừng suy nghĩ quá nhiều kẻo chưa lão đã bạc đầu."

"Nói tiếng người."

"Ta vừa đến gặp bệ hạ bẩm báo ta sự những ngày gần đây ở doanh trại, người đối ta nói ngươi có vẻ không vui muốn ta đi an ủi đâu. Nói ta nghe một chút xem, trên triều lại có chuyện gì sao?"

"Haiz. Mấy lão thần đó hối thúc ta lập thái tử phi. Bọn họ còn đem nữ nhi a, chất nữ a nói đến thiên hảo vạn hảo. Hận không thể lập tức đều đưa cho ta. Thật phiền."

"Kia, ý nghĩ của ngươi đâu?"

"Hả?"

"Ngươi muốn lập phi sao?"

Nhìn ánh mắt của Triệu Viễn Tu hắn vội vàng nói: "Đương nhiên không muốn!"

"Nghe, Chính Thiên, ngươi là đương kim thái tử, tương lai đế vương, thiên hạ này đều là của ngươi. Nếu ngươi đam mê tửu sắc, không màng chính sự, không nghe khuyên can, lạm sát trung thần, ngươi chính là hôn quân vô đạo chịu tiếng xấu muôn đời cho dù có bị tru diệt cũng là xứng đáng. Nếu ngươi một lòng vì nước vì dân, chăm lo chính sự để quốc thái dân an là một đấng minh quân, ai dám nói ngươi nói bậy?

Võ thần chính là thanh kiếm thay hoàng đế chinh chiến sa trường, dẹp loạn biên quan, văn thần chính là đôi mắt nhìn khắp thiên hạ vì hoàng đế phân ưu, hoàng đế nắm thiên hạ trong tay lo cho dân cho nước. Đây là 'quân thần chi đạo', là chức trách của quân cùng thần.

Phải biết triều thần không được can thiệp hậu cung sự, đồng dạng hậu cung cũng không được tham chính. Hậu viện của bản thân còn quản không xong cũng dám quản đến hậu cung của hoàng đế. Ngươi cùng ai quá cả đời cùng bọn họ có quan hệ gì. Quốc sự không đủ bọn họ quản, còn quản đến phòng ngủ của hoàng đế sao? Dám vươn tay đến hậu cung chính là khi quân phạm thượng, ngươi ban chết cho họ, họ chẳng những không dám oán hận mà còn phải dập đầu tạ ân. 'Quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung'. Ai dám không nghe? Ngươi không muốn không ai có thể buộc ngươi."

Tiêu Chính Thiên mỉm cười: "Đúng a. Ta là thiên tử. Thiên hạ là ta a. Viễn Tu, đa tạ ngươi."

"Nói cái gì tạ với không tạ chứ. Đây không phải hẳn là sao?"

Hai không nhìn thấy bóng dáng ngoài cửa rời đi.

Lý Đông Vũ: "Thái sư, người không tiến vào sao?"

Lâm Hiển lắc đầu: "Đừng nói ta đã đến." Ông ngoái đầu nhìn cửa phòng rồi thở dài "Haiz. Không biết nên vì bệ hạ vui mừng hay đau đầu a?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro